Vận mệnh cô đơn... - Chương 7
thấy thương hại cho người phụ nữ ấy. Mơ mộng những điều không thể trở thành hiện thực mà để làm gì chứ? Con người thật lạ lùng và ngu ngốc. Họ tự lừa dối mình với ảo ảnh của hy vọng. Dù ai có nói thế nào đi nữa, Hiei biết mình đã thấy sự bỏ cuộc trong mắt người phụ nữ ấy. Nếu bà tin tưởng Kurama, nếu bà tin rằng Kurama sẽ quay trở về thì bà sẽ không tỏ ra như thế này. Nhưng bà cho rằng Kurama đã chết, vì vậy để chạy trốn khỏi nỗi đau thực tại, bà ta đã tự dựng nên vở kịch này.
“Yukina, em bị lừa rồi. Hy vọng chỉ là cái cớ mà con người che dấu đi sự ích kỷ của mình, và cũng là cách mà họ tự thoả mãn cái mà họ gọi là trách nhiệm và tình yêu.” Hiei nói nhỏ với mình.
Phòng Kurama giờ tối đen. Ánh trăng tràn vào qua ô cửa kính đóng chặt vẽ lên sàn nhà những ô vuông sáng bạc viền bởi bóng đêm. Đã bao lần cậu nhìn thấy cảnh này rồi? Dường như chỉ cần nhìn vào phòng là cậu có thể thấy Kurama đang nằm trên giường, cả người và khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối. Hơi thở của Kurama chậm và đều trong giấc ngủ say, nhưng không biết tại sao mà Kurama luôn cảm thấy sự tồn tại của Hiei ngay khi Hiei bước vào sân vườn.
Phải, Kurama sẽ thức dậy và rời khỏi bóng tối bước vào ánh sáng. Tuyệt đẹp. Yêu cáo hoàn toàn đẹp mê hồn dưới ánh trăng bạc, thanh tú mà cũng nguy hiểm như một bông hồng nhung dại đầy gai. Kurama sẽ bước đến và mở cửa sổ ra. Ánh trăng ôm lấy thân hình cậu tạo nên một cảnh thật kỳ diệu. “Hiei, sao tối nay cậu đến muộn thế?” Kuram cười và gọi nhẹ nhàng.
Hiei không biết rằng mình đang cười nhẹ. Cậu nhổm dậy và rướn lại gần cửa sổ. Cơ thể cậu hoàn toàn như đang tự chuyển động vô thức vậy, cậu chỉ muốn đáp lại lời gọi của Kurama mà thôi. Chỉ một giây sau, nụ cười biến mất như cậu vừa bị một gáo nước lạnh đổ lên đầu.
Cửa sổ vẫn đóng chặt.
Hiei lại ngồi xuống, cảm thấy người mình run nhẹ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cậu ôm thanh kiếm vào lòng, đột nhiên sợ hãi rằng nó cũng sẽ biến mất, cũng sẽ trượt khỏi tay cậu mà tan biến.
Thật sự rất đau. Cậu không thể phủ nhận được nữa. Cậu đang đau đớn. Không, không hẳn là đau đớn. Đau đớn là khi cậu không thể tìm thấy em gái mình. Đau đớn là khi mà Yusuke chết. Cảm xúc này khác, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng cũng ám ảnh hơn rất nhiều. Nó đang tràn đến mọi ngóc ngách trong tầm hồn cậu. Nó khiến cậu nổi giận và làm tổn thương người cậu trân trọng nhất. Nó cướp đi của cậu ham muốn chiến đấu, và vì vậy biến toàn bộ thế giới trở thành xám xịt và trống rỗng.
Những lời Yukina nói lại quay trở lại, và trong một vài phút ngắn ngủi khi cậu không thể chịu nổi cảm giác kia nữa, Hiei không khỏi phân vân liệu em gái mình có nói đúng không.
Liệu đây có phải là nỗi buồn?
Chapter 5 – Promises and Pain
Written by: Kal Kally
~*~
Crack!
