Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 29
Đã bảy giờ tối mà căn nhà của Hải Đăng vẫn thật tối tăm, thật lạnh lẽo, không một ánh điện, không một tiếng nói. Và cũng như tối qua, căn nhà chỉ thực sự được thắp sáng khi chị gái Hải Đăng bước vào và bật công tắc điện.
Phòng bên, bố chị vẫn nằm co ro trong chiếc chăn bông mỏng và ho những cơn ho dài không ngớt. Bên này, Hải Đăng cũng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền với những dòng nước chưa khô đọng trên mi. Nhìn em trai, lòng chị Minh thắt lại. Chị bước lại gần, khẽ vuốt mái tóc trên trán em rồi gọi nhẹ:
– Hải Đăng à, dậy đi em!
Nhưng người Hải Đăng vẫn không nhúc nhích. Chị lay mạnh hơn. Vẫn không thấy Hải Đăng trả lời. Nhẹ nhàng, chị nâng Hải Đăng lên rồi bàng hoàng khi phát hiện ra người Hải Đăng mềm nhũn như một sợi bún.
– Đăng ơi, em làm sao thế này? Tỉnh lại đi em ơi!
– Bác sĩ, em trai tôi thế nào rồi ạ?
– Cậu ấy không ăn uống gì đã hai ngày nay rồi nên kiệt sức mà chết ngất đi. Nhưng giờ thì ổn rồi, chúng tôi đã truyền nước cho cậu ấy. Chỉ lát nữa thôi cậu ấy sẽ tỉnh.
– Vậy ạ? Thế thì tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ!
– Nhưng chúng tôi kiểm tra thấy thần kinh của cậu ấy suy nhược nặng. Chắc mấy ngày nay cậu ấy phải đối mặt với chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Lát nữa cậu ấy tỉnh dậy chị nhớ an ủi, động viên hay làm gì đó cho tinh thần cậu ấy phấn chấn lên. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, tôi e…
– E sao hả bác sĩ?
– Tôi e cậu ấy sẽ mắc bệnh về thần kinh.
– Bệnh thần kinh là sao ạ?
– Có thể cậu ấy sẽ mất trí, sẽ phát điên hoặc trầm cảm nặng.
– Bác sĩ, tôi xin bác sĩ hãy cứu lấy em trai tôi!
– Bác sĩ và thuốc thang chỉ là một phần nhỏ trong chuyện này, còn phần lớn là phải tìm cho ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng cậu ấy bị như thế rồi từ đó mới có cách giải quyết hiệu quả được. Thôi, chào chị!
Vị bác sĩ bước đi, chị Minh đờ đẫn ngồi phịch xuống dãy ghế chờ trước phòng bệnh.
– Đăng ơi, em không thể bị như thế! Tuyệt đối em không thể bị như thế được!
Chiếc xe toyota dừng bánh trước cửa quán bar Thiên Đường. Từ trong xe, tên pê-đê Như Nguyệt cùng bốn tên thanh niên tối qua bước ra. Cũng vẫn như hôm qua, tên Như Nguyệt vẫn rạng rỡ trong chiếc váy hồng với kính thời trang, guốc cao gót và mùi nước hoa nồng nặc. Hắn bước vào trong quán, điệu bộ ẻo lả, điệu đà của hắn trông mà phát tởm người.
Chọn một chiếc bàn sang trọng và sáng sủa nhất, hắn ngồi xuống một cách nhẹ nhàng và e thẹn. Bốn tên thanh niên đi cùng hẳn chỉ là cận vệ của hắn nên không dám ngồi mà chỉ đứng nghiêm trang đằng sau hắn như đứng bảo vệ một vị nguyên thủ quốc gia đầy quyền quý.
Nhẹ nhàng kéo khóa chiếc sắc nhỏ, gã lấy một chiếc gương rồi vừa soi vừa đưa tay vuốt ve mái tóc. Một lúc, khi đã cảm thấy hài lòng với sắc đẹp của mình trong gương, gã cất gương đi rồi mở điện thoại gọi cho ai đó. Giọng của gã uốn éo và ngọt ngào hết mức:
– A lô, anh hả? Em đang ở quán bar Thiên Đường nè. Anh qua đây đi chơi với em luôn nha! Dạ vâng, dạ vâng em chờ.
Nói xong gã bỏ điện thoại vào trong sắc, mỉm cười một nụ cười mãn nguyện. Chợt một tên thanh niên khẽ ghé vào tai gã, nói nhỏ:
– Tiểu thư, thằng nhóc đẹp trai hôm qua làm phục vụ bàn ở đây kìa!
