Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 32
Đúng là sức mạnh của tình yêu. Nó lớn lao và mạnh mẽ đến phi thường. Nó như một phép màu thần kì, như một loại linh dược thật kì diệu, đã làm cho Hải Đăng từ một thân xác tiều tụy, vô hồn tưởng chừng như vô phương cứu chữa ngay lập tức hồi sinh và vươn lên căng tràn sức sống. Cậu ăn uống nhiều hơn trước và những lời nói những nụ cười lại rạng ngời trên đôi môi và ánh mắt chứa chan hạnh phúc với niềm vui. Cậu đã hồi phục. Chính các bác sĩ cũng không thể ngờ tình trạng sức khỏe của cậu lại tiến bộ nhanh như thế.
Hôm nay Hải Đăng đã được xuất viện trong sự hân hoan và niềm hạnh phúc vô bờ bến của gia đình và Danh Ngọc. Bầu trời hôm nay thật trong xanh. Những tia nắng vàng rực nhuộm đất trời và cỏ cây ấm áp.
Hải Đăng và Danh Ngọc đứng bên nhau trong ánh nắng ấm áp của bình minh. Hai tay Danh Ngọc ôm ngang bụng Hải Đăng, đầu tựa vào vai Hải Đăng. Hải Đăng cũng khoác tay lên vai Danh Ngọc. Cả hai nhìn lên bầu trời trong xanh cao vun vút, nơi ấy có hai cánh chim sóng đôi nhau chao lượn.
Không còn cảnh tối tăm và lạnh lẽo, căn nhà bé nhỏ đơn sơ của Hải Đăng lại sáng rực trong ánh điện và rạo rực tiếng cười đùa của hai chàng trai trẻ. Người ta thường nghe thấy trong nhà rộn rã vang lên những giai điệu hạnh phúc, tươi vui của bài hát ” Từ khi biết yêu ” :
” Khi yêu rồi trời xanh xanh thêm. Nắng càng hồng khi anh bên em. Bao đắm đuối mê say chắp cánh ta bay đến muôn vì sao. Yêu cho đời đẹp tươi như hoa, cho muộn phiền vụt bay đi xa. Yêu cho mắt long lanh, cho tóc thêm xanh, cho tình thắm màu…”
Hay những giai điệu chan chứa yêu thương của bài hát ” Song phi ” :
” Bu deng lai shi zai xiang yue, jin sheng jiu yao wu hen wu hui. Bu wen qian yuan wo shi shui, zhi guan jin sheng he ni ri ri yue yue. Wo yuan yu ni xue zhong ni, hong chen cun cun ni zhong xue. Leng nuan xiang sui, bei huan tong lei, zhao zhao mu mu xiang yi wei. Wo shi ping ni shi shui, xiang feng xiang ai bu shi zui. Di jiu ku, tian chang lei, yu ni ran hong wo de xue. Wo yuan yu ni shuang shuang fei, wo yuan yu ni shuang shuang fei. Jin sheng you le ni wo meng yi hui, lai shi deng ni jiang wo zui. Wo yuan yu ni shuang shuang fei, fei li hong chen shi yu fei. Ren jian zhi qing zhao zhao bu gun lu, bu ru tian shang bi yi die. ”
– Danh Ngọc, kì lương này anh em mình được sáu triệu đó.
– Uả, nhiều vậy cơ ạ?
– Tất nhiên rồi. Anh nghĩ chúng ta sẽ bỏ ra ba triệu để mua một chiếc ti vi mới, còn ba triệu để chi tiêu hàng ngày, Ngọc nghĩ sao?
– Cũng phải đó. Tháng này chúng ta mua ti vi, tháng sau chúng ta mua bếp ga, rồi tháng sau, tháng sau nữa. Không bao lâu chúng ta sẽ thoát nghèo phải không anh?
– Chứ còn gì nữa? Anh em mình cùng chung sức thì đâu có gì là khó khăn?
– Nhưng em vui nhất là mọi sóng gió của chúng ta đã qua. Từ nay trở đi chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên nhau và sống trong hạnh phúc.
– Điều đó là tất nhiên rồi, Ngọc của anh! Hi hi!