Cú va đập mạnh xuống đất làm Hiei tỉnh giấc ngay tức khắc. Cậu vội nhìn quanh và tay nắm lấy kiếm, mọi giác quan căng thẳng đến cực độ. Phải mất vài giây cậu mới nhận ra mình không còn đang nằm giữa tán cây nữa. Cậu chống tay đứng dậy và nhíu mày nhìn cành cây gãy.
Rõ ràng là cậu đã nặng hơn rồi. Đây là lần thứ ba một cái cành không chịu nổi sức nặng của cậu và gẫy. Hiei áp mặt vào tay và rên nhẹ. Mukuro mà biết được việc này thì cậu sẽ bị chọc đến chết mất thôi. Cậu lại nhìn quanh xem có ai thấy cú ngã của mình không, nhưng chẳng có ai quanh đó hết. Nếu *người đó* nhìn thấy cảnh này, thì *người đó* sẽ nghĩ gì đây?
‘Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì hả Koorim bé nhỏ?” Một hơi thở ấm áp lướt qua tai cậu. Hiei điếng người, cảm thấy hai cánh tay thanh mảnh ôm lấy mình và lưng cậu đang dựa vào ai đó. Môi cậu mấp máy, nhưng Hiei không thốt nổi nên lời. Cậu vùng quay lại, thậm chí trước khi hoàn toàn quay lại đã biết rằng mình chỉ đang hoài công vô ích. Cái sân vẫn tối và vắng bóng người.
Sự giận dữ tự nhiên trỗi dậy. Sự giận dữ trườn trong cậu như một con rắn, cố tìm kiếm nguyên nhân của nó, nhưng không thấy được. Mu bàn tay cậu đập vào thân cây mạnh, không quá mạnh đến nỗi làm cây đổ, nhưng vẫn làm lá rụng lả tả xuống đầu Hiei như một cơn bão vừa lướt qua.
Hiei bực tức phủi lá ra khỏi tóc. Vết cháy lớn trên thân cây không làm cậu bớt giận. Cậu không nhớ đã sử dụng yêu khí, nhưng vết cháy tròn trịa đó hoàn toàn không thể chỉ dùng sức không mà gây ra được. *Lại* một lần nữa cậu không điều khiển được sức mạnh của mình. Nhưng trong phút giây giận dữ đến méo mó ấy, Hiei thầm ước mình đã bỏ nhiều yêu khí hơn vào cú đập, cái cây này đáng bị đốt cháy đến tận gốc.
Cậu hít thở thật sâu và cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu ngồi xuống gốc cây trong im lặng, có lẽ đến đây là một lựa chọn sai lầm.
Bởi rốt cục, sáu năm trước đây cũng tại cái sân này mà họ mất dấu Kurama. Hiei rên lên, cái tên mang đến một thoáng đau đớn. Cậu thầm ước mình có thể trở lại cái khoảng thời gian mà yêu cáo không choáng lấy mọi suy nghĩ của cậu. Lúc ấy, cậu không hẳn là đã quên, nhưng cũng chẳng thật sự nhớ về yêu cáo. Khoảng thời gian đấy thật thoải mái và yên bình.
Thật tồi tệ là không hiểu vì sao thậm chí ngay cả khi đã mất tích Kurama vẫn có thể làm cậu xao nhãng đến mức không tập trung rèn luyện và chiến đấu được nữa. Cứ mỗi tháng cậu lại phải đến Ningenkai một lần, và mỗi lần kéo dài từ một đến hai tuần. Hàng đêm, Hiei lại thấy mình đến trước phòng Kurama và ngồi đó cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Và trong giấc ngủ, những giấc mơ đều tràn ngập hình ảnh của Kurama. Hiei đã nghĩ mình có thể chịu được tất cả, nhưng làm sao cậu chịu nổi đây nếu cậu thấy hình bóng Kurama xuất hiện ngay cả khi thức giấc?
