Về Miền Tây Gặp Các Chú Nông Dân - CHƯƠNG 17
Tin hay không tùy, nhưng chỉ mới sau một hôm, cái sự ám ảnh của tôi với chú chú Hiếu và anh Đạt nó nặng tới mức… tôi bắt đầu trông đợi, không, phải nói là thèm khát muốn chú lại rủ tôi “giải quyết” chung lần nữa, chỉ để được nhìn thấy con cặc khủng của chú dựng đứng lên, căng đầy, hoạt động hết công suất trước mắt mình.
Cái cảm giác hối hận ê chề ban đầu sau cái đêm đó, vậy mà dần dà… lại bị thay thế bằng cái háo hức muốn làm lại.
Thật là…
Tội nghiệp Thanh Thuỷ, cô bé cứ suốt ngày nói với tôi là ẻm vui thế nào khi tôi chịu dành mùa hè này để về chơi với ba ẻm, rồi còn bảo “Thật tuyệt khi hai người thân nhau hơn đó babe!”
Nếu ẻm biết sự thật thì chắc tim ngưng đập tại chỗ luôn…
Một chiều nọ, tôi tranh thủ viện cớ ra ngoài chạy vài việc lặt vặt để được thoát khỏi cái nông trại đó một mình. Cụ thể là tránh chú Hiếu một ít thời gian. Nhà chú Hiếu nằm ở nơi chó sủa không vọng, đi gần 20 phút đồng hồ mới tới được chỗ gọi là “thị trấn” mà thực ra nó chỉ là một dãy nhà lèo tèo với vài quán xá cũ kỹ, đậm chất nơi khỉ ho cò gáy sâu tuốt trong rừng.
Nhưng đúng là đó chính xác là thứ tôi cần.
Từ nhà chú Hiếu tới chỗ siêu thị hoặc quán nhậu gần nhất thì toàn là đồng ruộng, vài trại chăn nuôi lác đác, và một cái trạm xăng nhìn nhếch nhác cũ kỹ, đúng kiểu “có cũng như không”.
Không gái, không phố, không người… chỉ có tôi và mớ suy nghĩ đen tối cần được dập tắt.
Tôi từng thử tải một app hẹn hò lúc mới chuyển về cái làng nhỏ này, nhưng tất nhiên, chẳng ai đăng nhập cả. Cảm giác như cả nơi đây đang ngủ quên trong quá khứ, mạng yếu còn lòng người thì hờ hững.
Phụ nữ tôi gặp trong tiệm tạp hóa phần lớn là các cô, các chú lớn tuổi gương mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt lại ấm áp và đầy tình người. Họ hiếu khách. Nói chuyện rôm rả. Giọng ngọt ngào. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, tôi cũng bắt gặp những người phụ nữ trung niên dáng người đẫy đà, ăn mặc chỉn chu, vòng vàng đeo đầy tay đúng chất gái miền Tây nhưng không thể che hết sự từng trải đầy mê hoặc. Họ bước đi với sự tự tin lặng lẽ, ánh mắt quét qua tôi đầy ẩn ý. Có người nhìn tôi lâu hơn bình thường, như thể đang đánh giá xem tôi có “đủ ngon” cho họ hay không.
Tôi dám chắc, nếu tôi chủ động một chút, nhẹ nhàng rủ rê vào một góc khuất có khi là phòng vệ sinh phía sau tiệm họ sẽ không từ chối. Có gì đó ở họ, một thứ bản năng bị kìm nén quá lâu, khiến họ trở nên đói khát. Họ thèm một cơ thể trẻ trung, cứng cáp một cảm giác mà chồng họ có lẽ đã không mang lại từ rất lâu rồi.
Tôi nghĩ vậy.
Sau một vài ngày trời không được “xả” sau cái hôm cùng chú Hiếu và anh Đạt, tôi gần như phát điên lên vì thèm được một em nào đó quỳ xuống “chăm sóc” cho mình một cách đàng hoàng. Chỉ cần một cô nàng nóng bỏng, môi mọng và sẵn sàng… là tôi sẽ lên tiên ngay lập tức. Hoặc nếu không được bú thì tôi muốn được bú cặc cho chú Hiếu và anh Đạt thêm lần nữa, tự mình sục cặc mình cũng được.
Nhưng đời thì đâu dễ vậy.
Mà thật ra không phải do xui xẻo, tôi chỉ đơn giản là không đủ gan để liều lĩnh. Trong đầu cứ hiện lên đủ thứ lo lắng, chủ yếu là sợ mấy bà chị trong vùng quen biết với chú Hiếu bố vợ tương lai của tôi và sẽ buột miệng kể lại tất cả. Chú Hiếu mà biết tôi lừa dối con gái cưng của ổng thì chắc tôi khỏi cần về lại cái nhà đó luôn.
