Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 13
Tám giờ tối Hải Đăng mới đạp xe từ công ty về nhà. Chẳng hiểu sao cậu đã hứa với Danh Ngọc là sẽ sống thật tốt, sẽ không buồn về chuyện tình yêu của Ngọc nữa nhưng những hình ảnh Danh Ngọc vai sát vai với một cô gái thật đẹp đôi, thật hạnh phúc lúc nào cũng hiện lên trong đầu cậu làm cậu cảm thấy buồn, buồn vô hạn. Cậu biết mình sẽ không thể nào không buồn. Nhưng vì Danh Ngọc, vì để Danh Ngọc được vui, cậu sẽ cố cười, sẽ cố gắng sống thật vui dẫu cho trong lòng tan nát.
– Đại ca, thằng nhóc đó đi làm về rồi kìa!
Dưới gốc cây hoa sữa, một tốp bảy gã thanh niên đang ngồi trên bốn chiếc xe máy như đang chờ đợi ai đó. Thấy một tên chỉ tay về phía Hải Đăng mà nói thì tên đại ca gật gật đầu. Hắn đáp điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đất rồi đi ra giữa đường chờ Hải Đăng đạp xe tới.
Ngay lập tức chiếc xe đạp của Hải Đăng bị bàn tay to khỏe của hắn kéo lại. Không hiểu có chuyện gì, Hải Đăng nhìn hắn ngạc nhiên:
– Sao anh lại kéo xe của tôi lại? Anh định làm gì?
– Đi làm về muộn vậy sao cưng? Anh chỉ muốn nói chuyện với cưng một chút thôi mà.
– Anh là ai? Tôi có quen anh không?
– Mới nói chuyện qua điện thoại tuần trước mà cưng đã quên anh rồi sao? Anh là Nguyễn Đức Tùng.
– Là mày? Mày muốn làm gì?
– Kìa, sao cưng lại xưng hô nặng nề thế? Gọi anh, xưng em đi cưng!
– Xin lỗi. Từ trước đến nay tao chỉ xưng hô anh em với những người mà tao tôn trọng.
– Vậy cưng không tôn trọng anh à?
– Tao cũng muốn tôn trọng mày nhưng những lời nói của mày tuần trước qua điện thoại khiến tao không thể tôn trọng mày được.
– Tùy cưng. Nhưng dù sao cưng cũng kém tuổi anh, cưng không thấy xưng hô mày-tao là không có phép lịch sự ư?
– Vậy anh muốn gì? Nói nhanh lên rồi buông tay ra để tôi còn về.
– Thì anh cũng vẫn như lần trước. Anh muốn mời cưng đi nhà nghỉ.
– Xin lỗi. Anh nên từ bỏ ý nghĩ đó đi. Tôi không thích.
– Nhưng mà anh thích cưng. Ai bảo cưng dễ thương lại đẹp trai đến thế? Đi với anh một lần thôi mà cưng.
– Anh nói xong chưa? Buông tay ra cho tôi còn về!
– Cưng à, cưng đi làm về muộn thế này, một tháng kiếm được bao nhiêu đồng tền lương? Cưng đi với anh đi. Chỉ cần cưng chiều anh, chịu làm người yêu của anh và đi chơi với anh thì anh sẽ cho cưng mọi thứ. Tiền này, quần áo này, giày dép này,điện thoại này, cả xe nữa. Cưng sẽ không phải đi làm đến đầu tắt mặt tối thế này mà kiếm một đồng lương chết đói. Điều đó thú vị chứ cưng?
– Xin lỗi. Những thứ ấy anh nên dụ dỗ callboy thi hơn. Đối với tôi chúng vô nghĩa. Giờ thì anh tránh ra cho tôi về được chưa?
– Cưng cứ suy nghĩ kĩ đi, nếu đồng ý gọi điện cho anh nha cưng!
Nói rồi Đức Tùng bỏ tay ra khỏi xe Hải Đăng. Không thèm nói gì hơn, Hải Đăng đạp xe vụt mất. Cậu hậm hực:
– Đúng là đồ dâm dục mà. Tức chết đi thôi!
Bọn đàn em của Đức Tùng lại gần hắn. Nhìn theo bóng Hải Đăng một tên nói:
– Trông nó cũng khá bảnh trai đấy chứ đại ca? Sao đại ca không hô bọn em một tiếng, bọn em sẽ hành động nhanh lẹ rồi đưa luôn nó vào nhà nghỉ cho đại ca giải khuây. Lải nhải với nó làm gì cho tốn nước bọt?
