Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 16
Từng trang nhật kí nhè nhẹ được lật lại trên đôi bàn tay Hải Đăng. Những trang nhật kí thật mặn nồng tình cảm với dày đặc những dòng tên Danh Ngọc được cậu viết thật đẹp và nắn nót. Xưa kia, mỗi khi đọc lại những trang nhật kí này, Hải Đăng đều mỉm cười tủm tỉm rồi áp sát trang nhật kí vào tim, mắt mơ màng hạnh phúc. Còn bây giờ, vẫn là những trang nhật kí ấy mà sao cậu lại thấy buồn, buồn vô hạn.
Chị gái cậu bước đến bên ghế và ngồi xuống. Hành động nhẹ nhàng của chị làm cậu giật bắn mình. Cậu vội vã gấp quyển nhật kí lại rồi xếp chung vào chồng sách trên bàn.
– Đăng này, hãy nói cho chị biết tại sao hôm nọ khi nghe đến chuyện lấy vợ em lại phản ứng dữ dội đến như vậy?
Sắc mặt Hải Đăng bỗng dưng tái đi. Rốt cuộc thì điều cậu lo lắng từ đêm qua tới giờ cuối cùng nó cũng đến. Nhất định là tên đồng tính khốn nạn kia đã nói hết ra tất cả bí mật động trời của cậu.
– Thì…thì em chưa muốn lấy vợ, có thế thôi.
Chị Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc:
– Em chưa muốn lấy vợ hay là không muốn lấy vợ hả?
Hải Đăng không dám nhìn vào mặt chị gái nữa mà nhìn xuống đất, lặng thinh không nói gì.
– Chiều nay chị đã được một người đàn ông cho nghe cuộc nói chuyện giữa em và anh ta.
Hải Đăng bình thản:
– Điều đó là có thật.
– Cái gì?- Chị cậu hốt hoảng kêu lên – Chuyện động trời như thế mà mày nói một câu điều có thật nhẹ như bấc vậy hả?
– Thì chị là người bình thường nên chị coi đó là chuyện động trời, là điều khủng khiếp. Còn em quen rồi, em thấy chẳng sao hết.
” Bốp” – Bàn tay bà chị gái tát ngang mặt Hải Đăng một cái bỏng rát và đau điếng:
– Thằng đốn mạt! Tại sao mày lại có hành vi đồi bại như vậy hả? Tại sao mày lại là người như thế?
Hải Đăng mỉm cười đưa bàn tay lên xoa bên má đỏ bầm những vết ngón tay.
– Em đã làm gì mà chị bảo em là hành vi đồi bại?
– Mày…mày hãy nói cho tao biết, tại sao con gái xinh hàng đàn mày không yêu mà lại đi yêu con trai? Tại sao?
– Em không biết! Chị hãy hỏi ông trời ấy. Hãy hỏi số mệnh của em ấy xem tại sao em lại là người như thế? Còn em, em không biết!
– Đăng à, rốt cuộc là mày đua đòi ai hả? Đứa nào đã gieo rắc vào người mày cái thói này? Mày nói ngay!
– Em sinh ra đã vậy. Chẳng đua đòi ai hết.
Nhìn cậu, nước mắt chị Minh trào ra đau khổ:
– Đăng ơi, em có biết nhìn em thế này chị đau đớn thế nào không? Tại sao em lại như thế hả Đăng? Tại sao em lại hành hạ bản thân mình như vậy?
– Chị khóc à? Có gì đáng khóc chứ? Em là người như thế mà em còn chẳng khóc thì thôi. Chị khóc cái gì?
– Đăng, em nói đi! có phải em vẫn thích con gái đúng không? Là em chưa muốn lấy vợ chứ không phải là không muốn đúng không?
– Đến giờ phút này em cũng chẳng giấu chị làm gì nữa. Em chỉ thích và yêu con trai. Em không bao giờ lấy vợ được.
– Không! Chị không tin! Em bình thường mà Đăng. Rồi em sẽ có vợ, có con. Em sẽ như bao người con trai khác. Em sẽ không thích con trai nữa.
– Không. Điều đó chỉ là hoang tưởng.
– Đi! – Chị Minh kéo tay cậu – Ngay bây giờ hãy đến bệnh viện với chị! Bác sĩ sẽ chữa cho em. Em sẽ uống thuốc rồi em sẽ thoát khỏi căn bệnh quái quỷ này. Em sẽ trở thành người con trai bình thường như bao người con trai khác.
