Vũ Hải Đăng - Lương Danh Ngọc - Chương 12
Danh Ngọc buông máy. Trên đôi mắt long lanh buồn vô hạn, hai hàng nước mắt lại trào ra. Cậu lắc đầu, nhăn mặt xót xa:
– Anh Đăng, tại sao anh lại phải làm như thế? Em thì có điểm gì tốt đâu mà anh lại yêu em đến như vậy? Anh làm thế anh có biết là em khó xử đến thế nào không? Anh có biết là em cảm thấy có lỗi với anh như thế nào không?
Anh Đăng, anh hãy nói cho em biết, em phải làm thế nào đây? Em nên vui hay nên buồn trước tình cảm quá đỗi mặn nồng mà anh dành cho em? Em không biết! Không biết anh Đăng à! Em sợ lắm! Em sợ vì em mà anh đau khổ. Em cũng sợ vì em mà Diễm Lệ bị tổn thương. Giữa hai người, quả thật em không muốn ai vì em mà sầu lụy. Nhìn anh đau khổ, em như tan nát con tim. Nhìn Diễm Lệ héo hon, em như chết từng khúc ruột. Em biết phải làm sao bây giờ để cho anh được vui, để cho Diễm Lệ đừng rơi nước mắt? Em biết phải làm sao đây anh?
Anh Đăng à, anh là người anh trai tốt nhất của em. Dù anh có là người thế nào thì trong em tình cảm thiêng liêng mà em dành cho anh cũng không bao giờ thay đổi. Vậy mà sao anh lại nghĩ em ghét bỏ anh, xa lánh anh để rồi thiếu chút nữa anh bỏ em mà đi mãi mãi? Anh có biết nếu vì em mà anh có mệnh hệ gì thì chắc chắn em cũng không thể nào sống tiếp. Em không nghe máy của anh tất cả là vì em thương anh mà, anh ơi!
Danh Ngọc sịt một hơi dài như để nuốt nước mắt xuống cổ. Cậu run run bấm điện thoại gọi cho Hải Đăng.
” Nhìn ai vui với ai cho lòng tôi rã rời. Người cho tôi niềm vui bây giờ đây trở thành khói mây. Nuốt nước mắt làm vui cố gượng lên nụ cười mà vì sao tuôn rơi dòng lệ đắng?…”
Hải Đăng đưa đôi mắt vô hồn nhìn về phía chiếc điện thoại đang cất lên những ca từ buồn thảm. Hai chữ ” Danh Ngọc ” hiện rõ trên màn hình điện thoại bây giờ đã không còn là nỗi háo hức, là sự vui mừng của Hải Đăng nữa mà nó cứ như một lưỡi dao thật sắc cứa vào tim Hải Đăng thật đau, thật buốt. Tay run rẩy, Hải Đăng cầm chiếc điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
– A lô, anh Đăng à! – Giọng Danh Ngọc buồn hơn bao giờ hết – Anh cho em xin lỗi nha! Em…
Giọng Hải Đăng khàn đặc:
– Không. Ngọc có lỗi gì đâu. Là anh có lỗi với Ngọc. Đáng lẽ ra anh không nên nói những lời từ trái tim mình với Ngọc. Là anh không tốt. Người phải xin lỗi Ngọc là anh.
– Không đâu, anh đừng nói như vậy mà. Thực ra tình cảm mà anh dành cho em, em rất cảm động. Anh Đăng…
– Thôi, Ngọc đừng nên nói gì nữa. Bây giờ Ngọc đã biết anh là người thế nào rồi đấy, tốt nhất là Ngọc hãy quên anh đi. Như vậy sẽ tốt hơn cho Ngọc.
– Anh Đăng, anh nói gì vậy hả? Sao em lại phải quên anh? Sao như vậy lại là tốt cho em? Em không hiểu!
– Ngọc thật sự không hiểu hay là Ngọc nói ra những lời như vậy chỉ để an ủi anh? Anh biết Hương đã gọi điện cho Ngọc. Nếu Hương không gọi điện cho Ngọc thì chắc Ngọc cũng chẳng gọi lại cho anh như thế này đâu.
– Không. Anh Đăng, anh hiểu lầm em rồi. Thật ra tối hôm qua em không nghe máy của anh là vì…
– Thôi. Ngọc đừng nói gì nữa hết. Anh không giận Ngọc đâu. Thật đấy. Anh tự biết thân phận của mình mà. Cái xã hội này nào có ai dễ gì chấp nhận hạng người như anh?