Hải Đăng cười toe toét rồi ghé mặt lại, bất ngờ hôn lên má Danh Ngọc một cái. Danh Ngọc bật cười véo mũi Hải Đăng:
– Đồ dâm đãng!
Tức thì Hải Đăng nắm lấy hai vai Danh Ngọc, ngả Danh Ngọc xuống giường. Thân thể cậu ngay lập tức đè lên người Danh Ngọc.
– Anh Đăng, đừng! Đang là ban ngày đấy, lại còn chưa đóng cửa nữa kìa!
– Kệ đi. Nào có ai vào giờ này cơ chứ! Chiều anh một chút thôi mà!
Nhưng:
– Ối trời ơi, hai anh em hạnh phúc ghê quá nhỉ?
Một giọng nói đàn ông bất thình lình vang lên. Hải Đăng, Danh Ngọc hốt hoảng bật dậy nhìn ra phía cửa.
– Uả, Bá Vinh! – Danh Ngọc reo lên mừng rỡ – Mình có nằm mơ không vậy? Là cậu thật hả Vinh?
Tức thì cậu vội vã trở dậy kéo tay Bá Vinh vào trong phòng:
– Cậu ngồi đi! Trời ơi, mình thật nằm mơ cũng không thể ngờ cậu đến Hải Phòng thăm mình đó. Cậu làm mình bất ngờ quá đi thôi!
Bá Vinh cười:
– Đã là bạn bè tốt của nhau đương nhiên là phải đến thăm nhau rồi. Uả, Mà Ngọc, mình cứ tưởng trở về Hải Phòng cậu sẽ phải chịu nhiều đau khổ, thật không ngờ hai người hạnh phúc quá ha!
Danh Ngọc nhìn Bá Vinh, mỉm cười không nói gì. Hải Đăng lên tiếng:
– Ngọc đã từng kể rất nhiều về Vinh cho anh nghe, thật không ngờ hôm nay Vinh lại đến thăm bọn anh. Anh cảm ơn Vinh vì suốt thời gian Ngọc ở Hà Nội, Vinh đã giúp đỡ và quan tâm tới Ngọc.
– Có gì đâu anh. – Bá Vinh mỉm cười – Ngọc là người cùng cảnh ngộ với em, em không giúp đỡ Ngọc thì giúp đỡ ai nữa?
Danh Ngọc nói:
– Cũng may tối hôm ấy mình gặp được Vinh, chứ không chẳng biết sẽ ra sao với tên pê-đê đó. Không biết chừng mình còn phải ngủ ở ngoài công viên nữa đấy.
Cẩn thận lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì, Bá Vinh đưa cho Danh Ngọc và nói:
– Đây là tiền lương mười ngày làm việc của Ngọc ở quán bar. Được một triệu tròn đấy. Ngọc nghỉ việc khiến Trung cứ hỏi thăm mình về Ngọc mãi.
– Vậy à? Cảm ơn Vinh đã chuyển lương cho mình. Khi nào về Hà Nội, Vinh cho mình gửi lời hỏi thăm tới Trung nha!
– Ừ, nhất định rồi. Ngọc yên tâm đi!
Hải Đăng lên tiếng:
– Vinh ở đây nói chuyện với Ngọc nhá. Anh ra quán mua ít thức ăn rồi đến trưa anh em mình uống rượu.
– Em cũng muốn vậy nhưng không được đâu anh Đăng ạ! – Bá Vinh nhìn Hải Đăng, áy náy.
– Sao vậy Vinh?
– Thú thật với anh và Ngọc, hôm nay em đến Hải Phòng cũng là để thăm một cậu bạn trai. Em đã hẹn nó lát nữa sẽ về nhà nó dùng cơm. Em xin lỗi, anh và Ngọc thông cảm.
Danh Ngọc nhìn Bá Vinh, trêu chọc:
– Ban trai hả? Có phải là người giống chúng mình không vậy?
Bá Vinh cười:
– Cậu ta tên là Lê Viết Duy, bằng tuổi mình và Ngọc, cũng là người trong thế giới thứ ba cả. Chúng mình mới quen nhau qua mạng.
Hải Đăng nói:
– Vậy thì chúc mừng Vinh có một người bạn, không biết chừng sau này sẽ là…người yêu.
