Vận mệnh cô đơn... - Chương 5
Mukuro cẩn thận quan sát yêu quái lửa trước mặt cô. Cô chưa bao giờ thấy Hiei trong tình trạng mất cân bằng đến thế. Nhiệt độ trong căn phòng đã hơi tăng lên vì Hiei thậm chí còn không kiểm soát yêu khí của mình nữa. Nhìn kĩ vào yêu khí của Hiei, Mukuro chỉ thấy toàn thịnh nộ. Trán Hiei ướt đẫm mồ hôi, nhưng có lẽ chính cậu cũng không phát hiện ra điều đó.
“Trả lời đi!” Tay Hiei tự động tìm đến kiếm và yêu khí tăng vọt.
Bản năng của một yêu quái đòi Mukuro phải tăng yêu khí của chính mình khi nguy hiểm gần kề, nhưng cô cố hết sức để giữ bình tĩnh. Cô không muốn làm Hiei hoàn toàn mất tự chủ. “Tôi nghĩ cậu phải biết rõ hơn ai hết chứ? Yusuke đã gửi thông điệp cho cả tôi và Yomi, yêu cầu trợ giúp trong việc tìm kiếm một yêu cáo có tên là Kurama.”
“Cô không phải tuân theo mệnh lệnh của hắn. Rút mệnh lệnh của cô đi.”
“Tại sao? Tôi nghĩ Kurama là bạn của cậu chứ?”
“Đây không phải là chuyện bạn bè hay không. Kurama có thể tự trở về. Chuyện của cậu ta không cần cô quan tâm. Thu hồi mệnh lệnh đi Mukuro.”
Mukuro nhíu mày. Cô biết Kurama và Hiei có quan hệ rất gần gũi, nhưng giờ, cô không chắc về điều đó nữa. Hiei nói như thể cậu ta ghét Kurama cực độ. “Tôi không thể làm điều đó được. Yusuke cũng là một lãnh chúa của Makai. Một đồng minh của tôi đã yêu cầu trợ giúp, và tôi không thể quay lưng được. Chúng ta là yêu quái, nhưng ngay cả yêu quái cũng có danh dự của mình. Tôi nghĩ cậu phải hiểu điều này hơn ai khác chứ?”
Bàn tay đặt trên đốc kiếm nắm chặt lại và Mukuro đã cảnh giác đề phòng chuyện tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng Hiei chỉ hít thật sâu, rồi nghiến răng nói. “Được rồi, cứ làm điều gì cô thích, nhưng đừng có để tôi thấy. Nếu không… nếu không tôi không biết tôi sẽ làm gì đâu.” Nói rồi Hiei bỏ đi.
Một chút buồn lướt qua trong mắt Mukuro. Khi Hiei quay đi, cô đã bắt gặp một thoáng tình cảm trong mắt cậu, và cô đã hiểu. Nhìn Hiei bỏ đi, cô không khỏi thở dài. ‘Tội nghiệp Hiei.’
~*~
Suýt nữa thì… Hiei đứng run rẩy cạnh một cửa sổ lớn trong hành lang. Cậu nắm chặt một chấn song sắt đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch ra. Bầu trời vẫn đang mang màu đỏ máu thường lệ hay là cậu đang nhìn thế giới qua màn sương đỏ, cậu cũng không biết nữa. Tất cả những gì Hiei có thể làm lúc này là cố gắng làm dịu đi cơn cuồng nộ trong lòng mình. Hít thở thật sâu, chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Chẳng có chuyện gì hết, hoàn toàn không, cậu lặp đi lặp lại trong lòng dù vị máu nồng trên đầu lưỡi vì răng vô tình cắn phải, dù chấn song sắt cậu đang nắm đã bị bẻ cong đi.
