Vận mệnh cô đơn... - Chương 10
điều đó. Anh chỉ biết một điều là anh cần phải thoát khỏi cái cảm giác nghẹn thở này. Anh luôn kiểm soát được mọi việc. Anh luôn đạt được điều mình mong muốn. Phải mất đến hơn sáu mươi năm, nhưng cuối cùng thì mọi việc cũng đã xảy ra y như anh mong đợi.
‘Mình không muốn thế.’ Hiei nghe thấy một giọng nói ở rất xa. ‘Mình không muốn thế.’ Giọng nói ấy lại lập lại. Anh chớp mắt, bàn tay bẩn dính đầy đất và máu đưa lên ôm lấy cổ. Giọng nói ấy là của anh. Anh đang nói gì vậy? Đây là điều mà anh mong muốn. Nhưng không biết tại sao mà những ngôn từ vô nghĩa cứ tiếp tục tuôn ra và cái cảm giác khó chịu kia càng lúc càng mạnh. Cái đau toả ra từ vết thương anh tự gây ra cho mình trên cánh tay nhức nhối, nhưng còn thua xa nỗi đau đớn đang làm tê liệt tâm trí anh.
Hiei gầm lên và siết chặt bàn tay trên cổ mình. Mọi ý nghĩ về sự yếu đuối và danh dự đều bay qua cửa sổ hết, chỉ còn lại là nỗi khao khát cháy bỏng muốn được hét lên, được khóc, được làm bất cứ điều gì có thể giải phóng cho cảm giác tột cùng này. Anh có thể cảm thấy sự tự kiểm soát mình đang rạn nứt, nhưng tồi tệ hơn, anh không đập vỡ nổi nó. Tất cả những gì thoát ra khỏi họng anh chỉ là những tiếng thở hổn hển và rên rỉ.
Cảm xúc không tên ấy trào dâng trong lồng ngực, lồng lộn trong trái tim. Cả cơ thể anh run lên bần bật trong nỗ lực muốn giải phóng nó. Cuối cùng, anh ngửa cổ ra sau và gào lên. Tiếng gào của anh mất hút trong những tiếng thét của con rồng giận dữ xé mình ra khỏi cánh tay anh. Cơn lốc lửa đen tràn ngập cả khoảng vườn trong cơn thịnh nộ. Cây cối bắt lửa bùng cháy và tường lâu đài tan vỡ thậm chí ngay cả trước khi con rồng đập vào chúng.
Mạnh mẽ và đầy huỷ diệt. Đây chính là thứ sức mạnh mà Hiei đã dùng cả cuộc đời mình để cố đạt được. Chỉ đến lúc này anh mới nhận thấy thứ sức mạnh mà anh luôn khao khát cũng thật vô dụng. Anh giờ đã là yêu quái mạnh thứ hai ở Ma giới, chỉ sau Yusuke. Tất cả đều sợ anh và kính phục anh. Nhưng tất cả những điều đó không giúp nổi anh đạt đươc hơn một giờ sống cho chồng của em gái mình. Tất cả những điều đó không làm anh vơi đi đau đớn.
Con rồng quay trở lại với anh. Hiei nằm lại trên mặt cỏ cháy trụi của sân vườn. Xung quanh ảnh chỉ toàn là sự tàn phá. Mọi thứ đều đã bị đốt trụi. Hiei không cảm thấy gì, dường như mọi cảm xúc đều đã bị đốt thành tro trong ngọn lửa đen. Cả đau đớn và ám ảnh. Cả khát vọng và khao khát chiến đấu. Cả giận giữ và căm thù. Vào lúc ấy, anh chẳng cảm thấy gì khác ngoài cái lỗ không đáy trỗng rỗng ở cái nơi gọi là trái tim mình.
Hiei không biết sau đó chuyện gì xảy ra với khu vườn cháy trụi. Anh trở về phòng mình và ngã xuống ngủ ngay trên sàn nhà, cơ thể kiệt quệ và trí óc hoàn toàn tê liệt.
~*~
Cái đường hầm tối đen dường như dài vô tận. Hiei đã đi hàng giờ đồng hồ rồi nhưng trước mặt anh vẫn là bóng tối. Mặt đất và tường đều ẩm ướt. Mùi đất ẩm và rêu mốc ngập đầy không gian mạnh đến mức làm khứu giác nhạy cảm của Hiei nhức nhối.
