Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 31
Ngày thứ mười hai.
– Chị ạ, anh Đăng thế nào rồi chị?
– Vẫn thế thôi Hương ơi, nó cứ không nói không rằng, ngây ngô như là mất trí rồi đấy. Chị lo lắm mà chẳng biết làm cách nào. Các bác sĩ cũng chỉ thỉnh thoảng tiêm một ít thuốc an thần cho Đăng thôi. Hương ơi, bằng mọi giá chúng ta phải tìm được Ngọc về, nhất định là phải tìm Ngọc về. Chỉ có Ngọc mới là liều thuốc chữa được cho Đăng thôi Hương à.
– Nhưng…nhưng Ngọc ở đâu em cũng đâu có biết? Số điện thoại của Ngọc thì không sao gọi được.
– Hương, em hãy cố nghĩ lại đi, chắc là Ngọc vẫn còn có người bạn nào khác mà em chưa liên lạc đúng không?
– Không có đâu chị à. Em đã hỏi hết rồi.
– Vậy…vậy phải làm sao đây Hương?
Hai mắt Thanh Hương bất chợt sáng lên:
– Đúng rồi! Còn một người này nữa.
– Hả? Ai vậy Hương? – Chị Minh vui mừng.
– Cậu ta là bạn cùng đóng quân với Ngọc. Khi trước Ngọc vẫn thường mượn máy của cậu ta để gọi cho em. Biết đâu…
– Ừ. Vậy em gọi cho cậu ta nhanh lên.
Thanh Hương gật đầu. Cô mở máy và bấm nút.
– A lô, tôi nghe.
– Bạn ơi, bạn là bạn cùng đóng quân với Danh Ngọc hả?
– Ừ. Mình là Đức Tuấn, bạn Ngọc. Còn bạn là…
– Tuấn ơi, từ ngày Ngọc xuất ngũ, Ngọc có liên lạc với bạn không vậy?
– Có bạn à. Mới hôm qua Ngọc gọi cho mình xong.
– Vậy hả? – Giọng Thanh Hương mừng quýnh – Cậu gửi cho mình số điện thoại của Ngọc được không?
– Số hôm qua Ngọc gọi cho mình hả?
– Ừ. Đúng rồi đấy. Cậu gửi cho mình ngay nha. Ừ. Ừ. Mình cám ơn cậu!
Thanh Hương vui mừng:
– Chị ơi, có hy vọng rồi. Cậu ta biết số điện thoại mà Ngọc đang dùng.
” Tít…tít…tít…”
Âm tin nhắn đến. Thanh Hương mở ra, lấy số và gọi ngay lập tức.
” Tút…tút…tút…” – Nghe những hồi chuông chờ mà trái tim Thanh Hương đập loạn lên hồi hộp. Cầu mong người nghe máy không phải ai khác ngoài Ngọc.
– A lô, tôi nghe!
Thanh Hương nở nụ cười rạng rỡ. Là Ngọc, là tiếng của Ngọc!
– A lô, Ngọc hả? Mình Hương đây!
– Uả, Hương! Sao biết số mới của mình vậy? Gọi cho mình có chuyện gì không?
– Cậu đang ở đâu vậy Ngọc?
– Mình…mình đang ở trên Hà Nội.
– Trời ơi, cậu nghĩ gì mà lên mãi tận Hà Nội thế hả? Ngọc ơi, cậu về khẩn trương lên, anh Đăng…
Danh Ngọc hoảng hốt:
– Anh Đăng làm sao? Anh ấy làm sao hả Hương?
– Anh Đăng sắp chết rồi! Cậu về nhanh lên không thì không kịp đâu!
– Cái gì? Cậu nói sao? Anh Đăng…anh Đăng…
Danh Ngọc đến đứng tim không thể nói được nữa. Ngay lập tức chị Minh giật máy trên tay Thanh Hương, luống cuống:
– Ngọc, Ngọc à! Chị Minh đây em! Ngọc ơi, Đăng nó bệnh nặng lắm rồi, chị sợ là nó không qua nổi đâu. Em nhanh chóng về với Đăng nha em! Bởi chỉ có em mới có thể cứu sống được nó thôi. Ngọc ơi, là chị không tốt. Là chị sai. Nhưng chị xin em hãy về với Đăng nha em. Nếu em không về kịp chắc Đăng chết mất đó. Chị xin em đấy Ngọc ơi!
