Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 18
– Đăng này, chị mới cắt cho em chén thuốc. Em uống đi cho nóng!
– Uả, thuốc gì vậy chị?
– Thuốc bổ dương đó. Năm trăm ngàn một chén chứ không ít đâu.
– Chị điên hả? Em không có gia đình thì uống thuốc bổ dương làm cái gì?
– Ờ…thì… Nói chung đây là thuốc bổ dương nhuận huyết. Chị thấy dạo này em đi làm có vẻ mệt mỏi, sức khỏe không được tốt nên muốn bồi bổ cho em. Nhìn em gầy quá!
– Mệt chị quá! Em rất khỏe, đâu có mệt mỏi gì đâu? Tự dưng đi cắt chén thuốc trên năm trăm ngàn, bộ chị không tiếc tiền hả?
– Chỉ là năm trăm ngàn thôi. Nếu em khỏi bệnh thì chị dù có phải tốn đến tiền triệu chị cũng không tiếc.
– Bệnh? Bệnh gì? Em đâu có bệnh gì?
– Thì bệnh mê… Mà không! Thôi em uống đi! Thuốc sắp nguội rồi đó. Thuốc này uống nguội là không có tác dụng gì đâu.
– Ối giời ơi! Sao mà khiếp quá vậy chị? Đây rõ ràng đâu phải thuốc bắc?
– Thì…thì không phải là thuốc bắc mà là thuốc nam. Em uống đi, nói nhiều quá.
– Thôi, em không uống đâu. Nó cứ ghê ghê thế nào ấy!
– Uống đi! Hơn năm trăm ngàn của tao đấy, không ít đâu.
Hải Đăng thở dài một tiếng rồi đưa bát thuốc lên miệng, nhắm mắt, nhắm mũi uống sạch. Vừa uống xong thì…
– Oẹ! Oẹ!…
– Không được nôn! Không được nôn! Này, nước đây. Em tráng miệng đi!
– Ôi cha bà nó! Thuốc gì mà tanh hơn cả cá sống?
– Rồi! Rồi! Tốt rồi em! Nào, bây giờ em đã thấy công hiệu gì chưa?
– Công hiệu gì?
– Thì…thì em thấy trong người thế nào rồi?
– Trong người hả? Hình như là… Đúng rồi! Em đang thấy trong người nóng dần lên.
– Tốt rồi đó em. Vậy là thuốc đã phát huy tác dụng. Tù giờ đến tối đảm bảo em sẽ hết bệnh.
– Hả? Chị ơi! Em… Sao…sao càng lúc em càng thấy nóng khủng khiếp thế này? Chị ơi! Nóng quá! Nóng quá! Em không thể nào chịu nổi!
Sắc mặt Hải Đăng bỗng chốc đỏ phừng phừng nên trông thấy. Mồ hôi trên mặt, trên cổ cậu ngay lập tức tuôn ra ướt đẫm.
– Nóng quá! Nóng quá chị ơi! Trời ơi chị muốn giết em hả? Nóng quá! Nóng quá!
– Đăng em! Em làm sao vậy hả? Em đừng làm chị sợ mà! Đăng ơi!
– Nóng quá! Trời ơi! Người em như có một lò lửa đang thiêu đốt! Nóng quá! Nó…óng…quá…úa..!
Hải Đăng gào lên với tất cả sự nóng bực trong người. Cậu lột phăng chiếc áo sơ mi ra rồi cuống cuồng chạy ra giếng múc nước giội lấy giội để lên người.
– Nóng quá! Nóng quá!
Nhưng sức lạnh của nước bên ngoài đâu có thể hạ được luồng nhiệt nóng rực như thiêu như đốt trong người cậu? Hai chân Hải Đăng run lên, mắt cậu như hoa đi. Thế rồi cậu ngã lăn ra nền giếng, bất tỉnh.
– Đăng! Đăng ơi! Tỉnh lại đi em! Em làm sao thế này? Trời ơi! Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Sau một giờ, canh cửa phòng bệnh mới được mở ra.