Tôi từng nghĩ hay là lái xe xa thêm một chút, lên hẳn trên thành phố nơi không ai biết tôi là ai để tìm một cuộc vui chóng vánh với cô nàng nào đó rồi trả tiền cho họ. Kiểu ăn bánh trả tiền á. Nhưng rồi lại thôi, lại tốn tiền nữa, mà hàng họ cũng chắc gì ngon. Chú Hiếu đã nhắn cho tôi mấy lần rồi, kiểu kiểm tra nhẹ nhưng đọc là biết ổng đang nghi ngờ:
“Làm gì mà lâu vậy? Còn phải lo cho đàn dê nữa. Về lẹ đi cháu”
Mẹ kiếp, đàn dê đâu có cần tôi tới mức đó! Hay là chính chú Hiếu mới là người bị ám ảnh bởi tôi? Ổng không chịu nổi vài tiếng không thấy mặt tôi chắc?
Cũng có khả năng khác: Thanh Thuỷ bạn gái tôi đã nhờ bố cô ấy kiểm tra xem tôi có ngoan không. Với quá khứ giữa tôi và cô ấy, chuyện này hoàn toàn nằm trong khả năng. Và thế là tôi lại bị mắc kẹt trong cái vòng xoáy nửa tình nửa trách nhiệm, nửa muốn thoát mà lại chẳng dám.
Sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, trong đầu tôi vẫn còn âm ỉ cảm giác thèm khát, như có lửa đốt trong người. Tâm trí đầy những hình ảnh mơ hồ về bà cô trung niên nóng bỏng hồi nãy… Tôi lái xe chầm chậm ngang qua quán nhậu duy nhất của cái khu này, tự hỏi không biết nơi đó có em nào dưới 30 tuổi không chỉ cần một người để tôi có thể buông vài câu tán tỉnh cho hạ hỏa.
Mà thật ra, tôi cũng chẳng chắc mình mong chờ điều gì. Chắc chỉ là một hy vọng mơ hồ rằng có ai đó khiến tôi bớt đi cái cảm giác u uất, bức bối đang cuộn trào trong lòng.
Tôi tấp vào. Tôi kêu một chai bia. Rồi thêm một chai nữa. Tôi chỉ muốn đầu óc bớt quay cuồng, thoát ra khỏi cái tâm trạng khó chịu này. Ừ thì, tôi biết uống bia rồi lái xe là không nên. Nhưng cứ kệ tôi đi, lúc đó tôi cần xả áp lực hơn bất kỳ điều gì khác.
Quán nhậu thật sự là một nơi buồn thảm. Hai gã đàn ông say khướt nói chuyện lung tung mà suýt nữa đánh nhau, còn người phụ nữ duy nhất trong quán thì gục đầu trên bàn, mắt lim dim như sắp ngủ.
Tuyệt thật! Thật là một quán nhậu tuyệt vời buổi chiều tà.
Mẹ kiếp. Cái làng chó đẻ.
“Thứ bảy này ghé lại nhé cháu, có karaoke đó! Vui lắm!” ông chủ quán cười toe, rót thêm bia cho tôi.
Tôi cười gượng, gật đầu cho có lệ. Nhưng trong đầu thì đã quyết: không đời nào tôi quay lại cái chốn ảm đạm này nữa.
Tôi uống vội ly bia thứ hai rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, để mặc quán nhậu sau lưng như một giấc mơ tồi. Lúc đó, tôi bắt đầu hiểu tại sao chú Hiếu ông bố vợ tương lai của tôi lại trở nên lầm lì và khó đoán đến thế. Sống biệt lập với thế giới, ngày qua ngày chỉ có đàn bò, đàn dê và mảnh đất khô cằn bầu bạn, dần dà con người ta cũng đổi khác.
Mà cũng không hẳn là tệ. Vùng quê có cái hay của nó không có mấy cô nàng Instagram suốt ngày sống ảo, không có những cuộc trò chuyện nông cạn, chỉ toàn là người thật lòng, sống đơn giản và hay giúp nhau. Nhưng mà… cũng chẳng có ai để “xả” khi cơn đói thịt nổi lên!
Tôi bắt đầu hối hận vì đã nốc hai chai bia, bụng dưới thì tức căng, chỉ muốn tìm chỗ giải quyết.