Cậu chẳng xa lạ gì với sự giận giữ. Cậu sống với nó và nâng nó lên thành hận thù. Một phần sức mạnh của Hiei bắt nguồn từ đó. Sự giận giữ là ngọn lửa của linh hồn cậu. Hiei rên lên và nắm chặt chấn song sắt hơn. Nó đột ngột gãy. Hiei sững nhìn mẩu sắt trong tay mình mất một lúc lâu. Mạnh mẽ và phá hoại, nỗi giận dữ này cũng cháy bùng như lửa, nhưng Hiei luôn căm ghét những gì mình không thể điều khiển được.
Cậu chợt ngẩng lên khi nghe thấy tiếng bước chân. Có hai yêu quái đang bước về phía cậu. Yêu quái thấp cậu không biết là ai, nhưng kẻ cao hơn Hiei nhận ra là một chỉ huy trong quân đội của Mukuro. Hiei ngay lập tức khoác lên cái vẻ ngoài thơ ơ và lạnh nhạt rồi vứt mẩu sắt xuống sàn. Rồi cậu bước qua hai yêu quái còn lại.
“Lần này lại chuyện gì nữa đây. Nhìn con chuột nhắt ấy kìa. Tao cá Mukuro lại đá đít nó ra đấy mà.” Tên yêu quái thấp thì thầm với thằng bên cạnh.
“Chẳng qua là bị con chó người tình của hắn bỏ chứ gì. Chắc hắn điên lên vì thế đấy.” Tên yêu quái bên cạnh trả lời với vẻ châm biếm, nhưng nói thật nhỏ để Hiei không nghe thấy. Không may thay, Hiei đã nghe thấy những lời đó.
Hiei cảm thấy như vừa bị tát. Cậu quay ngoắt người lại, yêu khí tăng vọt. “Bọn mày nói gì?!?” Cậu hét lên.
Hai yêu quái kia giật mình, rồi trở nên trắng bệch khi nhận ra Hiei đã nghe thấy chúng. “Đâu có… Chúng tôi có nói gì đâu?” Một tên xua tay trước mặt, cố giải thích.
“Mày không nói gì chứ gì?” Hiei gầm gừ. Một vầng lửa hiện lên trên tay cậu, và chỉ một giây sau, tên yêu quái khốn khổ kia đã bị ngọn lửa đen thiêu cháy. Hắn đúng là một chri huy của quân đội Mukuro thật, nhưng đòn tấn công quá đột ngột và từ khoảng cách quá gần đến mức hắn không tránh kịp. “Giờ thì mày khỏi phải nói gì hết.” Hiei nói nốt với vẻ thoả mãn. Tiếng thét của tên yêu quái trước lúc chết và mùi thịt cháy khét đã làm cậu bình tĩnh hơn một chút.
Chợt Hiei nghe thấy một tiếng rên rỉ và quay đầu sang nhìn tên yêu quái còn lại. Hắn giờ đang nép mình vào bức tường đá, mang vẻ mặt hoảng sợ tột độ và toàn thân run rẩy. Hắn lại rên rỉ khi nhận ra Hiei đang nhìn mình. Hắn run đến nỗi nếu không dựa vào bức tường thì chắc hắn không đứng nổi.
Môi Hiei nhếch lên thành một cái nhếch mép tàn độc, và toàn thân tên yêu quái kia cứng lại. Hắn bỏ chạy.
Hiei chỉ đứng đó khoanh tay nhìn hắn bỏ chạy. Một con mồi đúng lúc cậu cần. Tên yêu quái kia có lẽ nghĩ rằng hắn có thể trốn thoát, nhưng hắn không vui mừng nổi bao lâu, vì Hiei đã bắt kịp hắn dễ dàng. “Mày gọi tao là chuột nhắt phải không? Tao sẽ cho mày biết ở đây ai là chuột.” Cậu nói vào tai tên yêu quái đang hoảng sợ, giọng trầm như một lời thì thầm, nhưng đầy cay độc, đoạn chém mạnh vào vai tên yêu quái.