Nói rồi hắn chỉ tay về phía xa. Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, tên Như Nguyệt thấy Danh Ngọc đang bưng mấy chai bia cho khách. Gã nói nhỏ vào tai tên thanh niên. Tên này gật đầu rồi bước lại gần Danh Ngọc.
– Này anh, cho một ly cà phê sữa cho người ngồi ở bàn kia.
Danh Ngọc nhìn theo vui vẻ gật đầu. Cậu chưa nhận ra gã pê-đê tối qua mà cứ nghĩ đó là một cô gái đầy giàu có.
Không bao lâu Danh Ngọc bưng ly cà phê tới và nhẹ nhàng đặt trước mặt khách. Cậu mỉm cười vui vẻ:
– Dạ mời quý khách dùng cà phê!
Rồi cậu quay lưng định bước đi nhưng tên Như Nguyệt đã ngay lập tức kéo tay cậu lại.
– Này anh, khoan hãy đi! Ngồi xuống nói chuyện với em một chút được không?
Giọng nói yểu điệu và ồm ồm của hắn làm Danh Ngọc nhận ra ngay tên này chính là gã pê-đê tối qua. Cậu lắc đầu:
– Xin lỗi, tôi còn rất nhiều việc phải làm! Qúy khách thông cảm.
Nhưng tên Như Nguyệt vẫn khăng khăng níu chặt tay Danh ngọc.
– Anh ngồi nói chuyện với em cho vui rồi em trả tiền anh mà.
Danh Ngọc vẫn nhã nhặn:
– Qúy khách thông cảm. Tôi làm việc cho chủ quán, tôi không được phép ngồi nói chuyện. Mong quý khách hiểu cho.
Tức thì cậu gỡ tay hắn ra khỏi tay mình nhưng hắn vẫn cố tình giữ chặt. Hai bên giằng co nhau, thế rồi:
” Choeng! ”
Ly cà phê trên bàn rơi xuống nền nhà vỡ vụn. Cả quán bar lặng đi, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía gã pê-đê và Danh Ngọc.
Ông chủ quán bar bước tới. Đó là một người thanh niên khá trẻ.
– Có chuyện gì thế này?
Danh Ngọc giải thích:
– Thưa anh, vị quý khách này cứ khăng khăng ép buộc tôi ngồi nói chuyện với anh ấy. Tôi nói còn nhiều việc phải làm nên…
Ông chủ quán gật đầu, nhìn gã pê-đê và nói:
– Qúy khách thông cảm. Nhân viên của tôi không phải là nhân viên phục vụ khách nói chuyện.
– Nhưng em thích anh ấy. Anh bảo anh ấy ngồi nói chuyện với em đi rồi em bao cả quán này luôn.
– Xin lỗi. Quán của chúng tôi là quán giải trí lành mạnh, không có chuyện nhân viên phục vụ riêng khách hàng.
Tức thì dường như không thể chịu nổi nữa, tên Như Nguyệt đập tay xuống bàn, đứng dậy quát:
– Thế mà các người khăng khăng bảo khách hàng là thượng đế hả? Dù sao cũng chỉ là cái quán bar tép riu mà cũng dám nói quán giải trí lành mạnh? Chị nói cho cậu biết, chị không thiếu tiền, chị có thể đến tất cả các quán bar lừng lẫy, tăm tiếng trên Hà Nội này. Ai ai cũng phải hoan nghênh chị như hoan nghênh một vị khách đầy quyền quý. Còn cái quán bar của cậu là cái thá gì?
– Vậy thì qúy khách cứ đến những quán bar mà quý khách xem là sang trọng. Quán của chúng tôi không dám giữ chân quý khách.
– Được! Đi thì đi! Rồi các người sẽ phải hối hận!
Tức thì gã cùng bốn tên vệ sĩ tức tối bước ra khỏi quán. Danh Ngọc áy náy:
– Trung à, mình xin lỗi! Vì mình mà quán lộn xộn như vậy!
Trung mỉm cười vỗ vai Danh Ngọc:
– Không sao đâu. Cái loại pê-đê đó ngồi trong quán chỉ tổ khiến người ta gai mắt. Tốt nhất là nên tống khứ hắn đi.
Ngồi trên xe, tên Như Nguyệt vẫn chưa nguôi cơn tức:
– Chỉ là cái quán bar tép riu mà dám lên mặt với Như Nguyệt tiểu thư ta ư? Mà phải rồi, các em điều tra cho chị xem cái thằng phục vụ đẹp trai đó tên gì, trọ ở đâu rồi báo cho chị biết. Nhất định chị phải có nó bằng được.
– Dạ, bọn em biết rồi thưa tiểu thư!