– Bác sĩ! Em trai tôi thế nào rồi ạ?
– Cậu ấy ổn rồi. Bị trúng độc khá nặng đó. Chỉ cần chậm một chút nữa là tử vong. Chị hãy đi theo tôi vào phòng nói chuyện.
Nghe lời bác sĩ, chị Minh bước theo. Khẽ ngồi xuống ghế, bác sĩ hỏi:
– Giờ chị hãy nói cho tôi biết, em trai chị tại sao lại muốn tự tử?
– Tự tử? Đâu có đâu bác sĩ?
– Không tự tử sao lại uống thuốc với hàm lượng độc tố mạnh đến như vậy hả?
– Dạ thưa bác sĩ, chẳng dám giấu gì bác sĩ, thực ra bát thuốc đó là do tôi mua với giá hơn năm trăm ngàn của một bà đồng ở mãi tân Lào Cai cơ. Tôi muốn trị bệnh cho em trai tôi nên mới cất công đi Lào Cai mua chén thuốc đó.
– Em trai chị bệnh gì? Sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện?
– Dạ thưa. Bệnh của nó khá tế nhị nên tôi sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của nó.
– Hồ đồ! Bệnh tế nhị gì mà không thể đến bệnh viện chữa trị được hả?
– Dạ thưa… Nó mắc bệnh…bệnh mê trai.
– Hả? Ý chị nói là cậu ấy bị đồng tính luyến ái đó hả?
– Dạ vâng. Bởi vậy tôi mới lặn lội lên Lào Cai và tìm được một bà đồng mà người ta gọi là ” Tiên cô giáng thế ”. Bà ta bảo là chỉ cần cho em trai tôi uống chén thuốc đó thì ma nữ trong người nó sẽ buông tha cho nó, nó sẽ trở thành người bình thường và có thể có vợ có con.
– Lại là mê tín dị đoan! Chị có biết chị làm như vậy thì khác nào giết chết em trai mình không hả?
– Tôi…tôi… Nói chung là tôi muốn em trai tôi trở thành một người con trai bình thường nên tôi mới hồ đồ như thế. Giờ thì tôi ân hận, ân hận lắm bác sĩ ơi!
– Chị rõ là…Thôi được rồi, vì biết chị muốn tốt cho em trai nên mới hành động hồ đồ như vậy, tôi cũng không bực bội với chị nữa. Tiện đây tôi muốn nói cho chị biết, đồng tính không phải là bệnh gì hết. Đã không phải là bệnh thì không có thuốc thang hay thần thánh gì chữa trị được đâu. Nếu chị muốn tốt cho cậu ấy thì chị hãy để cho cậu ấy được sống bình thường với chính bản thân cậu ấy.
– Nói…nói vậy là…em trai tôi không bao giờ có thể yêu con gái và xây dựng gia đình được hả bác sĩ?
– Câu hỏi này cũng có khá nhiều các bậc phụ huynh có con cái là người đồng tính hỏi chúng tôi. Đáp án của chúng tôi là không thể và không thể có cách gì cải thiện chuyện này được. Tốt nhất chị hãy để cậu ấy sống lạc quan và vui vẻ với bản thân con người cậu ấy. Thôi chào chị, tôi có việc phải sang phòng phẫu thuật.
– Không! Đăng ơi! Chị không tin! Trời ơi! Em trai tôi!
– Danh Ngọc, sao đã hơn tuần nay không thấy cái Lệ qua nhà mình chơi hả con?- Bác gái hỏi.
– Dạ thưa thật với bố mẹ, con và Lệ đã chia tay rồi ạ!
Bác gái sửng sốt:
– Cái gì? Chia tay rồi? Sao vậy con? Con chê cái Lệ hả? Nó là cô gái tốt như vậy cơ mà?
– Dạ vâng, Lệ là cô gái tốt. Nhưng…nhưng chúng con cảm thấy không hợp nhau nên chia tay mẹ ạ!