Giá mà cậu có thể đến thăm Yukina và để giọng nói cùng nụ cười ngọt ngào của cô xoá tan đi những ý nghĩ này, nhưng cũng lại chỉ vì Kurama mà giờ cậu không thể làm thế nữa. Hiei chợt cười cay đắng. Giờ cậu đang ở Nhân giới, em gái cậu đang ở ngay bên cạnh, vậy mà cũng lại vô cùng xa cách. Khoảng cách giữa họ thật nhỏ, mà cũng thật vô cùng. Tất cả chỉ vì Kurama… Cậu lại phá lên cười chua chát. Hiei ngước nhìn lên những mảnh bầu trời đã bị cắt vụn bởi những toà nhà cao tầng và cành lá. Những ký ức về ngày cuối cùng cậu nhìn thấy em gái mình bắt đầu gào lên trong đầu cậu.
~*~
Yukina trông như một thiên thần khi nó cho chim ăn, Hiei nghĩ. Cậu đang đứng dõi theo em gái mình đằng sau một thân cây. Một nụ cười thoảng qua trên môi cậu, thật khó mà tin được Yukina lại là một yêu quái. Cô bé hoàn toàn giống một thiên thần.
“Yukina-san!!!” Một giọng vui vẻ thái quá gọi. Hiei nhăn mặt. Cái thằng ngốc đó chính là lý do tại sao cậu lại phải khoác lên mình bùa phép để che dấu yêu khí. Để thằng ngốc đó không gặp em gái cậu nữa thì có điều gì mà cậu lại không làm chứ?
“Konichiwa, Kuwabara-san.” Em gái cậu quay lại chào Kuwabara. Hiei thở dài, tự biết rằng mình sẽ chẳng làm gì cả, bởi cậu thấy rất rõ gương mặt của Yukina luôn sáng bừng lên khi thấy Kuwabara. Thậm chí một thằng mù cũng thấy được hạnh phúc đang toả ra nơi cô.
“Tôi…” Kuwabara bắt đầu lảm nhảm. Thính giác của Hiei tự động nghỉ. Mọi lời nói đi vào tai này, rồi lại thoát ra bên tai kia.
“Ồ, thật sao anh Kuwabara?” Em gái cậu cười khúc khích. Hiei đảo mắt chán nản, giờ cậu đang ngồi dựa lưng và gốc cây. Kuwabara và Yukina đã ngồi xuống trên thềm nhà. Từ chỗ này, Hiei không thể thấy họ, nhưng thật không may, cậu lại nghe thấy họ rất rõ.
Bao lâu rồi nhỉ? Mười phút? Một tiếng? Mặc dù lần nào cậu đến thăm Yukina chuyện này cũng xảy ra, cậu vẫn không tin nổi một cuộc trò chuyện có thể dài đến mức này.
Mắt Hiei đã díp lại, nhưng cậu chợt nghe thấy tên mình. Tò mò, Hiei đứng dậy và ngó nhìn ra từ đằng sau cái cây.
“Anh Hiei không máu lạnh đến thế đâu.” Yukina kêu lên, giọng cô vốn vui vẻ nhưng giờ đã chuyển sang buồn bã.”
“Hắn là đồ máu lạnh, Yukina à.” Kuwabara phản đối. Từ chỗ nấp, Hiei nghiến răng tức tối. Chính những lời của một người bạn cậu, hay là một người mà cậu đã ảo tưởng cho là bạn… chính những từ ấy đã làm máu trong người cậu đột nhiên lạnh hơn băng. “Em thấy hắn cư xử thế nào khi Kurama mất tích rồi đấy.” Kuwabara vẫn tiếp tục nói. “Hắn chẳng quan tâm gì đến Kurama dù anh biết chắc là Kurama đã làm rất nhiều vì hắn. Anh dám cá với em hắn chẳng quan tâm tới ai khác đâu.”
Những ngón tay Hiei cắm sâu vào thân cây. Hiei cố kiểm soát được tình cảm của mình. Cậu phải dùng hết ý chí mới không xông ra và bóp cổ Kuwabara đến chết, rồi chặt xác ra từng mảnh và đem chúng cho con rồng của cậu ăn. Cậu chẳng quan tâm xem Kuwabara nói gì và nghĩ gì về cậu, nhưng cậu sẽ không cho phép ai nói bất cứ những lời đó với em gái mình.