Đang định tấp vào lề mà tè luôn ai quan tâm chứ? Đường vắng như chùa bà Đanh thì tôi thấy trạm xăng quen hồi sáng hiện ra phía trước. Tiện thể xe cũng sắp hết xăng, nên tôi quẹo vào. Việc đầu tiên không phải là đổ xăng, mà cũng chả thấy ai đừng đó để cho tôi tổ nữa, nên là phóng thẳng vào nhà vệ sinh giải quyết nổi buồn bia khi nãy.
Eo. Thật kinh tởm. Nơi đó đúng nghĩa là… u ám, tàn tạ. Nhưng tôi không quan tâm. Lúc đó, tôi chỉ cần trút bầu tâm sự theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Tôi bước vào nhà vệ sinh của trạm xăng nơi mà đúng ra chỉ nên gọi là… “chỗ tạm xả” thì hợp lý hơn. Đèn thì không hoạt động, may mà mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh sáng nhờ nhờ còn len qua được lớp cửa sổ bụi bặm dơ dáy. Không có bồn tiểu nào dùng được, chỉ có cái lavabo rò nước chảy tong tong bên vách, không gương soi, và ba gian buồng vệ sinh cũ kỹ tróc sơn.
Một buồng đang có người bên trong tôi nghe rõ tiếng nước tiểu rơi đều đều như tiếng mưa rào, thêm tiếng rên khe khẽ của gã đàn ông nào đó đang “giải tỏa”. Buồng kế bên thì có dán tấm bảng “hỏng”, chỉ còn buồng cuối bên trái là trống.
Không đắn đo thêm giây nào, tôi lao vào, suýt thì tè ra quần.
“Ahhhhh…” tôi bật ra một tiếng rên khe khẽ khi cuối cùng cũng kéo được quần short xuống, thả thằng nhỏ ra và bắt đầu xả hết dòng nước vàng đang trực chờ.
Mặc dù nhà vệ sinh trông bẩn thỉu, cũ kỹ và nặng mùi, nhưng tôi quá nhẹ nhõm để mà phàn nàn. Cảm giác đó, giữa cái nóng oi ả và cái bàng hoàng bức bối trong người, đúng là như lên tiên. Nhưng khi đang còn xả dở, tôi chợt khựng lại một chút. Một mùi gì đó lạ hơn mùi khai… lẫn vào trong không khí. Một chút tanh, một chút… ấm.
Tôi nheo mắt nhìn bức tường trước mặt.
Đó là khi tôi thấy.
Những vệt trắng đục… nhỏ giọt theo từng dòng mờ ướt chảy xuống. Chỗ đó chắc chắn không phải nước rò bình thường. Nó đặc hơn, bóng hơn… và không nghi ngờ gì nữa đó là tinh dịch. Không chỉ một chút, mà là cả mảng dài nhầy nhụa, như thể ai đó vừa “xả hàng” lên đó chưa đầy vài phút trước.
Tôi lặng người vài giây, dòng tiểu vẫn còn chảy yếu ớt. Trong đầu chợt nhảy lên một giả thuyết đầy kích thích chuyện gì đã xảy ra ở đây trước khi tôi vào? Ai đã làm? Và… còn người đàn ông bên cạnh, có liên quan không?
Tôi lắc nhẹ thằng nhỏ, phủi nốt vài giọt cuối xuống bồn cầu cáu bẩn, trong khi đầu óc vẫn chưa thôi hình dung ra kịch bản đầy cấm kỵ ngay trong căn phòng tăm tối, nhếch nhác này.
Có vài lần ở trường, tôi đã tự vuốt ve mình trong phòng vệ sinh giữa các tiết học. Tôi có thể nói gì đây? Tôi luôn là một gã đàn ông rất háo sắc.
Tôi suy nghĩ đến chuyện làm điều tương tự ở chỗ đó, chỉ vừa tưởng tượng thôi mà con cặc tôi đã bắt đầu cựa quậy. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh của một bà cô đeo vàng vòng trắng bóc ở tiệm tạp hoá khi nãy— người có vòng một đồ sộ nhất, đôi môi dày mọng đầy mê hoặc. Tôi suýt nữa đã quay lại tìm chị ta, bắt đầu hối hận vì lúc đó không tranh thủ ra tay. Dù biết bà ấy ở chung xóm và chuyện này có thể phiền phức, nhưng nói thật, chỉ cần được cô ấy “chăm sóc” một lần thôi thì tôi cũng liều luôn. Tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ không làm tôi thất vọng, mà còn khiến tôi “bay màu” ngay tại chỗ.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, con cặc tôi đã dựng cứng như cột cờ giữa trưa hè.