– Chị, chị à… Vậy giờ anh Đăng thế nào hả chị?
– Nó yếu lắm. Nếu em không về nhanh chắc nó không qua nổi đâu. Ngọc ơi, em về với Đăng ngay nha em!
– Dạ vâng, chị yên tâm, em sẽ về ngay.
– Ừ. Nhanh lên em nhá!
Chị Minh tắt máy, nhìn Thanh Hương, mỉm cười hạnh phúc:
– Vậy là Đăng có hy vọng rồi Hương ơi! Ngọc trở về, nhất định tâm tư nó sẽ khá hơn.
– Vâng, chắc chắn là thế mà chị. Chị cứ yên tâm đi.
Vô cùng vội vã, Danh Ngọc lấy giấy bút viết lại cho Bá Vinh mấy dòng rồi cậu chạy ngay ra bến xe, bắt xe về Hải Phòng ngay lập tức.
” Bá Vinh à, anh Đăng xảy ra chuyện rồi, mình phải về Hải Phòng gấp. Thành thật xin lỗi vì mình đã không kịp từ biệt cậu. Mình cảm ơn cậu rất nhiều vì mấy ngày qua cậu đã giúp đỡ mình mọi chuyện. Về Hải Phòng lần này chắc mình khó có thể quay về Hà Nội nữa nên chẳng biết khi nào chúng mình mới có thể gặp lại nhau. Nhớ gọi điện cho mình thường xuyên nhá. Mà nếu cậu rảnh thì về Hải Phòng chơi với mình và anh Đăng, mình sẽ vui lắm. Địa chỉ là: Xóm 9, Phi Liệt, Lại Xuân, Thủy Nguyên, Hải Phòng. Nhớ giữ gìn sức khỏe và sống thật tốt nha! Mình xin lỗi vì quá vội nên không thể viết dài cho cậu được. Một lần nữa mình cảm ơn cậu nhiều lắm!
Bạn tốt của cậu!
Ngọc
Lương Danh Ngọc. ”
Chuyến xe buýt về Hải Phòng chuyển bánh. Ngồi trên xe mà Danh Ngọc như ngồi trên đống lửa. Ước gì có phép thuật lúc này. Cậu sẽ nhắm mắt lại và mở mắt ra là có thể ở bên Hải Đăng ngay lập tức.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Danh Ngọc bước vào. Trước mắt cậu, Hải Đăng ngồi trên giường bệnh, gầy bủng beo, mặt mày nhợt nhạt, ngây ngô vô hồn như một cái xác đã chết từ lâu. Hình ảnh ấy đập vào mắt Danh Ngọc làm trái tim cậu thắt lại, tái tê và đau nhói. Nước mắt cậu trào ra. Thế rồi, không kìm nén nổi cảm xúc, cậu chạy vụt đến ôm chầm lấy Hải Đăng, gục đầu lên vai Hải Đăng mà khóc òa lên đau đớn:
– Anh Đăng, sao lại ra nông nỗi này anh ơi! Sao anh lại vì em mà hành hạ bản thân mình như thế?
Hai cánh tay run run, Hải Đăng nhẹ nhàng đưa lên lưng Danh Ngọc rồi cố gắng ôm chặt lấy. Đầu cậu cũng từ từ ngả lên vai Danh Ngọc. Trên đôi mắt buồn sâu thẳm và đau đớn đến tột cùng, những giọt nước mắt long lanh lại trào ra. Cậu nhấp môi và phải thật cố gắng, cố gắng lắm, cậu mới bật ra được một tiếng. Một tiếng thật nhỏ, thật nhỏ:
– Ngọ…ọc!