Đức Tùng mỉm cười:
– Không. Tao muốn nó cam tâm tình nguyện làm theo ý tao kia. Một khi nó quá rắn thì tao mới phải làm theo cách ấy. Chúng mày yên tâm đi. Từ trước đến nay những thằng mà tao thích đâu có thằng nào thoát khỏi tay tao? Nó cũng vậy mà thôi.
Vừa nói Đức Tùng vừa dõi con mắt về phía đường mà Hải Đăng đã khuất. Cặp mắt một mí sắc như dao, ẩn chứa đầy mưu mô của hắn nhìn phát sợ.
Ánh nắng vàng rực của buổi chiều thu dát xuống bãi cát lóng lánh một màu. Danh Ngọc và Diễm Lệ ngồi cạnh nhau, vai tựa vai nhìn về phía đại dương mênh mông với từng cuộn sóng nhấp nhô trùng điệp.
Danh Ngọc khẽ khoác tay mình lên vai Diễm Lệ. Cậu nhìn về phía đại dương xa xa, nơi ấy, trên nền trời xanh thẳm, từng đàn chim hải âu đang tung tăng chao lượn.
– Lệ này, không biết anh có phúc phận gì mà ông trời lại ưu ái anh, ban cho anh một người con gái tuyệt vời như Lệ.
Diễm Lệ mỉm cười:
– Vào lính có khác, anh nịnh em cũng văn vẻ ghê chưa? Chẳng như ngày xưa ở nhà, chẳng bao giờ anh nói với em một câu.
– Không đâu. Những lời nói của anh đều xuất phát từ trong trái tim anh cả. Anh không có ý gì nịnh Lệ đâu. Thật đấy!
– Em thì có điểm gì tốt đâu mà anh đề cao em như vậy?
– Trong mắt anh, Lệ luôn là một người con gái hoàn mỹ. Lệ xinh đẹp, nết na, chịu khó. Hơn thế nữa tuy hoàn cảnh gia đình Lệ khá giả còn anh thì rất khó khăn nhưng Lệ lại không chê bai anh, Lệ vẫn yêu anh chân thật, điều đó làm cho anh vô cùng cảm động.
– Anh Ngọc, em biết em không phải là người con gái hoàn mỹ như anh nói đâu. Anh đừng nói thế mà em thấy có tội. Biết đâu sau này vì một nguyên nhân nào đó mà chúng ta không đến được với nhau thì em cũng đau lòng lắm.
Nghe Diễm Lệ nói, Danh Ngọc vội vã đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn thẳng vào mắt Diễm Lệ, lắp bắp:
– Em…em nói vậy là có ý gì?
Diễm Lệ mỉm cười:
– Dạ không. Không có gì đâu anh. Chẳng qua là em luôn linh cảm một điều là chuyện tình của chúng mình sẽ chông gai lắm. Vì vậy em nghĩ chúng ta cũng không nên quá hi vọng rồi biết đâu sau này đau khổ?
– Lệ, em không yêu anh?
– Dạ không. Em yêu anh mà.
– Vậy tại sao em lại nói những lời như thế?
– Em cũng không biết. Nhưng em linh cảm…
Không để Diễm Lệ nói hết câu, Danh Ngọc vội vã ôm chặt cô vào lòng.
– Em đừng nói gì nữa hết. Chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau mà. Lệ, em đừng rời xa anh được không? Anh yêu em nhiều lắm. Nếu em xa anh chắc là anh không sống nổi mất Lệ à!
Diễm Lệ không nói gì. Cô đưa ánh mắt lo âu nhìn về phía đại dương. Từng đợt sóng nối tiếp nhau cuồn cuộn.
Chẳng hiểu sao tối nay tự dưng anh trai, chị gái, chị dâu, anh rể lại đến nhà Hải Đăng đông dễ sợ. Hải Đăng lúc đầu cứ tưởng các anh chị đến là để hỏi thăm sức khỏe của bố nhưng sự thật không phải như vậy. Sau khi Hải Đăng và các anh chị ngồi xuống ghế thật quây quần thì chị gái cậu lên tiếng:
– Đăng này, mẹ mất đã ba năm nay rồi, sức khỏe của bố thì ngày một yếu đi. Anh chị thấy một mình em vừa phải đi làm lại vừa phải chăm nom bố nên thương em lắm. Anh chị nghĩ em nên sớm tìm ở đâu một người con gái rồi anh chị lo cho. Nhìn em có gia đình, vợ chồng nương tựa bảo ban nhau mà làm ăn thì anh chị cũng an lòng.
