Vận mệnh cô đơn... - Chương 8
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu cậu. Cậu không thểp phá vỡ lời tự hứa vời mình để đến hỏi Yukina, nhưng khi cậu đến gặp Yusuke thì cậu chỉ nhận được cánh cửa đóng sập vào mặt. Hiei đành trở về Makai mà câu hỏi ấy cứ mãi vương vấn trong lòng.
Chẳng còn lý do gì để quay lại Ningenkai nữa. Những chuyến đi của cậu đến Nhân giới bị cắt đứt. Liên lạc giữa cậu với những người bạn trước đây như Yusuke và Kuwabara cũng vậy. Hiei có buồn không? Cậu cũng chẳng biết nữa. Cậu quay trở lại lối sống trước đây, khi mà cậu chưa gặp các bạn mình. Cậu sống mà không tồn tại.
~*~
Chapter 6: Rememberance of you
Written by: Kal Kally
~*~
Thứ màu trắng bao trùm cả nơi này thật kinh tởm. Đây không phải là thứ sắc màu trong trẻo mà Hiei luôn cảm thấy khi anh đứng trước em gái mình. Màu trắng này chỉ gợi cho anh về cái chết.
Nhưng có lẽ chính anh cũng đang cảm thấy cái chết, Hiei nghĩ trong lúc bước xuống hành lang của toà nhà kiểu dáng con người này. Con người đi qua anh vội vã, trên gương mặt là rất nhiều cung bậc biểu cảm. Hiei chưa bao giờ thấy nhiều tình cảm đến thế ở cùng một nơi, hạnh phúc, nhẹ nhõm, đau khổ, lo lắng, sợ hãi… Càng bước tiếp, anh lại càng nhận ra chỉ một vài nụ cười, một vài chút hạnh phúc đâu đó cũng chỉ như vài giọt nước không đủ để giập tắt ngọn lửa lạnh lẽo của nỗi buồn và mất mát đè nặng không khí ở đây.
Hiei không hề thay đổi. Chiều cao, dáng vẻ bề ngoài vẫn vậy. Anh vẫn mặc cái áo khoác đen và mang theo kiếm bên mình. Thật lạ lùng làm sao, cái màu đen vốn luôn là dấu hiệu tử thần khiến kẻ thù của anh phải hoảng sợ, giờ gần như là một trong những thứ sống động nhất ở cái nơi ngập tràn màu trắng này.
Hiei dừng lại khi nhìn thấy Yukina đang đứng trước một cánh cửa. Anh đã không gặp lại Yukina rất lâu rồi. Rất nhiều năm trước anh đã từng hứa với mình sẽ không đến thăm Yukina nữa để không đem lại cho Yukina đau đớn. Giờ gặp lại cô, anh vẫn thấy nỗi buồn vương lại trong mắt cô. Ngay từ ban đầu anh đã sai lầm rồi sao?
Yukina ngước lên, một chút vui mừng thoảng qua trên gương mặt cô rồi vụt tắt ngay. Tim Hiei như đập nhanh hơn. Vẫn gương mặt ấy, mái tóc ấy, bộ y phục ấy, nhưng Yukina của ngày hôm nay đã khác xa nhiều lắm rồi so với Yukina của hơn sáu mươi năm về trước. Đôi mắt kia đã mất vẻ ngây thơ mà thay vào đó là đôi mắt từng trải của một người phụ nữa đã trưởng thành.
“Anh là…” Yukina ngập ngừng hỏi khi Hiei dừng lại trước mặt cô. Cô nhíu mày như đang cố gợi lại một ký ức đã bị lãng quên. Chợt cô kêu lên mừng rỡ. “Hiei-san, đúng là anh rồi!”
“Yukina.” Hiei gật đầu. “Lâu lắm rồi mới gặp em.”
“Phải, đúng là đã quá lâu rồi. Anh Hiei, anh vẫn như ngày xưa.”
Nên nói gì đây? Hiei đứng lặng. Anh biết tất cả mọi điều về cuộc sống của Yukina. Là người cầm đầu quân đội của Mukuro, anh đã sử dụng thế lực của mình để theo dõi cuộc sống của Yukina rất chặt và thầm lặng bảo vệ cho gia đình em gái mình. Nhưng đối mặt với nhau như thế này, tất cả những gì anh biết, tất cả những gì anh đã làm cũng không đủ để giúp anh thốt lên được một lời.
“Hiei-san?”
“Hiei-san?”