“Không đúng. Anh Hiei có quan tâm. Anh không thấy anh ấy đã đau khổ thế nào khi chúng ta không tìm được anh Kurama sao?”
“Quan tâm à? Hắn thậm chí còn bảo Mukuro không giúp bọn anh nữa. Và đấy là tại em chưa bao giờ thấy hắn giết đó thôi. Thật đấy Yukina, hắn chẳng quan tâm tới ai ngoài bản thân mình đâu. Đừng lại gần hắn. Nếu thằng nhóc đó nổi giận với em thì hắn sẽ cho con rồng đó nuốt chửng em chỉ trong một phút đó. Nhưng đừng lo. Đã có Kazuma vĩ đại ở đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em khỏi hắn.
Bảo vệ nó khỏi TÔI? Hei cắn môi đến bật máu để kiềm chế một tiếng thét giận dữ. Nếu không vì cậu sẽ phải giải thích rất nhiều tại sao cậu theo dõi họ, và nếu không vì cậu biết mình sẽ làm tổn thương Yukina mà cậu không nhảy vào giết Kuwabara thật chậm và đau đớn.
“Không phải đâu… anh ấy tử tế với em lắm mà.” Yukina thì thầm.
“Hắn ta giả tạo đấy thôi. Sau khi đã chứng kiến hắn nói và đối xử với Kurama thế nào liệu em còn có thể nói hắn không máu lạnh, không vô tâm không?
~*~
Hiei vừa tức giận với Kuwabara, vừa căng thẳng tự hỏi Yukina sẽ trả lời thế nào. Cậu sốc đến không thốt lên đuợc câu nào khi sau một lúc Yukina trả lời rất nhỏ. “Em không biết”.
Cú sốc quá đột ngột đến nỗi cơn giận dữ của cậu gần như hoàn toàn biết mất và cậu như đông cứng cả người. Thất vọng, bất ngờ và đau đớn cùng lúc dâng lên tới mức cậu không thể chịu được chỉ trong có vài giây. Cậu cứ nghĩ Yukina không đồng ý với Kuwabara, sẽ bảo vệ mình, nhưng có vẻ là cậu đã sai lầm. Không thể ở lại thêm một giây nào nữa, Hiei bỏ đi.
Đêm ấy, lần đầu tiên trong đời Hiei thức trắng đêm nghĩ ngợi, thực sự nghĩ ngợi. Chỉ đến lúc ấy cậu mới nhận ra rằng mình thực sự căm ghét Kuwabara. Cậu hận thằng ngốc đó vì đã đùa giỡn mình, gọi mình bằng những cái tên đùa cợt, vì đã nói tất cả những điều ấy về cậu trước mặt Yukina. Trong sâu thẳm tâm can, Hiei biết rằng đó không phải lý do chính. Cậu đã thấy Yukina hạnh phúc đến thế nào khi Kuwabara ở bên cạnh. Cậu cũng đã thấy nỗi buồn len vào đôi mắt cô khi tên cậu được nhắc tới. Ở Kuwabara có cái gì còn mạnh mẽ hơn cả sự cùng huyết thống vậy? Kuwabara có thể làm Yukina hạnh phúc trong khi Hiei không thể. Chỉ một điều ấy thôi cũng đủ để cho thằng ngốc ấy đáng phải chết.
Điều làm Hiei căm ghét thằng ngốc ấy nhất chính là vì biết rằng mình không thể làm hại Kuwabara mà không làm tổn thương em gái mình, và sau tất cả những gì đã xảy ra, sau cả những gì Kuwabara đã làm và đã nói về cậu, Kuwabara vẫn quan trọng đối với cậu. Cậu vẫn coi Kuwabara là bạn.
Hạnh phúc trong nụ cười của Yukina cũng nỗi buồn trong đôi mắt cô len vào ý nghĩ của Hiei hơn một lần trong đêm. Cậu không biết phải làm gì nữa. Cậu không nghĩ mình có thể tiếp tục lắng nghe Kuwabara lảm nhảm về mình mà không nhảy vào giết thằng ngốc ấy. Cậu cũng chẳng thể nào giữ được cái mặt nạ lãnh đạm sau khi nghe em gái cậu nói nhẹ nhàng câu “em không biết”.