– Không, anh Đăng à, anh đừng nghĩ vậy! Cứ cho là cái xã hội này không ai chấp nhận anh đi thì anh vẫn còn có em, còn có Hương. Trong mắt em và Hương, anh mãi mãi vẫn là một người anh tốt. Anh không đơn độc mà anh Đăng!
– Ngọc đừng an ủi anh nữa. Anh dù tốt đến bao nhiêu, dù tốt đến thế nào thì anh vẫn là một thằng gay, một thằng đồng tính mọi rợ thôi. Ngọc hãy tránh xa anh ra, điều đó tốt cho Ngọc.
– Anh Đăng, quả thật em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ xa lánh anh thật mà. Tình anh em chúng ta hơn một năm nay sâu đậm như thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Anh Đăng, anh phải tin em chứ? Sao anh cứ khăng khăng nghi oan cho em như vậy?
Những dòng nước mắt lại bắt đầu rơi trên đôi mắt đau khổ tột cùng của Hải Đăng. Cậu mỉm cười đau đớn:
– Ngọc không phải nói gì nữa hết. Ngọc sợ anh nghĩ quẩn phải không? Đêm qua anh đã định bỏ Ngọc mà đi thật xa để cho Ngọc không phải bận tâm gì về anh nữa. Nhưng ông trời lại ràng buộc anh, không cho anh chết. Anh không thể chết được đâu, Ngọc yên tâm đi và cũng đừng quan tâm hay lo lắng gì cho anh nữa.
– Anh Đăng, em không cần biết anh nghĩ về em như thế nào nữa nhưng em mãi mãi sẽ không bao giờ xa rời anh đâu. Anh Đăng,anh còn nhớ ngày xưa chúng ta vẫn thường nói gì với nhau không? Chúng ta nói dù sau này có chuyện gì, dù chuyện vui hay chuyện buồn anh em mình cũng phải tâm sự, san sẻ với nhau để niềm vui được nhân lên, nỗi buồn được sẻ nửa. Vậy mà bây giờ anh có chuyện buồn, anh đang chịu đau khổ, thế nhưng anh lại không muốn san sẻ với em là sao? Anh lỡ coi em như một người xa lạ để bắt em đứng nhìn một mình anh gánh hết mọi khổ đau và sầu tủi hay sao? Em không làm được điều đó! Em không làm được! Anh Đăng, anh đâu có biết, từ tối hôm qua khi biết chuyện về anh em đau khổ như thế nào không? Em thương anh, em nghĩ về anh mà em khóc. Em khóc nhiều lắm anh có biết không? Em biết bên này anh đang rất cô đơn, rất buồn, rất đau khổ, em muốn được ở bên anh, được ôm anh cùng khóc nhưng em lại không thể ở bên anh được. Em thương anh, em thương số mệnh oan nghiệt của anh nhưng em đâu có thể làm được gì giúp anh? Em chỉ biết khóc thôi anh à. Rồi sáng nay khi nghe tin Hương nói rằng anh có ý định tự tử thì em…
Danh Ngọc đã òa khóc thật sự. Đầu dây bên này Hải Đăng nghe thật rõ giọng nói mếu máo, những tiếng sịt mũi liên hồi và cả những cơn nấc không ngừng run lên trong cổ Danh Ngọc. Nghe Danh Ngọc vừa nói vừa khóc, Hải Đăng lại càng nức nở, nước mắt nước mũi lại càng trào tuôn.
– Anh Đăng,- Danh Ngọc nghẹn ngào – Anh có biết nếu anh chết thì em cũng còn có thể sống nổi không? Anh định nhẫn tâm bỏ em mà đi thật à? Khó khăn lắm ông trời mới cho em được gặp anh, để hai anh em ta giúp đỡ nhau, nương tựa vào nhau, cùng nhau chống đỡ với khó khăn và đau khổ để tìm niềm vui và hạnh phúc. Vậy mà anh định ra đi, định bỏ lại em một mình trong cô đơn và lạnh lẽo. Sao anh không nghĩ đến cảm giác mình sẽ mất đi một người anh trai của em? Anh ác lắm anh Đăng à. Anh cũng ích kỉ và tàn nhẫn nữa. Anh Đăng, anh có thương em không vậy?
– Anh…anh thương Ngọc nhiều lắm. Anh không thương Ngọc mà anh đau khổ như thế này sao?
– Nếu anh thương em thì em xin anh đừng xa rời em anh Đăng nhé! Anh hãy cho em được san sẻ khổ đau và bất hạnh với anh đi! Anh đau khổ, nếu em không ở bên anh, không san sẻ với anh thì còn có ai nữa? Anh Đăng, dù thế nào mình mãi mãi vẫn là anh em tốt của nhau được không anh?