“Ah…” Anh cần phải nghĩ ra điều gì đó để nói ngay nếu anh không muốn trở thành một thằng ngốc trước mặt em gái mình. “Kuwabara… Kuwabara thế nào rồi?” Hiei nói ngay ý nghĩ đầu tiên đến trong óc, và bất lực nhìn vẻ vui mừng mờ nhạt trên gương mặt Yukina chuyển sang đau đớn.
“Anh ấy… anh ấy không được khoẻ. Anh ấy không dậy được khỏi giường hàng tháng rồi. Em lo lắm.”
“Yukina, anh… anh xin lỗi”
“Có phải lỗi của anh đâu?” Yukina cười buồn bã. “Em biết ngày này thế nào rồi cuối cùng cũng đến, nhưng em vẫn…”
“Yukina, Hiei đến đây chưa?” Một giọng nói mạnh mẽ gọi Yukina, cánh cửa hé mở ra và một người nữa xuất hiện. “Anh cảm thấy yêu khí của cậu ấy.”
“Dạ, anh ấy đến rồi đây.”
“Yusuke, lâu lắm rồi không gặp.” Hiei nói và nhìn người bạn cũ của mình.
Cánh cửa mở ra hoàn toàn, Yusuke chạy ra và ôm chầm lấy Hiei. “Tớ nhớ cậu quá đi mất.”
Hiei ngập ngừng ôm lại bạn mình. Sự căng thẳng giữa họ vì chuyện của Kurama đã dần nhạt đi qua tháng năm. Mỗi lần họ tham gia cùng nhau trong một nhiệm vụ nữa tại Ma giới, Yusuke và Kuwabara lại tỏ ra thân thiện hơn một chút. Phải mất khá lâu để họ có thể xây dựng lại ở nhau cái lòng tin vốn đã bị tổn hại nặng nề, nhưng cuối cùng thì thời gian đã chữa lành tất cả.
Hiei đã hy vọng Kuwabara và Yusuke sẽ nói cho anh biết một chút ít gì đó về Kurama. Anh đã đợi. Anh thực sự đã đợi, nhưng họ không hề nói. Mỗi lần anh gặp họ trong một nhiệm vụ, anh chỉ muốn hỏi họ luôn, nhưng anh không làm được. Dù anh ghét phải thừa nhận điều này, nhưng Hiei biết mình sợ hãi phải chấp nhận rủi ro có thể phá vỡ cái tình bạn chỉ vừa mới lành lại này.
“Giờ cậu đang làm gì?” Yusuke hỏi và buông Hiei ra. “Vẫn làm thống lĩnh quân đội của Mukuro à?”
“Hn.”
“Câu trả lời muôn thủa nhỉ?” Yusuke phá lên cười.
Hiei chỉ im lặng nhìn bạn mình. Yusuke đã thay đổi rất nhiều kể từ khi chuyển hẳn đến Ma Giới. Cho đến giờ anh vẫn không tin nổi một người lại có thể thay đổi nhiều đến thế chỉ trong một thời gian ngắn.
Ở vào độ tuổi tứ tuần, mang trong mình dòng máu yêu quái, Yusuke vẫn giữ được cái vẻ thiếu niên của mình. Anh vẫn là cái thằng khốn vô tư lự, thoải mái mà kiêu hãnh mà Hiei đã biết kể từ những ngày đầu, chỉ có điều những chuyến đi đến Ma Giới của anh đã giảm đi đáng kể. Sau khi lập gia đình, ai cũng ngạc nhiên khi thấy anh tập trung để trở thành một người chồng tốt, và một người bố tốt.
Thế nhưng số phận không mỉm cười với anh. Keiko và con anh đều bị giết trong một vụ trộm khi anh đang ở Makai thực thi một trong số rất ít những nhiệm vụ mà anh nhận. Ngay cả trong lễ tang Yusuke cũng không hề khóc, nhưng Hiei biết bạn mình đã vô cùng đau khổ vì không thể cứu được gia đình mình khỏi bị sát hại bởi một tên trộm tầm thường trong khi anh ra ngoài cứu cả thế giới khỏi bị huỷ diệt.