Hiei cười nhẹ cay đắng. Nhưng cuối cùng thì em gái cậu cũng chẳng hoàn toàn đồng ý với Kuwabara phải không? Đối với Yukina thì cậu là cái gì chứ? Không phải một người thân, thậm chí chẳng phải bạn bè. Vậy mà Yukina vẫn không phán xét Hiei dựa trên những lời cậu nói và những gì cậu làm như những người khác. Thế còn không đủ hay sao?
Đến lúc đêm trôi qua, cậu đi đến kết luận rằng điều mà cậu muốn nhất không phải là mãi mãi được ở bên Yukina, mà là mong cô được hạnh phúc. Và dù cậu không thể làm cô hạnh phúc, Kuwabara có thể. Và Hiei biết rõ làm cách nào cậu có thể xoá đi nỗi buồn trong mắt cô khi cậu ở cạnh.
Với ý nghĩ ấy, Hiei quyết định không quay trở lại đền của Genkai nữa. Từ đó, cậu không còn gặp lại Yukina.
~*~
Cái kỷ niệm buồn ấy lại quay lại rồi, Hiei thở dài. Cậu mong được ghé qua đền của Genkai biết bao… dù chỉ là để nhìn thoáng qua Yukina thôi cũng được, nhưng cái ký ức ấy như một bức tường dày ngăn cản cậu làm điều cậu muốn.
Hiei duỗi mình. Bình minh đang đến rồi, và chỉ vài giờ nữa sự yên ắng trong cái sân này sẽ chìm vào những tiếng động ồn ào của thế giới con người.
Cậu đứng dậy nhặt kiếm lên và liếc nhìn về hướng nhà Kuwabara. Đêm qua khi đặt chân vào Nhân giới cậu vẫn chưa đến đó. Giờ thì khó mà ngủ lại được, vì vậy cậu đi về huớng đó.
Có điều gì không ổn, Hiei nhận ra ngay điều đó sau khi đáp xuống cái cây quen thuộc. Cậu lại gần cửa sổ hơn và lặng người, phòng Kurama hoàn toàn trống rỗng. Trong một lúc tất cả mọi ý nghĩ đều biến mất, cứ như là não cậu đã ngừng hoạt động, rồi một cảm giác hoảng loạn dâng lên dồn dập. Trước khi cậu có thể nghĩ được cái gì, Hiei đã dùng khuỷu tay phá cửa kính và nhảy vào phòng.
Chuyện gì đã xảy ra? Trong phòng không có ánh sáng nào khác ngoài thứ ánh sáng nhờ nhờ của buổi bình minh đang tràn vào qua ô cửa kính vỡ. Không còn đồ đạc, vài mẩu giấy nhàu nát rải rác đây đó trên sàn. Hiei chỉ có thể lặng nhìn mà không nghĩ được gì nữa.
Trong mấy năm vừa qua cậu đã quen với hình ảnh của căn phòng. Nó hằn sâu vào đầu cậu đến nỗi thậm chí cả lúc này, nếu cậu nhắm mặt lại cậu vẫn sẽ thấy những hình ảnh ấy sống động trong óc. Mỗi lần cậu nhìn đến cái giường, cậu lại nhớ đến những đêm cậu nằm ngủ ở đó cạnh Kurama. Mỗi lần cậu nhìn đến cái bàn, cậu lại như thấy Kurama đang ngồi đó viết, cười hoặc nói chuyện với cậu. Mỗi lần cậu nhìn đến cái tủ, cậu lại như thấy Kurama đưa bộ quần áo loài người ra và cười khúc khích khi cậu quay đi với vẻ kinh tởm. Nhưng chẳng còn gì cả. Không giường, không bàn, không tủ, không đồ đạc, còn lại trước mắt cậu chỉ là một căn phòng rỗng.
Một âm thanh bên ngoài kéo Hiei trở lại với thực tại. Cậu giật cửa phòng bật mở, thậm chí không đế ý rằng nó đã bị khoá. Hiei đi xuống nhà dưới và nhận ra cả căn nhà đã bị bỏ hoang.