Giá như bên cạnh tôi không có người, mà cửa phòng có thể khóa lại, chắc tôi đã “tự xử” cho đỡ bứt rứt rồi. Nhưng ở đây thì nguy hiểm quá.
Chưa kể, cái mùi xung quanh nồng nặc, cực kỳ khó chịu.
Người đàn ông bên gian bên kia đã dừng tiểu, nhưng tôi vẫn nghe tiếng thở của hắn. Hắn đang làm cái gì vậy?
Mùi… mùi tinh dịch nồng nặc đến mức khó lẫn đi đâu được. Và rồi tôi bắt đầu để ý — nơi tôi đang đứng thực sự là chỗ nào?
Bên phải tôi, trên bức tường, có một chi tiết rất đặc biệt: một cái lỗ, nằm đúng ngay ngang hông tôi.
MỘT CÁI LỖ HÌNH TRÒN!!!!!!!!!!!
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một cái lỗ trong nhà vệ sinh ngoài đời thật. Trước giờ tôi còn không chắc mấy thứ đó có thật hay chỉ là chuyện bịa ra cho vui chỉ có trong phim ảnh. Các bạn có từng xem phim sex bên Mẽo mà một đống đàn ông đi vào phòng và đút cặc vào lỗ để cho mấy con bánh bèo bú cặc chưa. Đó. Nó đó. Trước mặt tôi đây này.
Tôi từng nghe mấy thằng bạn đùa nhau về mấy chỗ kiểu “trạm dừng xe tải” hay “điểm hẹn kín”, một người bạn gay của Thuỷ hình như cũng hay lui tới mấy chỗ đó. Nhưng với tôi, những chuyện đó nghe cứ như mấy câu chuyện hoang đường, kiểu tưởng tượng vớ vẩn của mấy anh chàng ẻo lả.
Vậy mà… nó là thật. Eo. Không thể tin nổi.
Thì ra mấy bác tài lái xe đường dài vẫn thường tấp vào mấy chỗ như thế này, tranh thủ làm một “hiệp” nhẹ rồi lại lên đường như chưa có gì xảy ra. Giờ thì tôi bắt đầu hiểu phần nào rồi — cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa nơi hoang vắng, xa thành phố, xa bất kỳ người phụ nữ nào ra hồn. Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ ai cũng có lúc yếu lòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên tường như bị thôi miên — một biểu tượng cấm kỵ của dục vọng thầm kín, vừa lạ lùng vừa đầy kích thích.
“Thằng nhỏ” của tôi vẫn còn lồ lộ ngoài quần, và trong khoảnh khắc chớp nhoáng, tôi đã nghĩ đến chuyện… đưa nó qua lỗ bên kia
Bạn tưởng tượng được không? Đẩy thẳng cậu bé xuyên qua bức tường như vậy á? Nghe điên rồ thật đấy… nhưng mà, trời ơi, nó cũng quá sức hấp dẫn!
Khi nghe tiếng cửa phòng bên kia mở ra và có người đi ra ngoài. Tôi tính sẽ thử. Nhưng ngay khi tôi còn đang lưỡng lự, chuẩn bị hành động — thì bất ngờ có thứ gì đó từ phía bên kia chặn lỗ lại… rồi từ từ thò qua.
Tôi thốt lên khe khẽ vì sốc.
Một con cặc to tướng, đã cắt bao quy đầu, nổi đầy gân guốc, đang nghểnh cao một cách khiêu khích ngay trước mặt tôi. Nó đập thình thịch trong không khí như đang đợi được… phục vụ!
Tôi phải lùi người lại, kẻo cái “vũ khí” ấy chạm vào đùi — nó ở quá gần! Thậm chí nước cặc đã bắt đầu nhỏ xuống sàn, ướt nhẹp.
Thằng cha bên kia lại đẩy con cặc của hắn vào sâu hơn qua cái lỗ, và lần này tôi thấy rõ con cặc của hắn đã được cạo sạch không còn một cọng lông. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cái con cặc trần trụi như vậy ngoài phim khiêu dâm. Việc cạo như vậy dường như làm nổi bật con cặc dài trắng đến mức khó mà rời mắt được, vừa kỳ dị vừa… khiêu khích. Tôi đứng run cầm cập trong phòng vệ sinh bé tí của mình, nửa thấy mình thật ngớ ngẩn, nửa lại bị kích thích đến phát cuồng. Một hành động liều lĩnh, táo bạo — và tôi đang là khán giả bất đắc dĩ.
Nhưng mà… giờ thì làm sao từ chối “lời mời gọi” này một cách lịch sự? Hay tôi nên chuồn lẹ cho rồi?