Hiei lờ mờ nhận thấy đây chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi tình cảm và ý nghĩ đều hỗn loạn. Cứ đi được một chốc anh lại dẫm phải một vũng nước nhỏ nào đấy. Bùn bắn lên ướt ống quần cậu, lạnh đến mức làm chân anh như muốn tê đi. Nhưng anh vẫn tiếp tục bước, phía trước mặt vẫn chỉ là bóng tối.
Anh đột ngột nghe thấy phía trước có ai đó đang cười. Anh lặng đi, tiếng người sao nghe thân quen thế. Anh chạy về phía trước. Có điều gì đó đang gọi anh, đang kéo anh đi.
Ánh sáng đột ngột thay thế cho bóng tối. Cái đường hầm dài vô tật bỗng kết thúc. Hiei chớp mắt, phải mất vài phút mắt anh mới thích ứng được với ánh sáng. Anh đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp. Cây cối ở khắp nơi, có những loại cây anh chưa bao giờ từng thấy trong đời. Hiei quay lại, nhưng đường hầm đã biến mất. Đằng sau cũng như đằng trước, bủa vây lấy anh chỉ có cây cối và hoa.
Lại tiếng cười ấy. Hiei quay ngoắt lại và bỗng thấy mình bị mắc kẹt trong một đám dây leo khổng lồ. Những dây leo thắt quanh cổ tay anh và siết chặt quanh người anh. Chúng trói tay, chân và cổ anh chặt đến mức anh không sao cử động nổi.
Một bóng người bước ra trước mặt anh. Gạt một lọn tóc bạc ra khỏi mắt đầy tinh nghịch, Youko Kurama nhìn anh với vẻ đùa giỡn trong ánh mắt. “Hiei, cậu bất cẩn quá đấy.”
Hiei muốn nghẹt thở, nhưng không phải bởi những dây leo đang siết chặt cổ anh. Anh bắt đầu lồng lộn với đống dây leo, chỉ muốn thoát khỏi chúng bằng mọi giá. Trước mặt anh là Kurama! Đâu đó rất sâu trong tiềm thức anh biết đây chỉ là một giấc mơ, và một giấc mơ sẽ kết thúc ngay khi anh chạm được vào Kurama, nhưng anh vẫn vùng vẫy, cắt và đốt đống dây leo với móng vuốt và yêu khí.
“Hiei.” Youko Kurama phá lên cười. “Sao cậu muốn thoát ra đến thế? Lại sợ tôi trồng cái cây quái quỷ nào đó lên người cậu sao?”
Những dây leo bị đốt thành tro trong ngọn lửa đen. Hiei gần như ném mình về phía Kurama và ôm chầm lấy yêu cáo chặt như không còn ngày mai nữa. Anh áp mặt vào lần vải ráp trên áo Kurama, cố khắc sâu vào ký ức mình cái cảm giác ấm áp và gần gũi cùng mùi hương hồng thoang thoảng.
Tất cả rồi sẽ chấm dứt trong giây phút, anh biết vậy, nhưng một phút trong mơ cũng ý nghĩa hơn hàng giờ đồng hồ vô nghĩa ngoài đời thực. Hiei siết chặt yêu cáo hơn nữa và bất chợt thấy mình trở lại căn phòng lớn và trống rỗn của mình.
Hiei chống tay đứng dậy. Mùi hương hồng vẫn còn vương vấn trong ký ức anh. Toàn cơ thể anh đau nhức và mệt mỏi, nhưng tâm trí anh hoàn toàn tĩnh lặng. Cái giây phút mà mọi cảm xúc đều bị đẩy lên đến tột đỉnh đã qua đi như viên đá ném xuống nước đã chìm và trả lại mặt hồ sự yên lặng vĩnh cửu.
Anh bước đến cửa sổ và kéo rèm ra. Phía bên ngoài đêm đã ra đi nhưng trời vẫn chưa bừng sáng. Cái ánh sáng mờ nhạt cho anh biết ban ngày chỉ mới bắt đầu. Buổi sáng hôm nay trời đầy sương. Sương mù che phủ mọi thứ, lờ mờ sau nó thấp thoáng những bóng cây. Hiei thầm cảm thấy nhẹ nhõm vì phòng mình không trông ra phía vườn đã bị phá huỷ bởi ngọn lửa đen. Anh không muốn thấy bất cứ điều gì gợi mình nghĩ đến những phút giây kinh khủng kia nữa.