Hắn thét lên, ôm bả vai đẫm máu và loạng choạng lùi lại. Hắn kinh hoảng nhìn Hiei đang đứng trước mặt hắn, sự giận dữ ngập đầy mắt và máu vẫn còn theo mũi kiếm chảy nhỏ rọt xuống sàn. Tên yêu quái lắp bắp van vỉ khi Hiei nắm cổ áo kéo đầu hắn xuống. “Tao không thích nói chuyện mà phải ngước lên nhìn mày.” Hiei mỉa mai nói. Trước khi tên yêu quái kịp trả lời, cậu đã đá mạnh vào đầu gối hắn, làm hắn khuỵu xuống sàn.
“Không, xin đừng…” Tên yêu quái van vỉ. “tôi… tôi không cố ý…. Xin hãy tha mạng, ngài Hiei.”
“Tao nên không đây?” Hiei đâm kiếm vào vết thương cậu đã gây ra lúc trước và xoáy mũi kiếm.
Tên yêu quái kia hét lên đau đớn. Hắn càng lúc càng run rẩy, dù điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự làm mình đau hơn. “Xin tha mạng!!!” Hắn van vỉ khóc lóc và ôm lấy chân Hiei.
Hiei không hề dấu diếm sự khinh bỉ. “Mày muốn tao tha mạng à? Vậy thì nói xem ai là chuột nhắt ở đây?”
“Là tôi… Tôi là con chuột nhắt xấu xa bẩn thỉu… Ngài muốn gì cũng được, chỉ xin hãy tha mạng… “
“Tao ghê tởm những thằng hèn như mày.” Hiei nhấc kiếm lên và thờ ơ nhìn tên yêu quái kia, ngay cả khi hắn vùng bỏ chạy.
Một ý nghĩ ngẫu nhiên chợt thoáng qua trong đầu. ‘Kurama chẳng bao giờ hèn hạ như thế.’ Cơn giận giữ lại trào dâng. Hiei nhẩy lên không trung. “Xin lỗi, tao đổi ý rồi.” Cậu nói vừa dứt lời thì lưỡi kiếm đã đâm thẳng xuống đỉnh đầu tên yêu quái kia.
Đứng một mình trong hành lang, Hiei lặng nhìn hai cái xác. Thật là một mớ hỗn độn, nhưng nhờ thế cơn giận của cậu đã gần mất hẳn. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng mình và quay lại.
“Sao? Đã bình tĩnh lại chưa?” Mukuro hỏi.
“Hn.”
“Tốt. Nếu cậu muốn tôi sẽ gửi thêm yêu quái cho cậu. Giờ hãy về phòng và nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không cần nghỉ ngơi.” Hiei phản đối, nhưng cuối cùng cũng làm theo lời khuyên của Mukuro.
Những ngày sau đó có thêm vài tá yêu quái chết và mất tích, kẻ thù hay đồng minh cũng vậy. Bất cứ kẻ nào ngu ngốc nói bất cứ điều gì liên quan tới “Kurama” hay “Youko” với Hiei đều tìm thấy sau này chết, hoặc mất tích. Tin đồn lan rất nhanh, biến Hiei trong mắt Ma giới thành một trong nhiều nạn nhân của tên trộm lừng danh Youko Kurama, một kẻ căm hận Youko Kurama đến nỗi tìm và giết tất cả những kẻ nào dám nhắc tới tên Kurama.
Một tuần sau ngày Kurama mất tích, từ “Kurama” và “youko” đã trở thành những từ cấm kỵ trong lãnh địa của Mukuro, những từ mà không ai dám nói.
Hiei thấy mừng vì điều này. Cậu đã chán ngấy phải nghe kẻ khác châm chích mình, hay tồi tệ hơn, cố an ủi mình rằng Kurama sẽ trở lại. Chẳng ai hiểu gì sất. Cậu không cần châm chích rằng cậu không thể giữ được Kurama, bởi cậu không phải là người bảo hộ cho yêu cáo. Cậu cũng không cần an ủi rằng Kurama sẽ trở lại, vì cậu đã biết đến điều đó rồi.