– Không hợp về điểm gì hả con?
– Thì gia đình Lệ khá giả còn gia đình mình éo le như vậy nên…
– Hóa ra là như vậy – Bác trai thở dài – Thôi cũng được con ạ! Nhà người ta khá giả dĩ nhiên là phải chọn nơi môn đăng hộ đối rồi. Gia đình mình nghèo cũng không nên trông cao quá!
– Vậy con tính sao Ngọc? – Bác gái hỏi.
– Tính sao là sao ạ?
– Thì chuyện tìm một người khác thay thế cái Lệ.
– Dạ, thưa thật với mẹ, thực ra con đã yêu một người. Người này cũng rất yêu con. Hoàn cảnh giữa con và người ấy cũng hết sức tương đồng. Chúng con thương nhau thật lòng mẹ ạ!
– Vậy thì tốt. – Bác trai mỉm cười – Mình nghèo thì nên chọn nơi nghèo thôi con. Khi nào rảnh dẫn nó về đây cho bố mẹ xem mặt.
Trái tim Danh Ngọc đã bắt đầu đập lên những nhịp lo âu và hồi hộp. Cậu nhìn ra ngoài sân, cả không gian đã chìm trong màn đêm tối tăm, chỉ có tiếng lá reo trong gió, xào xạc đền buồn lòng.
– Nhưng mà người ấy là…
– Là ai hả con? – Giọng bác gái cũng đầy hồi hộp.
Chưa bao giờ Danh Ngọc thấy lo sợ như lúc này. Cậu phân vân muôn phần, không biết có nên chọn đêm nay để nói ra sự thật trong lòng cậu hay không? Nếu cậu nói ra chuyện động trời này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Ắt hẳn sẽ là những giọt nước mắt đau khổ của mẹ cậu và một cơn giận lôi đình của bố cậu. Còn niềm cậu mong muốn xảy ra, đó là cái gật đầu đồng tình của bố mẹ cậu thì mong manh lắm. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Trước sau gì cậu cũng phải nói chuyện này ra. Chi bằng nói sớm ra ngày nào cậu nhẹ lòng ngày ấy. May ra…
Danh Ngọc hít một hơi dài như để lấy thêm can đảm. Cậu ngập ngừng:
– Nhưng…nhưng người con yêu là…
– Là ai hả con? – Cả bác trai, bác gái cùng đồng thanh. Giọng hai ông bà cũng đầy hồi hộp.
Bất chợt Danh Ngọc quỳ xuống. Một niềm cảm xúc lo âu và đau khổ dâng chặt trong lòng khiến những giọt nước mắt cậu lại trào ra:
– Con xin bố mẹ! Nhưng con yêu người ấy hơn bao giờ hết. Mong bố mẹ chấp nhận chúng con!
Bác trai , bác gái vội vã đỡ Danh Ngọc đứng lên:
– Đứng lên đi con! Chỉ cần các con thật lòng yêu thương nhau thì nó là ai bố mẹ cũng chấp nhận mà.
Nhưng Danh Ngọc vẫn khăng khăng quỳ mãi. Những dòng nước mắt cậu trào tuôn nhiều hơn bao giờ hết.
– Ngọc, con sao thế? Sao cứ quỳ mãi vậy? Con nói đi, nó là ai hả?
– Con…con… – Danh Ngọc nghẹn ngào – Người con yêu là…
– Là ai?
– Người con yêu là…là một người con trai!
– Cái gì?
Cả bác trai, bác gái đều điếng người như sét đánh ngang lưng. Thế rồi:
– Bà! Bà làm sao thế? Tỉnh lại đi bà!
Bác gái đã ngất xỉu trong vòng tay bác trai ngay sau lời nói của Danh Ngọc. Danh Ngọc mặt cắt không còn giọt máu hốt hoảng chạy lại đỡ lấy mẹ:
– Mẹ ơi! Mẹ sao thế này? Tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi!
************************************************************************************************************