Anh thở dài. Mọi điều đều thay đổi. Dường chỉ một mình anh là vẫn còn đang sống trong quá khứ. Mọi người đều thay đổi. Tại sao lại có thể lãng quên dễ dàng đến thế? ‘Đồ vô tâm tàn nhẫn’. Cái cụm từ ấy đã theo đuổi và ám ảnh anh hàng năm trời dằng dặc. Một kẻ vô tâm tàn nhẫn như anh vẫn thấy Kurama trong giấc mơ hàng đêm, và cả những lúc đang còn thức. Vậy mà tại sao lại chẳng còn chút gì mấy về Kurama trong ký ức của những người bạn tốt thủa xưa?
Mọi điều đều thay đổi. Sáu mươi năm dài đến thế sao?
Một cơn gió lạnh buốt đập vào mặt anh. Hiei run người, nhưng vẫn nhảy khỏi cửa sổ xuống khu vườn phái dưới. Anh cứ đi lang thang mãi giữa những hàng cây mà chính mình cũng chẳng hiệu tại sao. Nỗi buồn cứ ập đến những hàng ngàn đợt sóng, nhấn chìm trái tim anh, linh hồn anh và thậm chí cả cảnh vật trong biển u sầu. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình Hiei nhìn thấy rất rõ ràng cái vực thẳm ngăn cách anh với mọi người, thậm chí cả với vài người thân thiết như Yusuke, Kuwabara hay Yukina… Vực thẳm ấy đã có lúc biến mất với Kurama như là cầu nối, nhưng hầu như nó luôn ở đó. Chỉ có điều hoặc Hiei không đủ can đảm, hoặc quá sợ hãi để nhận ra sự tồn tại của nó mà thôi.
Có ai đó tiến lại gần anh trong sương. Đó là Mukuro.
“Hiei.” Vị lãnh chúa của Makai mỉm cười. “Thật lạ là giờ này mà cậu đã thức.”
“Tôi vừa mới thức dậy thôi.”
“Có chuyện gì vậy, Hiei?” Mukuro lại gần.
“Chẳng có chuyện gì hết.”
“Tôi có nên tin điều đó không đây? Cậu đã giết toàn bộ đội quân được gửi đi để chào đón cậu trở về. Cậu phá huỷ toàn bộ phần vườn và lâu đài phía Tây. Đó không phải là ‘chẳng có chuyện gì’ Hiei.” Mukuro lắc đầu và nói với giọng không nhẹ nhàng mà cũng chẳng hà khắc. “Muốn nói chuyện không?”
“Không.”
“Tâm sự với ai đó sẽ làm cậu nhẹ lòng hơn đấy.”
“Để làm gì chứ?” Hiei ngồi xuống và tựa lưng vào một gốc cây.
Mukuro cũng ngồi xuống dựa vào một gốc cây bên cạnh.
“Tôi đã nói với cô tôi không muốn nói chuyện.”
“Thế không có nghĩa là tôi không được ngồi lại đây, đúng không?”
“Cô muốn sao cũng được.”
Họ ngồi đó trong im lặng. Không ai rõ bao lâu đã trôi qua. Bầu trời đang sáng dần lên và sương cũng tan dần. Cuối cùng, Hiei phá vỡ sự im lặng trước.
“Mukuro, sáu mươi năm có phải là một khoảng thời gian rất dài hay không?”
Mukuro có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ, nhưng rồi cô mỉm cười. “Sáu mươi năm ư? Đối với con người thì sáu mươi năm là cả hơn nửa cuộc đời. Yêu quái chúng ta sống lâu hơn nhiều. Đối với chúng ta có lẽ đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi.”
Mắt Hiei hướng về Mukuro, nhưng không nhìn thấy cô mà dõi theo điều gì đó mà chỉ mình Hiei thấy được. “Phải, có lẽ đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi. Sáu mươi năm trôi qua chỉ như một chớp mắt.”
“Cậu đang lo nghĩ gì phải không? Tôi không nhầm đâu.”
“Nhưng… một quãng thời gian ngắn như vậy cũng đủ cho những sự đổi thay.” Hiei đứng dậy và bước đi trên tấm thảm lá ướt. Có tiếng sột soạt. Mukuro cũng đã đứng dậy và bước đi cùng anh.
“Hiei, chẳng có gì lại không thay đổi cả.”
“Mukuro, tôi có thay đổi không?”
Mukuro trả lời sau một thoáng im lặng. “Cậu… cho đến ngày hôm qua thì không. Nhưng giờ thì có. Nhưng thế thì sao chứ? Cậu vẫn mãi chỉ là cậu mà thôi.”
Hiei đột ngột quay lại khiến Mukuro dừng bước. Cậu nhìn cô rất lâu. Mukuro có vẻ bối rối, nhưng không nói gì. “Cô cũng thay đổi rồi.” Cậu thì thầm.