– Ngọc ơi!- Hải Đăng òa lên khóc – Anh sai rồi! Là anh không tốt! Là anh đã nghĩ không đúng về Ngọc. Ngọc đừng giận anh nha Ngọc!
– Anh trai tốt của em! Làm sao em có thể giận anh chứ? Em không bao giờ giận anh đâu! Không bao giờ hết!
– Vậy là anh mừng. Anh mừng rồi Ngọc!
Hải Đăng sịt dài một tiếng rồi mỉm cười đưa tay quệt ngang những dòng nước mắt, nước mũi đầm đìa trên mặt. Phía bên này Danh Ngọc cũng gạt nước mắt. Cậu nở nụ cười hạnh phúc và thanh thản.
– Anh Đăng, anh luôn có em mà. Em sẽ luôn là em trai của anh. Anh cố gắng lên nha, đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ tốt. Anh đã từng bảo là ông trời sẽ không lấy đi của anh em mình mọi thứ phải không anh? Rồi chúng ta sẽ sống tốt. Anh phải tin điều đó. Anh, em thương anh!
– Trời ơi! Ngọc của anh! Anh…anh nghe được những lời đó của Ngọc là anh hạnh phúc rồi. Được! Ngọc yên tâm đi! Anh hứa với Ngọc sẽ sống thật tốt hơn nữa. Ngọc hãy tin anh nha!
– Vâng. Em tin anh mà. Anh trai em nhất định sẽ sống tốt. Anh Đăng, khoảng hai hoặc ba hôm nữa em sẽ lại đến nhà anh chơi. Anh lại chở em đi ăn kem trong mùi hương hoa sữa, được không anh?
– Được chứ! Được chứ Ngọc! Anh đợi Ngọc nha!
– Vâng. Nhất định em sẽ đến. Anh trai tốt của em!
– Ừ. Anh đợi Ngọc.
Hải Đăng và Danh Ngọc cùng buông máy. Trên đôi môi và ánh mắt ướt đẫm những dòng nước mắt, cả hai nở nụ cười mãn nguyện.
– Anh Đăng, cuối cùng thì hôm nay anh cũng đã đi làm. Anh làm em lo quá đấy!
– Ừ. Anh thật xin lỗi vì đã khiến Hương phải bận tâm. – Hải Đăng mỉm cười.
– Hôm nay em thấy tâm trạng anh tốt hơn rồi đó.
– Anh đã hứa với Ngọc là sẽ không đau buồn và sẽ sống thật tốt Hương ạ! Ngọc với anh không thể là của nhau thì đã sao? Bọn anh vẫn là anh em tốt của nhau mà.
– Vâng, anh nghĩ vậy là đúng đó.
– Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện anh mới thấy mình điên rồ quá Hương ạ. Đáng lẽ ra khi biết Ngọc có người yêu, biết Ngọc không phải là người đồng tính thì anh phải vui mừng cho Ngọc chứ, đằng này anh lại coi đó là sự đau khổ. Chẳng lẽ anh lại muốn Ngọc cũng yêu anh, cũng là quái vật giống như anh sao? Một mình anh khác người, anh đã chịu mọi đắng cay và đau khổ rồi, thế mà anh lại mong Ngọc cũng giống như anh. Anh có ích kỉ, có xấu xa quá không Hương?
– Không đâu anh. Trong tình yêu ai mà chẳng muốn được người mình yêu yêu thương lại mình?
– Bây giờ đối với anh, Ngọc mãi mãi sẽ là cậu em trai của anh. Anh sẽ không bao giờ cho phép mình có ý nghĩ điên rồ gì về Ngọc nữa. Anh sẽ thành tâm cầu chúc cho Ngọc và người yêu mãi mãi hạnh phúc. Ngọc được hạnh phúc thì anh cũng thấy hạnh phúc mà Hương.
– Vâng. Anh nghĩ vậy là đúng đó.
– Không biết anh đã từng đọc được ở đâu một câu nói rất hay. Đại ý là: ” Khi yêu người mình yêu, việc có được người mình yêu hay không không quan trọng. Điều quan trọng là người mình yêu được hạnh phúc.”
– Nhưng anh Đăng,em biết là anh sẽ mãi mãi yêu Ngọc phải không anh?
– Phải. Tình yêu của anh dành cho Ngọc mãi mãi và mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được đâu.