” Oái! Thì ra hôm nay các ông bà này kéo đến đây là để thúc ép mình lấy vợ đây. Lại là cái bài ca muôn thưở ” lấy vợ ”. Không biết các ông bà ấy đã bao nhiêu lần nhắc đến chuyện này trước mặt mình rồi nữa? Sắp sửa phát bực mình rồi đây! Nhưng sao hôm nay các ông bà ấy lại nói năng có vẻ như là ” chuyện người lớn ” thế nhỉ? Đăng ơi, không được nóng. Bình tĩnh đi. Có gì tùy cơ ứng biến.
Chị dâu cậu tiếp lời chị gái:
– Năm nay chú cũng hai mươi tư tuổi rồi đấy không còn trẻ trung gì nữa đâu. Chú xem bằng tuổi chú chúng nó lấy vợ có con hết rồi đấy. Nếu chú còn không chịu lấy thì sau này già quá ” quá lứa lỡ thì ” thì lấy ai đây?
Qủa thật vừa nghe thấy những lời ” lấy vợ ” Hải Đăng đã thấy uất lên đến tận cổ. Cậu có cảm giác như mình đang bị xỉ nhục nặng thế nào ấy. Nếu là ngày khác có lẽ cậu đã đứng lên nói xối xả vào mặt các anh chị cho đỡ bực. Nhưng tối nay, biết là các anh chị cậu đang đề cập vấn đề này một cách nghiêm túc nên cậu cũng đành cố nuốt cơn ức xuống cổ mà mỉm cười nói:
– Anh chị cứ làm như em lấy vợ dễ lắm đấy. Anh chị nhìn xem, gia đình mình khó khăn như thế, bố lại đau ốm như vậy, có ma nào nó chịu lấy em?
Anh trai cậu nói:
– Đấy là chẳng qua chú nhát không dám tán gái thôi. Chứ chú hiền lành lại đẹp trai như thế không lẽ không có gái theo?
Anh rể cậu lại lên tiếng:
– Gia đình mình nghèo thì cậu cũng không nên kén chọn quá. Dĩ nhiên là bọn con gái xinh khó có thể ưng cậu rồi. Cậu hãy chọn lấy một đứa khỏe mạnh, biết lo việc đồng áng hơn nữa lại thật lòng thương cậu thế là đủ. Xinh hay đẹp không là vấn đề. Cậu cứ lấy đứa xấu xấu cũng được.
” Trời! Cái gì đây? Lấy đứa xấu xấu cũng được là sao? Nói cho anh biết, đến tiên nữ giáng trần bén mảng đến bên tôi tôi còn đạp cho mấy đạp nữa là xấu xấu? ”
– Đăng này – Chị gái cậu nói – Hôm nay anh chị nói chuyện này với em là anh chị đã nhắm cho em một đám rồi. Chỉ cần em ưng thuận là anh chị sẽ tổ chức cho em nội trong năm nay.
Từ sắc mặt có vẻ hơi giận dữ, bất chợt Hải Đăng tái mét mặt đi lo sợ. Cậu run run:
– Cái…cái gì? Đám…đám nào cơ?
Anh rể cậu mỉm cười:
– Cái Lan, sinh năm 92 ở Pháp Cổ. Con bé tuy không được xinh lắm nhưng khỏe mạnh, giỏi giang, việc gì cũng biết làm lại nhanh mồm nhanh miệng. Anh đã nói về cậu với nó. Anh bảo cậu đẹp trai, hiền lành, chịu khó, không cờ bạc, thuốc men, rượu chè, giai gái gì cả chỉ mỗi cái gia cảnh hơi nghèo. Con bé nghe vậy thì mỉm cười gật đầu ngay. Nó bảo anh là tối mai dẫn cậu ra nhà nó chơi để hai người biết mặt. Nếu ưng nhau thì cũng không cần phải tán tỉnh gì hết. Hai đứa chỉ cần gật đầu với anh là xong. Nội trong năm nay anh chị sẽ tổ chức cho.
Trời! Hải Đăng đến điếng người như sét đánh ngang lưng vì chuyện tình yêu mà các anh chị đã cố tình giàn xếp cho cậu.Tim cậu đập loạn lên sợ hãi. ” Biết phải làm sao bây giờ? Mình sợ lấy vợ như sợ rắn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là mình đã chết khiếp đến đổ mồ hôi hột. Nếu bây giờ chuyện này mà thành sự thật thì mình thà đâm đầu vào ô tô mà chết cho khỏi ô nhục. ” Lấy vợ, lấy vợ..” Sao mình thấy nhục nhã quá vậy trời? Không được! Nhất định mình không được chấp thuận. Nhất định là không.