Không để ý đến sự có mặt của chị Minh và Thanh Hương, Hải Đăng và Danh Ngọc cứ thế người này ôm chặt lưng người kia, người kia gục đầu vào vai người này mà toàn thân run lên bần bật. Nước mắt, nước mũi của hai người cứ thế theo mạch cảm xúc buồn thương và hạnh phúc xối xả trào ra, ướt đẫm hai vai áo.
Nhẹ nhàng đưa tay Hải Đăng khỏi bờ vai mình, Danh Ngọc run run đưa tay mình lên mặt Hải Đăng, lau đi những giọt nước mắt. Cố nuốt cơn nấc xuống cổ, cậu nghẹn ngào:
– Sao anh ngốc thế? Anh có biết nhìn anh thế này em đau lòng như thế nào không? Sao anh không nghe em? Sao anh không sống tốt?
Nước mắt Hải Đăng càng trào tuôn. Cậu cố gắng cất giọng, giọng nói thật khàn, thật méo:
– Anh…anh có thể sống tốt khi Ngọc bỏ anh mà đi ư? Ngọc biết là anh yêu Ngọc, anh cần Ngọc như thế nào mà? Tại sao Ngọc lại nhẫn tâm bỏ anh? Ngọc ác lắm! Ngọc ác lắm!
– Vâng. Em thật ác, thật ích kỉ! Anh đánh em đi! Anh đánh em đi!
Tức thì Danh Ngọc cầm tay Hải Đăng tự đánh lên mặt mình. Hải Đăng mỉm cười:
– Ngọc à, Ngọc về lần này… sẽ…sẽ không rời xa anh nữa…đúng không?
– Vâng. Em đã về với anh. Từ nay trở đi không ai có thể chia cắt anh với em được. Chúng ta sẽ bên nhau, sẽ sống thật hạnh phúc.
Tức thì Hải Đăng lại ôm chặt lấy Danh Ngọc mà òa lên khóc:
– Vậy mà…vậy mà anh cứ tưởng…cứ tưởng suốt đời này không bao giờ còn được…còn được gặp Ngọc nữa. Anh cứ tưởng…cứ tưởng anh đã mãi mãi mất Ngọc. Ngọc ơi!
– Không. Anh không mất em đâu. Em đâu có thể rời xa anh được? Em đã trở về với anh rồi mà. Từ nay anh em mình sẽ mãi mãi có nhau, không bao giờ xa nhau nữa.
– Ngọc ơi, hãy ôm anh chặt nữa đi! Hãy ôm anh thật chặt vào Ngọc! Anh sợ lắm! Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ rồi khi anh tỉnh dậy Ngọc lại biến mất trong vòng tay anh. Ngọc ơi, hãy ôm anh thật chặt vào. Ngọc hãy nói cho anh biết đây không phải là giấc mơ của anh phải không Ngọc?
– Vâng. Đây là sự thật. Đây không phải là mơ đâu anh. Em đã về bên anh rồi. Em đã về bên anh thật rồi mà anh!
– Ngọc, Ngọc biết không? Ngọc bỏ đi như vậy làm anh buồn, anh nhớ Ngọc lắm. Anh cũng thương, cũng lo cho Ngọc nữa. Anh không biết tối đến Ngọc ngủ ở đâu, Ngọc có đói, có rét không và có bị ai bắt nạt không? Qủa là anh rất lo, rất lo cho Ngọc!
– Em xin lỗi! Tất cả là do em không tốt! Em đã khiến anh phải lo lắng vì em, phải buồn vì em và phải đau khổ vì em như thế này. Nhưng anh Đăng ơi, mọi sóng gió đã qua rồi, anh hãy cố gắng ăn uống thật nhiều để chóng hồi phục sức khỏe rồi anh em mình cùng về nhà, được không anh?
– Được chứ! Được chứ Ngọc! Ngọc đã về với anh, anh đâu thể để Ngọc rời xa anh một lần nữa được? Ngọc, anh yêu em!
– Em cũng yêu anh nhiều lắm, anh trai ngốc nghếch của em!
Danh Ngọc và Hải Đăng lại ôm lấy nhau mà mỉm cười trong nước mắt. Chị Minh và Thanh Hương cũng nhìn nhau, mỉm cười thanh thản.