Không còn ai nhắc đến tên Kurama trước mặt Hiei nữa, cậu dần tìm lại được sự bình yên và thờ ơ của mình. Quá chú tâm vào luyện tập và chiến đấu, Hiei quên dần cái ngày định mệnh ấy.
Chapter 4 – Tell me, could this be sadness?
Written by: Kal Kally
~*~
Đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối cùng Hiei đến Ningenkai. Hiếm khi cậu không đến thăm Yukina lâu đến thế, nhưng cứ mỗi lần cậu quyết định định đến Nhân giới thì lại có một cái gì đó trong tâm trí ngăn cản cậu. Nếu không phải vì Mukuro và Koenma đề nghị cậu quay lại Ningenkai để hợp tác với những đồng đội cũ trong một nhiệm vụ mới thì chắc cậu giờ vẫn còn ở Makai. Nhưng khi mà hoà bình đã trở lại giữa ba thế giới, thì có chuyện gì xảy ra mà hai người đó lại cần cậu phải quay lại Ningenkai? Hiei tự hỏi mình trên đường đến đền của Genkai.
Đó là một quy định tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu giữa bốn người bọn họ. Cả bốn sẽ cùng tụ họp ở đến của Genkai khi có chuyện xảy ra. Hiei không thấy phiền bởi điều đó cũng có nghĩa là cậu được gặp Yukina thường xuyên hơn. Kuwabara cũng không thấy phiền, có lẽ cùng vì cùng một lý do như cậu. Và Kurama… Hiei dừng lại giữa không trung và nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây. Còn Kurama thì sao…?
Câu hỏi ấy cứ quay cuồng trong đầu cậu một lúc lâu. Hiei quyết định đổi hướng. Đến thăm Kurama một lúc cũng chẳng sao đâu phải không?
Hai năm đã trôi qua, giờ đây Kurama thế nào rồi, Hiei không hỏi phân vân. Chắc chắn yêu cáo hẳn phải quay về rồi. Cậu luôn nghĩ rằng mình sẽ là người đầu tiên Kurama liên lạc khi cậu ta trở về. Hiei không khỏi cảm thấy hơn buồn vì điều đó.
Cậu dừng lại trên một cái cây quen thuộc mà cậu đã từng ngủ trên càng hàng đêm hai năm về trước. Trong một phút dài như hàng thế kỷ, cậu chỉ có thể trân trối nhìn cánh của sổ mà trước đây đã từng luôn rộng mở, dù nắng, dù mưa cũng đón chào cậu. Giờ đây nó đóng chặt. Cậu không còn được chào đón nữa sao?
Kể từ ngày ấy, cậu đã bỏ đi thói quen đến nhà Kurama mỗi tối. Cái án buộc cậu phải hợp tác với Linh giới đã hết nên cậu chẳng cần phải đến Nhân giới nữa. Đây là lần đầu tiên sau hai năm trời cậu quay trở lại ngôi nhà này, và dù cậu không muốn thừa nhận, Hiei biết rằng cánh cửa đóng kín ấy đang làm cậu đau đớn.
Cái sân vườn này, cái cây này, ngôi nhà này, tất cả chẳng có gì thay đổi. Tất cả vẫn trông giống hệt cái ngày cuối cùng cậu ở đây. Hiei nhảy sang cành cây gần cửa sổ và ghé mắt nhìn vào. Căn phòng cũng không thay đổi. Chăn gối được xếp gọn gàng đầu giường. Trên bàn học có vài quyển sách và một quyển vở mở vẫn còn bút mực ở trên. Kurama đã trở về rồi.