Một tháng sau tang lễ Yusuke bỏ làm trinh thám cho Linh giới mà chuyển đến Ma giới, chấp nhận trở thành một thủ lĩnh ở đây. Kể từ lúc đó họ chỉ gặp nhau trong những dịp hiếm hoi khi Ma giới có chuyện. Chỉ những lúc đó Yusuke với tư cách là một lãnh chúa của Makai, Kuwabara, với tư cách là người bảo vệ vùng đất Koorime và Hiei, với tư cách là thống lĩnh quân đội của Mukuro mới có cơ hội gặp nhau. Hồi ấy Hiei đã ngạc nhiên biết bao, chỉ một năm sau ngày mất của gia đình, vẻ bề ngoài của Yusuke đã thay đổi từ vè ngoài của một thiếu niên sang vẻ ngoài của một người đàn ông.
“Hiei, vào đi thôi.” Yusuke chỉ cánh cửa mở, làm đứt mạch suy nghĩ của anh. “Chúng tớ đang đợi cậu đấy.”
“Cậu đến đây từ lúc nào vậy?” Hiei hỏi.
“Chỉ khoảng một giờ trước cậu thôi. Đừng có đứng đực ra thế, cậu đang làm cản đuờng người khác đấy.” Yusuke lôi anh ra tránh đường cho một y tá đang đẩy xe lăn cho một ông già. Ýúuke quay sang em gái anh. “Em cũng vào chứ?”
“Không.” Yukina cười. “Em sẽ đợi ở đây. Kazuma đã mong được gặp lại các anh lắm đấy.”
Yusuke gật đầu và lôi Hiei vào phòng. Ở cửa phòng, anh dừng lại và nói nhỏ. “Cảm ơn em Yukina. Cảm ơn em.”
~*~
Như thường lệ, Hiei lại chỉ ngồi đó trong im lặng, nghe bạn mình nói chuyện. Anh tự hỏi làm sao Yusuke vẫn có thể trò chuyện với Kuwabara như là chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn hai người bạn của mình, mắt dừng lại lâu hơn ở Kuwabara.
Dù anh vẫn luôn biết rằng thế nào rồi chuyện này cũng đến, Hiei vẫn sốc khi bước vào phòng. Thật khó mà tin được rằng người đàn ông tóc bạc già nua với đôi bàn tay nhăn nheo và run rẩy này lại là người chiến sĩ mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết mà Hiei đã biết. Và Hiei mới chỉ không gặp lại Kuwabara có mười năm gì đó mà thôi.
Không khí thật nặng nề và khó chịu. Hiei có thể cảm thấy rằng Kuwabara không còn nhiều thời gian nữa, lực sống của Kuwabara rất yếu, gần như chỉ còn là một sợi chỉ mỏng manh có thể đứt bất cứ lúc nào. Hiei nhận ra điều này, và biểt rằng cả Yusuke và Kuwabara cũng đều đã nhận ra. Vậy mà ở trước mặt anh, họ vẫn đang nói chuyện vui vẻ về những điều tầm phào. Hiei chớp mắt, trong một giây ngắn ngủi thoảng qua trước mắt anh lại là hình ảnh của hai thiếu niên hơn sáu mươi năm trước đây.
Đau đớn lắm. Hiei quay mặt đi. Nhìn thấy Kuwabara thế này anh không khỏi cảm thấy xót xa. Dù anh có nghĩ gì hay nói gì về cậu ấy thì mỗi lần anh nghĩ tới bạn mình, xuất hiện trong anh luôn là hình ảnh của họ trong tuổi thanh xuân. Đau đớn lắm, bởi vì anh biết họ sẽ sớm mất Kuwabara.
“Hiei.” Yusuke chợt quay sang anh. “Cậu chẳng thay đổi gì cả. Nói gì đi chứ.”
“Nói gì kia?”
“Bất cứ điều gì.”
“Ah…” Anh nên nói gì đây khi tâm trí anh trống rỗng? Kuwabara vẫn nhìn anh, mỉm cuời chờ đợi. Môi anh mấp máy, trước khi anh kịp ngăn mình thì cái câu hỏi đã đè nặng lên anh suốt những năm qua thoát ra khỏi miệng. “Còn Kurama thì sao?”
Ngạc nhiên và bối rối thể hiện rõ trên gương mặt hai người bạn của anh.
“Kurama là ai?” Kuwabara nhíu mày cố gợi lại trí nhớ mình. Sự bối rối hiện lên không hề che dấu.
Thế giới chợt ngừng quay.
“Cậu… cậu nói cái gì vậy?” Hiei lắp bắp, sự bối rối giờ cũng hiện lên trên mặt anh nữa. “Kurama là… là… là Kurama chứ còn ai nữa?”