Hải Đăng giật tay chị gái ra khỏi tay mình:
– Vô ích thôi. Chẳng thuốc nào, chẳng bác sĩ nào chữa được chuyện này đâu. Chị đừng đặt niềm tin mà vô vọng.
Chị Minh nhìn cậu, lắc đầu đau khổ:
– Trời ơi, có ai khốn khổ khốn nạn như em trai tôi thế này không? Đúng là Tạo hóa trêu ngươi. Đúng là ma hoang quỷ dại đày đọa vào cái nhà này đây mà.
Rồi chị lại gần ban thờ mẹ, đốt một nén hương mà nghẹn ngào trong nước mắt:
– Mẹ ơi, sao em con lại thế hả mẹ? Con phải làm gì để cứu nó đây? Mẹ sống khôn thác thiêng, mẹ hãy phù hộ cho nó. Mẹ hãy xua đuổi con ma con quỷ trong người nó đi! Mẹ ơi, là con không tốt, là con đã không bảo ban, không dạy dỗ nó đường hoàng. Tất cả tội lỗi là ở con hết mẹ ơi! Mẹ ơi, con đau khổ lắm!
Nhìn chị gái nghẹn ngào khóc than trước ban thờ mẹ, nước mắt Hải Đăng cũng trào ra. Cậu thơ thẩn bước ra ngoài, vô hồn như một cái xác.
************************************************************************************************************
Một buổi tối mùa thu thật buồn và lạnh lẽo. Dưới gốc cây hoa sữa, Hải Đăng và Danh Ngọc ngồi cạnh nhau, mắt đượm buồn nhìn ra cánh đồng lúa tối tăm đen kịt. Bóng tối làm cho hai cậu không thể nào nhìn rõ đám lúa nào đã gặt, đám lúa nào đương chín. Chỉ có mùi thơm của lúa,mùi thơm của rơm rạ theo gió đêm cuốn lại tạo nên hương vị của đồng quê thật yên bình và tĩnh lặng.
– Em và Lệ chia tay rồi anh Đăng ạ! Lệ đem lòng yêu Cúc. Em thật nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Lệ lại là một người đồng tính.
– Và chuyện Lệ yêu Ngọc chỉ là một tấm bình phong để Lệ che đậy cho mối tình oan trái đó?
– Vâng. Tất cả là như thế!
– Vậy thì Ngọc nên quên Lệ đi. Điều đó tốt cho Ngọc cũng tốt cho Lệ nữa.
– Em đã cố quên Lệ. Ba, bốn ngày hôm nay em đã không gọi điện cũng không nhắn tin với cô ấy nữa. Anh Đăng à, anh thử nói xem có khi nào Lệ có thể quên Cúc rồi quay về với em được không?
– Điều đó là không thể Ngọc à. Nếu Lệ không yêu Cúc nữa thì chắc chắn cô ấy sẽ lại yêu một người con gái khác chứ không thể yêu Ngọc được đâu. Cùng mang số phận oan nghiệt như nhau nên anh hiểu. giống như anh vậy , dù có đánh chết anh anh cũng không thể nào yêu con gái.
– Thôi kệ đi. Dù sao bây giờ chuyện của Lệ cũng chẳng quan trọng đối với em nữa. Em sẽ không nhớ tới và cũng không đau lòng vì Lệ nữa đâu.
– Quên người mình yêu dễ dàng vậy sao Ngọc?
– Anh Đăng, anh nghĩ sao nếu như…
– Nếu như sao?
– Nếu như…nếu như em cũng yêu anh?
– Điều đó là không thể.
– Tại sao lại không thể hả anh?
– Vì Ngọc không phải là gay.
– Anh Đăng à, thật ra… thật ra em cũng là người giống anh.
– Ngọc, Ngọc nói nhảm nhí gì vậy hả? Người Ngọc yêu là Lệ thì Ngọc sao có thể giống anh được?
– Thật ra em cũng mới phát hiện ra con người thứ hai của em từ hôm đi chơi với Lệ và Cúc ở công viên. Chiều hôm ấy, sau khi Cúc về nhà, em và Lệ lại cùng nhau ra bờ biển.