Hải Đăng hít dài một hơi như để lấy can đảm. Cậu nói:
– Nhưng…nhưng em vẫn chưa muốn lấy vợ.
Tức thì sau câu nói đó của Hải Đăng, chị gái cậu đứng lên quát lớn:
– Mày xem mày già chưa mà còn chưa muốn? Bằng tuổi mày chúng nó có con đi học mẫu giáo rồi đó. Mày không lấy đi còn muốn trở thành ông lão cổ lai hi hả?
Sau tiếng quát của bà chị gái, niềm u uất mà Hải Đăng cố kìm nén trong lòng từ nãy đến giờ dường như không thể nào nén được nữa. Sắc mặt cậu căng ra rồi đỏ bừng lên trông thấy. Cậu đứng dậy khỏi ghế, quắc đôi mắt căm hờn nhìn thẳng vào mặt các anh chị, điên tiết thét:
– Em đã nói là em chưa muốn lấy vợ! Các anh chị đừng có hết lần này đến lần khác giục giã em, ép buộc em. Em nói cho anh chị biết chuyện của em, em lo. Em tự biết mình là người thế nào và mình phải làm gì, không mượn các anh chị phải vẽ đường này lối nọ! Em dù có chết già cũng không mượn các anh chị phải thờ cúng đâu mà các anh chị phải cuống cuồng nhồi nhét em như nhồi nhết một cuộn giẻ rách như thế!
” Bét! ” – Cái tát của bà chị gái làm Hải Đăng đau điếng đến cháy mặt:
– Mày nói vậy mà nghe được hả thằng mất dạy kia? Nếu mày không phải là em tao thì thử hỏi tao có thương mày mà lo lắng cho mày đến như vậy không? Mày lấy vợ thì mày hạnh phúc, chứ còn tao, tao được cái gì? Tao sẽ phải đi mời chào, sẽ phải lo từ cỗ bàn đến nhạc cưới. Rồi sau đó sẽ phải sắm sửa cho mày từ giường chiếu đến chăn ga gối đệm. Rồi mày có con, cũng sẽ là tao chăm sóc, lo toan cho vợ con mày. Mày tưởng tao sung sướng lắm hay sao?
Hải Đăng nhìn chị gái, cười mỉa mai:
– Xin lỗi! Cho dù chị có muốn lo những thứ ấy cho em chỉ e là suốt đời này chị cũng sẽ không bao giờ có cơ hội đâu.
– Đăng, mày nói vậy là có ý gì hả?
– Chẳng có ý gì hết. Được. Các người muốn em lấy vợ ư? Lấy thì lấy! Rồi sau này mà xảy ra chuyện gì thì các người hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Tức thì Hải Đăng ôm miệng chạy ra ngoài ngõ. Trên đôi mắt đầy vẻ uất ức và đau khổ, những dòng nước mắt lại trào ra.
” Anh chị ơi, sao anh chị lại không thể hiểu cho em? Em đâu có giống người ta? Suốt đời, suốt kiếp này em trai anh chị không bao giờ có thể lấy vợ được đâu. Em khổ lắm chứ! Tại sao anh chị lại không hiểu nỗi khổ của em mà lỡ thúc ép em như vậy? ”
” Mẹ ơi! Nỗi khổ của con có lẽ chỉ có một mình mẹ hiểu mà thôi. Mẹ đang ở đâu? Mẹ có nhìn thấy con trai mẹ đang đau khổ thế nào không? Mẹ hãy nói cho con biết con phải làm gì bây giờ đây? Sao số mệnh của con lại đắng cay thế này hả mẹ? Ở nơi xa kia chắc mẹ đã hiểu con trai mẹ là người như thế nào rồi phải không? Mẹ ơi, con thật bất hiếu. Con không thể có vợ, không thể sinh cho mẹ một đứa cháu nội được đâu. Mẹ hãy tha thứ cho con nha mẹ! ”
” Ngọc ơi, Ngọc hãy nói cho anh biết anh phải làm gì bây giờ? Giá mà người tối nay anh chị anh muốn anh lấy làm vợ là Ngọc thì anh sẽ mừng vui, sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu. Anh sẽ cười thật tươi chứ chẳng khóc như thế này đâu Ngọc à. Giá mà…giá mà anh lấy được Ngọc. Chúng ta sẽ sống trong một mái nhà, cùng nhau đi làm rồi cùng lo lắng, chăm sóc cho nhau. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc, hạnh phúc hơn tất cả các cặp tình nhân khác trên đời. Giá mà…giá mà điều đó xảy ra. ”
***********************************************************************************************************