– Dạ vâng, em cũng mong là vậy. Bây giờ tình bạn của bọn em rất tốt. Hôm nọ Duy cho em địa chỉ bảo em đến Hải Phòng chơi, em thật không ngờ Duy lại cùng địa chỉ mà Ngọc để lại. Em vui quá nên đến Hải Phòng thăm Duy và thăm hai người luôn.
Danh Ngọc hỏi Hải Đăng:
– Anh Đăng, Lê Viết Duy nào vậy?
– À, cậu bé ở bên kia núi kìa. Trời ơi, cậu ta đẹp trai và hiền lành lắm đó. Anh thật không ngờ cậu ta cũng là gay.
Tức thì Danh Ngọc nháy mắt Bá Vinh:
– Vậy thì tấn công đi. Mình và anh Đăng ủng hộ.
Bá Vinh cười:
– Dĩ nhiên rồi. Mình vừa gặp cậu ta là trái tim đã như bị bắn ra khỏi lồng ngực vì xao xuyến. Mà cậu ta cũng là một cây bút cừ khôi đó. Mình đã xem qua mấy truyện ngắn mà cậu ta đăng trên báo, quả là rất hay. Mà anh Đăng này, em đã đọc truyện anh viết về tình yêu của anh và Ngọc rồi đấy. Rất là hay và cảm động.
– Vậy à? – Hải Đăng đỏ mặt cười ngượng ngịu.
Danh Ngọc vui vẻ nói chen vào:
– Vinh còn chưa biết chứ, bên cạnh viết truyện anh Đăng còn sáng tác cả thơ nữa đấy. Để mình đọc một bài cho Vinh nghe nhá!
– Ừ. Ngọc đọc đi!
– Mình sẽ đọc bài ” Ngắm trai ”, Vinh thấy thế nào?
– Hay đấy! Nghe tên đã đủ hấp dẫn rồi nha!
– Không được! – Hải Đăng kêu lên – Ai lại đọc bài ấy? Kì chết!
Bá Vinh phì cười:
– Không sao đâu anh Đăng à! Làm gay ai mà chẳng thích ngắm trai? Ngọc, cậu đọc đi!
Danh Ngọc xoa cổ, ẫm ừ một tiếng như để lấy giọng rồi cất tiếng đọc:
” Đi đường mà thấy con trai,
Không ngắm không liếc là sai luật đời.
Phải soi, phải xét tơi bời,
Coi chàng nào đẹp, coi người nào ngon.
Trai già, trai trẻ, trai non,
Ngắm cho bằng hết cho tròn niềm vui.
Hơi đâu ngắm lũ vịt giời,
Tóc dài, môi đỏ ôi thôi ghê người.
Ngắm trai mới sướng em ơi,
Ngắm trai ta thấy cuộc đời đẹp sao.
Trai ngon , trai đẹp ra vào,
Ta căng hai mắt xem chàng nào đẹp hơn.
Để rồi ta bị hút hồn,
Đêm về mong nhớ bồn chồn ruột gan.
Trai xinh, trai đẹp tràn lan,
Ước chi ta được hiếp chàng thâu đêm.
Nhìn trai ta ngắm ta thèm,
Lạy trời ta được trao em tình nồng. ”
– Hay! Hay! – Bá Vinh vỗ tay khen ngợi – Qủa đúng như tấm lòng đen tối của em. Ha ha! Em với anh Đăng đúng là cùng một ruột!
– Vinh, cậu cũng thích ngắm trai đó hả? – Danh Ngọc ngạc nhiên.
– Dĩ nhiên rồi. Thế chẳng lẽ Ngọc không thích ngắm trai?
– Ngọc cũng thích ngắm trai mà Vinh? Nhưng chỉ ngắm trai này thôi. – Hải Đăng cười rồi tự chỉ tay vào ngực mình.
Danh Ngọc cau mày giận dữ. Ngay lập tức cậu lao tới, túm lấy cổ Hải Đăng, nghiến răng nghiến lợi:
– Là ai ngắm ai hả? Nói ngay!
– Á! Á! Nghẹt…nghẹt anh! Là… là anh ngắm Ngọc!
Nhìn Hải Đăng và Danh Ngọc, Bá Vinh lắc đầu mỉm cười vui vẻ:
– Thật là bó tay chấm com vói hai người!
************************************************************************************************************