“Sao kia?”
Hiei đưa tay lên vuốt nhẹ qua tóc cô. “Tôi đã không nhận ra… Nhìn này, tóc cô đã dài hơn. Cô cũng trông dịu dàng và vui vẻ hơn nữa.”
“Hiei…” Mukuro tắt lời. Mặt con người mới này của Hiei làm cô không biết phải nghĩ gì và ứng xử thế nào. Hiei đột ngột quay người bước đi.
“Mukuro, tôi muốn rời khỏi đây.”
“Cái gì?” Mukuro kêu lên và nắm lấy cánh tay anh. “Cậu đang nói gì vậy? Tại sao đột nhiên lại…”
“Tôi muốn đi tìm Kurama.”
“Kurama? Youko Kurama? Người đã cùng hợp tác với cậu hồi trước phải không? Nhưng tại sao?”
“Tôi muốn đi tìm cậu ấy.”
“Hiei! Kurama đã mất tích sáu mươi năm rồi!
“Sáu mươi ba năm và hai mươi tư ngày.”
“Sao kia?”
“Tôi nói là cậu ấy đã mất tích sáu mươi ba năm và hai mươi tư ngày.”
“Thật nực cười! Kurama đó có lẽ đã chết lâu rồi. Hiei, cậu phải nghĩ ngợi nghiêm chỉnh đi.”
Hiei giật tay lại. Thoáng qua trong mắt cậu là cái nhìn của một kẻ bị phản bội. “Thấy không,” anh thầm. “Ngay cả cô cũng quên cậu ấy rồi…”
Chỉ trong chớp mắt Hiei đã biến mất, sau lưng anh, Mukuro vẫn còn bối rối.
~*~
Hiei nhìn lại lần cuối căn phòng của mình ở lâu đài của Mukuro. Căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Cũng trống rỗng như hồn anh lúc này, nhưng lần đầu tiên sau chừng ấy năm anh cảm thấy thanh bình. Anh cầm kiếm lên. Sáu mươi năm trước, tất cả những gì anh có là thanh kiếm này và bộ quần áo đen trên người. Sáu mươi năm sau, tất cả những gì anh có cũng vẫn chỉ là những thứ đó.
Tất cả mọi điều đều thay đổi, và chẳng có gì thay đổi cả.
Rời khỏi Makai mà không thông báo cho cả Mukuro và Yusuke, Hiei trở về Nhân giới. Điều đầu tiên anh làm là đến lại cái sân cũ bỏ hoang hồi trước, nhưng cái sân đã không còn ở đó nữa. Ở chỗ của nó giờ là một toà nhà cao tầng đông người. Trên nền nhà cũ của Kurama giờ là một ngôi nhà mới, trong sân nhà có mấy đứa trẻ đang cuời đùa chạy nhảy.
Sáu mươi năm sau ngày Kurama biến mất, Hiei bắt đầu tìm kiếm. Thời gian đã xoá nhoà đi hầu như tất cả mọi điều về Kurama, cả ở ngoài đời lẫn trong tâm trí mọi người. Anh không có dấu vết nào. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Thế nhưng cái ý nghĩ rằng anh đã quá muộn không xuất hiện trong đầu Hiei tới một lần, bởi anh luôn luôn biết rằng ở đâu đó trong ba thế giới này, Kurama vẫn sống, và vẫn đang chờ đợi.
Epilogue
Written by: Kal Kally
~*~
Hatanaka Shuuichi chậm rãi bước tới chậu hoa ở gần cửa ra vào của cửa hàng. Đây là chậu hoa hồng ông yêu thích nhất. Ông chỉ để ở đây để trang hoàng chứ không bán. Đối với một người đã hơn tám mươi tuổi như ông chỉ cần đi quanh cửa hàng cả ngày cũng đã mệt lắm rồi, nhưng Hatanaka muốn cống hiến hết cả cuộc đời cho cửa hàng hoa cho đến tận chút sức tàn cuối cùng của mình.
Một cái gì đó, hay nói đúng hơn là một ai đó khiến ông chú ý. Có một cậu bé đang đứng bên ngoài cửa hàng, mắt dán lên phần kệ để hoa hồng. Cậu bé trông khác với các cậu học sinh khác thường đi qua cửa tiệm của ông. Tóc cậu đen và nhọn với viền trắng ở phần tóc phía trước. Cậu bé mặc áo choàng đen và có một dải băng đeo trên trán.