Hiei lặng nhìn căn phòng thêm vài giây nữa, rồi đi đến đến của Genkai. Kurama sẽ ở đấy, cuối cùng cậu sẽ gặp lại Kurama. Hiei không biết mình phải vui mừng hay không nữa. Đã rất nhiều ngày rồi, có lẽ là hàng tháng trời nay cậu không nghĩ gì nhiều đến yêu cáo. Cậu biết rằng Kurama mất tích, nhưng ý nghĩ ấy chỉ ghé chân qua óc cậu, rồi lại đi mất. Cậu quá bận rèn luyện quân đội của Mukuro và rèn luyện chính mình. Cũng vì thế mà cậu không bao giờ hỏi Yusuke về Kurama trong những dịp hiếm hoi họ gặp nhau tại Makai. Và có lẽ đó cũng là lý do mà Yusuke không bao giờ nhắc đến chuyện này.
Hiei dừng lại trên một mái nhà không xa nhà Kurama lắm và nhìn lại cánh cửa sổ đóng kín. Kurama hiếm khi đóng kín cửa như vậy. Cánh cửa sổ luôn rộng mở là một lời hứa không nói ra giữ họ rằng dù chuyện gì xảy ra, Hiei sẽ luôn được đón chào ở đó. Liệu có phải Kurama đang giận cậu vì cậu đã không một lần giúp Yusuke và Kwbara tìm mình hay không? Hay Kurama đang giận vì Hiei đã không quay trở lại Nhân giới sớm hơn?
Vẻ mặt Hiei chợt chuyển sang bối rối. Giờ khi Kurama đã quay lại thì cậu phải làm gì đây? Trong vài phút tới cậu sẽ gặp Kurama, và cậu nên làm thế nào? Cậu có nên nói ‘lâu quá không gặp’ rồi cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra không? Hay là cậu nên khoác lên cái mặt nạ vui mừng vì Kurama đã quay trở lại?
Chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời thôi. Hiei gật đầu với mình rồi tiếp tục đi đến đền của Genkai.
~*~
Đền của Genkai cũng chẳng đổi khác gì so với hai năm về trước. Khi Hiei đến, Yusuke và Kuwabara đã ở đó rồi. Cậu gật đầu chào rồi ngồi xuống. Hai người kia chào lại cậu một cách cứng nhắc.
“Kurama vẫn chưa tới.” Những lời Hiei nói phá tan sự im lặng ngột ngạt giữa họ.
Ngạc nhiên thay, cả Yusuke và Kuwabara trông đều giống như vừa bị tát vậy. Kuwabara trợn mắt nhìn cậu sửng sốt. Yusuke cũng vậy, nhưng ẩn trong mắt Yusuke còn có cả sự giận giữ đang bùng lên.
“Cậu… cậu thậm chí còn quên cả điều đó nữa.” Yusuke nói với vẻ tức giận.
“Quên điều gì kia?”
“Quên rằng Kurama đã mất tích. Tôi không thể tin được cậu quên điều đó thật.” Kuwabara nói, vẻ mặt vẫn sửng sốt.
“Đồ ngốc, tớ biết cậu ấy đã mất tích.” Hiei trả lời. “Nhưng tớ vừa qua nhà cậu ấy và phòng cậu ấy vẫn–“
“Hừ, nếu cậu đột nhiên quan tâm thì để tôi nói cho cậu biết, chúng tôi vẫn chưa tìm ra cậu ấy, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tìm kiếm. Chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu ấy như cậu.” Yusuke gằn giọng, nhưng rồi vẻ mặt cậu trở lại bình tĩnh và buồn bã. Cậu nói chua chát. “Cậu căm ghét Kurama đến thế ư? Không quan tâm tới cậu ấy là một chuyện, nhưng đề nghị Mukuro không giúp chúng tôi tìm cậu ấy thì thật…”
Hiei không biết nói gì nữa. Đúng là cậu đã đòi Mukuro ngừng ngay mọi sự giúp đỡ Yusuke và Kuwabara trong chuyện này thật, nhưng cậu chưa bao giờ căm ghét Kurama. Nhưng… cậu biết giải thích thế nào đây?