“Ồ…” Yusuke chen ngang. “Cậu đang nói về Kurama đã từng là đồng đội của chúng ta hồi trước phải không?”
“Phải… còn ai khác nữa?”
“Ai kia…? Yusuke… cậu ấy đang nói về ai vậy?”
“Kuwabara, cậu còn nhớ cậu thiếu niên đã từng ở trong đội chúng ta khi còn là trinh thám của Linh giới không? Cái người có mái tóc đỏ và có thể biến thành yêu quái ấy.”
“Ồ… giờ tớ nhớ ra rồi. Sao đột nhiên lại hỏi về cậu ta vậy Hiei?”
Tại sao ư? Làm sao Hiei biết được. Anh lắp bắp không thành lời, không hiểu một chút gì bạn mình đang nói. Cái khoảng cách đã mất rất lâu mới được lấp đầy giữa họ giờ lại ở đấy, rộng, sâu và không thể vượt qua. Họ đang hàm ý gì vậy?
“Nhưng… không phải các cậu đang tìm cậu ấy sao?” Hiei cố nói, sự ngạc nhiên trên mặt bạn mình làm anh cảm thấy muốn ốm. Anh bắt đầu hối hận đã cất lời hỏi.
“Tớ không tin nổi cậu vẫn nghĩ về điều đó.” Yusuke nói. “Sáu mươi năm đã trôi qua rồi, Hiei…”
“Nhưng hồi đó cả hai cậu đều rất… rất…”
“Ồ phải, đoán là cả hai bọn tớ đều chẳng chịu suy nghĩ gì hết đúng không? Đáng lẽ ra chúng tớ phải nghe lời cậu và để mọi chuyện trôi đi, nhưng có lẽ chúng tớ đều còn quá trẻ, và quá bị hấp dẫn bởi ý nghĩ về một tình bạn thiêng liêng nhất. Mà lại thêm vào đó Kurama cũng đã từng rất quan trọng với bọn tớ nữa.”
“Đúng đó.” Kuwabara nói thêm. “Tớ thậm chí còn khóc cả một đêm. Cậu tưởng tượng được không? Tớ đã khóc cả đêm cơ đấy. Tớ gây sự với tất cả mọi người, nghĩ rằng tất cả đều đã gây ra chuyện đó. Tớ nghĩ tớ đúng và mọi người đều sai. Giờ nghĩ lại mới thấy tớ thật trẻ con.”
Hiei tự hỏi sao họ vẫn còn nói. “Ồ…” Anh chỉ nói được có thế. Tâm trí anh còn trỗng rỗng hơn bao giờ hết. Yusuke và Kuwabara vẫn nói, những lời họ nói bỗng trở nên xa xôi như được cất lên từ một chiều không gian khác.
“Cậu là người duy nhất còn đủ minh mẫn hồi ấy.” Kuwabara cười. “Đấy là điều tớ khâm phục nhất ở cậu. Cậu luôn có thể giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.”
Nhưng anh không hề như vậy.
“Ờ, mà có lẽ hồi đó chúng tớ đều biết rằng dù có làm gì thì cũng là vô ích, nhưng chúng tớ lại quá ân hận rằng mình đã không cứu nổi cậu ấy.” Yusuke nói.
“Tớ…” Hiei đứng bật dậy, suýt chút nữa thì lật đổ cả cái ghế. “Tớ phải đi đây…”
“Nhưng cậu vừa mới đến mà, Hiei?” Kuwabara phản đối.
“Thật tình… có chyện… tớ phải…tớ…” Hiei ấp úng, cậu chỉ biết rằng cậu phải rời khỏi đây thật xa nhanh nhất mức có thể.
“Biết làm sao được.” Yusuke thở dài. “Cậu ấy bận lắm Kuwabara ạ. Tớ nghe nói dạo gần đây có một vụ nổi loại ở lãnh địa của Mukuro.”
“Ồ, và cậu phải giải quyết vụ đó chứ gì?”
“Không… ồ… đúng vây…”
“Hiei!” Yusuke kêu lên và bật cười. “Tha cho cái cửa tội nghiệp đó đi. Cậu không cần phải đốt nó đâu. Cứ đi đi nếu cậu đang vội. Chúng tớ hiểu mà.”
“Sao ki…” Hiei chớp mắt và quay sang trái. Ở trên khung cửa nơi cậu đã nắm tay vào giờ có một vết cháy lớn và xấu xí.