Đang phân phân thì. Bỗng dưng. Gã bèn gọi với giọng êm ái: “Bé ơi, làm cho anh đi.”
Tôi hơi giật mình, nhưng hắn không dừng lại. Hắn rút con cặc lại rồi sau đó gã đưa qua cái lỗ một tờ 100 nghìn, nhẹ nhàng chìa ra như thể đó là một sự trao đổi hoàn hảo.
Tôi đứng im lặng, nhìn chằm chằm vào tờ tiền mà gã chìa qua cái lỗ. Cả người tôi như đang bị thôi miên, không thể cử động, cũng không thể nói gì. Mùi ẩm mốc trong phòng càng khiến không khí trở nên căng thẳng hơn. Tôi không biết phải làm gì, cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào nữa.
Gã bên kia, thấy tôi vẫn chưa có động tĩnh, khẽ thở dài rồi lại cất giọng đều đều nhưng đầy ẩn ý: “Bé ơi, đừng làm khó anh. Anh không có nhiều tiền, nhưng anh sẽ thưởng cho em thêm nếu em làm anh sướng mà”
Giọng của gã trầm ấm, nhưng cũng mang một chút sắc bén. Tôi có thể cảm nhận được sự tự tin trong lời nói của gã, như thể đã làm chuyện này cả nghìn lần rồi. Lần này, có vẻ như gã đang mong chờ tôi sẽ đáp lại lời mời gọi của hắn, dù tôi chưa làm gì cả.
“Từ từ đã…” Tôi nghĩ trong đầu, cảm giác bối rối nhưng cũng không thể dừng lại, lòng dạ xoay chuyển liên tục.
Gã bên kia không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng thò qua thêm một tờ 50 nghìn nữa, lần này không phải đặt trong cái lỗ mà lại đẩy hẳn vào, tờ tiền rớt xuống, và con cặc cứ thế xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, như muốn nhắc tôi về sự “trả giá” của việc không hành động.
“Anh sẽ không làm em thất vọng đâu, bé ơi, bú cho anh đi” gã lại nói, lần này giọng đã trở nên mềm mại hơn, như thể đang dụ dỗ tôi, như muốn xoa dịu đi sự do dự trong tôi. “Cứ làm đi, anh sẽ làm em thích ngay. Cả tuần rồi anh không ra nên nhiều tinh lắm”
Tay bắt đầu run nhẹ, mồ hôi đổ xuống trán. Cảm giác ấy, giữa sự cám dỗ và lý trí, khiến tôi không thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Tôi đã nói rằng mục đích buổi chiều nay đi là để tìm một con gà để bú cặc mình nhưng không ngờ vào đây tôi lại trở thành một người bú cặc, và người đàn ông này có con cặc đầy đặn tuyệt đẹp. Nhưng cái hay là anh ta tin rằng tôi là phụ nữ và đang quỳ trước con cặc anh. Tôi đoán, cái lỗ này chính là nơi mà có một mụ đàn bà nào để hoạt động như một động mại dâm trá hình. Những tên đàn ông chỉ vào đây, đút con cặc qua, và được bú cặc với giá 100k, 150K.
Tôi sẽ phải lờ đi những đồng tiền ấy vì nó cũng chả có ý nghĩa gì với tôi vì tôi không phải kẻ bán dâm. Nhưng tôi không chạy đi, tôi thực sự phải lừa anh ta không?
Câu trả lời là có vì con cặc của tôi chắc chắn đang phản ứng với lời mời gọi, thổn thức và cứng như đá.
“Lẹ đi em ơi, anh còn chạy về nhà nữa, vợ anh nó đợi” Hắn ta nói, vẫn nghỉ tôi là một người phụ nữ.
Hắn đẩy cặc qua bức tường áp sát vào, và tôi cảm thấy rùng mình dọc sống lưng — bản thân tôi ngạc nhiên khi hắn làm điều đó -, và tôi ngay lập tức bước vào một đường con đường đê tiện nhất cuộc đời mình.
Tôi quỳ xuống, há miệng thật to. Cái miệng tôi đã đầy thịt của anh chàng đó.
Tôi chắc chắn không nói dối! Nó thật sự kinh hoàng.
Nếu các bạn muốn mua full truyện Nông dân miền Tây, Kỹ sư Xây Dựng và Sinh Viên thì có thể ib za.lo 056-792-986-2 hoặc tele-gram cho mình nhé. Có những kẻ xấu mua truyện của tớ xong đi rao bán lại thì mọi người đừng mua nhé, giá trên trời không à. Tớ chỉ có mỗi một tài khoản wattpat này thôi ạ. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé.