Tuổi thần tiên - Truyện GAY threeSOME - Chương 17
Những tiếng đập cửa mạnh liên hồi đánh thức tôi dậy, tôi ưỡn ngườiđể rồi nhận ra cái lưng mình sắp gãy làm đôi. Tôi vội đi ra mở cửa xem ai đang làm ầm ĩ sáng sớm như thế, ánh sáng từ cửa hắt vào tôi vội lấy tay chắn phía trước mặt
Long đứng ở đấy tay run run, mặt cậu ta đỏ lên vì giận. Ánh mắt cậu ta tập trung vào tôi rồi kéo dần xuống phía dưới, lúc này tôi mới nhận ra tôi vẫn chưa mặc thứ gì lên người. Tôi vội vàng che đi phần nhạy cảm nhất, mặt tôi nóng ran vì ngượng. Long khoác lên người tôi một cái áo khoác rồi bế tôi đi vào nhà vệ sinh, tôi ngồi trên thành bồn rửa mặt với thân thể chỉ được che bởi độc một chiếc áo khoác.
Những ngón tay của Long sờ lên những vết hôn của Linh để lại, mắt hắn run run nhìn cậu. Cậu ta làm tôi có cảm giác nhưng đang bị bắt ghen vậy, Long bắt đầu mở miệng nói.
” Kha.. ”
Ánh mắt tôi tập trung vào đôi mắt của Long, tim tôi bỏng đập nhanh hơn, lưng tôi có cảm giác như hàng ngàn con bọ đang bò ở đằng sau lưng khi nghe những lời Long nói.
” Tui… mệt rồi, ông phải lựa chọn đi Kha ! Giữa tui với Linh ông phải chọn một trong hai, tui không chịu nổi cảnh ông phải lên giường cùng một người khác ngoài tui ”
Đôi mắt của Long run run khép lại, cậu ta áp gương mặt mình vào đôi bàn tay của tôi. Tim tôi đau quá, nó đập liên hồi như một động cơ quá tải.
Chọn một trong hai ? Sao tôi có thể làm được chứ ! Có thể mọi người nói tôi ích kỉ, nhu nhược không phân rõ mối quan hệ của cả ba nhưng.. nếu đó không phải là Long và Linh thì mọi chuyện cũng không đến mức này. Cả hai đứa nó đều yêu tôi một cách thật lòng, đều là những người đã đóng góp những mảnh kí ức đẹp đẽ trong tuổi thơ của tôi, bọn nó vốn đã là một trong những mảnh ghép của đời tôi rồi.
Long ngước lên nhìn tôi, mắt cậu ta đọng lại một vài giọt lệ. Tim tôi như thắt lại, phải làm sao mới được? Tôi không biết? Tôi không biết? Tôi không biết? Tôi không bao giờ biết được !
Đột nhiên tôi cảm nhận được mùi tanh tanh sộc lên từ mũi, ánh mắt Long ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi lấy tay lau nhẹ đi đưa lên nhìn, một bàn tay đầy máu. Long vội vàng chạy đi lấy khăn giấy cho tôi, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Dần tôi cảm thấy chóng mặt, tôi không còn tỉnh táo được nữa rồi, tất cả những gì tôi nhớ là gương mặt hoảng hốt của Long.
*Góc của Long
” KHA! KHA!!! ”
” Đừng làm tui sợ ! tỉnh lại đi ”
” Tại sao máu vẫn không ngừng chảy như vậy chứ ? ”
Đột nhiên Kha chảy máu mũi làm tôi hoảng hốt cả lên, tôi không hiểu tại sao nó không ngừng chảy máu? Cái khăn để ngăn máu chảy đã bị nhuộm từ trắng thành đỏ luôn rồi. Tôi mặc vội cho Kha một bộ đồ rồi cõng cậu xuống nhà, Linh khi nhìn thấy cậu cõng Kha với một chiếc khăn đầy máu đã sốc đứng đơ ra như một bức tượng.
Mẹ của Kha đi đến mặt bà đầy lo lắng hỏi Long
” Thằng Kha bị gì vậy con, sao lại máu nhiều như thế ? ”
” Cậu ta không ngừng chảy máu mũi, con phải đưa cậu ấy đi bệnh viện ngay !”
Mẹ của Kha không nói gì nữa, bà vội vàng chuẩn bị xe để tụi nhỏ đem Kha vào bệnh viện.
” Các con hãy chở nó vào trước, bác phải chuẩn bị đồ để nhập viện cho Kha ”
Tôi và Linh đồng thời gật đầu, tay tôi không ngừng đổ mồ hồi vì lo lắng cho Kha.
” Đ** mẹ, sau hôm nay xe lại đông như vậy, cứ thế này cậu ta sẽ chết vì mất máu mất ”
Tôi hét lên khi nhìn thấy một dãy xe dài đang ùn tắc ở phía trước
Tôi mở cửa xe đi ra ngoài, ánh mắt tôi đáp vào Linh
” Để tao đem cậu ta đi ”
Linh gật đầu, cậu ta bế Kha đặt lên lưng tôi. Ngay lắm tức tôi đốc hết sức để chạy, mặc kệ đôi giày đã bị rách nát khi chạy trên đường nhựa tôi vứt đôi giày đi , tôi vẫn cứ chạy. Mặc cho bàn chân tôi đau rát vì ma sát với mặt đường, tôi vẫn tiếp tục chạy. Không biết đã chạy trong bao lâu chân tôi đã thôi không còn cảm giác nữa, tôi ngã khụy xuống đường thở hổn hển. Việc vừa chạy vừa vác theo một người chẳng bao giờ là việc dễ dàng nhưng tôi phải cố gắng! tôi phải chạy !
Một chiếc xe ôm đổ lại trước mặt tôi, một ông bác già đang vội đỡ lấy tôi dậy. Tôi biết ông, ông là người thường uống cafe ở gần nhà tôi.
” Lên xe bác lẹ đi con, để bác chở đi ”
Tôi vội vào đặt Kha vào ghế sau nhanh chóng cùng bác chạy đến bệnh viện thành phố.
Dõi mắt theo người đang được các bác sĩ y tá đem vào phòng cấp cứu, tay tôi không ngừng run lên. Chỉ là chảy máu cam, tại sao lại ngất xỉu chứ. Ông bác xe ôm vỗ vào vai tôi
” Đừng có lo quá, cứ tin vào mấy ông bác sĩ đi ”
Tôi vội nắm tay bác rối rít cảm ơn, bác chỉ cười nói đó là chuyện nên làm rồi quay người rời đi.
Lúc này tôi mới cảm nhận được nỗi đau từ 2 chân của mình, tôi hít một hơi thật sâu đi lại một cô y tá để hướng dẫn băng vết thương.
Ngồi ở hàng ghế trước phòng cấp cứu tôi trông thấy 2 bóng người đang đi lại gần đây, đó là mẹ của Kha và Linh. Linh vội vàng hỏi tôi
” Kha có sao không ? Có kịp không ? ”
” Đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi… ”
Linh kéo mạnh cổ áo tôi dậy, mắt cậu ta nhìn tôi với một vẻ giận dữ
” Rốt cuộc mày với Kha làm cái đéo gì trong nhà vệ sinh mà Kha lại thành như thế kia ! ”
Mắt tôi run run nhìn Linh, tôi cũng tự hỏi tôi đã làm gì ? Chính tôi cũng không biết nữa.
” TRẢ LỜI ĐI THẰNG LỒN !! ”
Mẹ Kha đứng cạnh đánh mạnh vào vai của Linh
” 2 Đứa thôi ngay chưa, thằng Kha chưa biết ra làm sao 2 đứa còn ở đây đánh nhau à ? ”
Lúc này Linh mới dừng lại, mặt cậu ta tối sầm nhìn vào trong phòng cấp cứu. Mẹ Kha ngồi xuống cạnh tôi, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
” Chỉ là chảy máu cam bình thường thôi, mấy con đừng lo lắng quá ! ”
Tôi mỉm cười một cách yếu ớt, nếu nó chỉ là chảy máu cam bình thường tôi đã không cuống cuồng đến vậy. Tôi đã dùng mọi cách để cầm máu nhưng nó cứ không ngừng chảy đến độ cậu ấy đã ngất vì mất quá nhiều máu.
Tôi ôm mặt thở một hơi dài
Một lúc sau chúng tôi thấy có người bước ra từ cửa phòng cấp cứu
” Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Hải Kha ? ”
Mẹ của Kha lập tức chạy đến trước nam bác sĩ đang gọi tên, tôi với Linh cũng vội vả bước theo sau.
” Bác sĩ.. Con tôi có làm sao không bác sĩ, thằng bé không bị gì chứ ? ”
” Người nhà cứ bình tĩnh ! bước đầu chúng tôi đã cầm máu thành công cho cậu ấy rồi. Nguyên nhân có thể là do huyết áp tăng đột ngột dẫn đến vỡ mạnh máu mà gây ra, nạn nhân không thể cầm máu được có thể là do chứng máu khó đông. Người nhà cứ yên tâm ! ”
Mẹ của Kha mừng rỡ bắt tay cảm ơn bác sĩ nhưng gương mặt của anh ta không có vẻ gì vui vẻ lắm.
” Chúng tôi đã tiến thành khám tổng quát cho bệnh nhân Hải Kha.. Và đây là kết quả ”
Người đó đưa cho chúng tôi một bức hình chụp X quang, tôi cố nheo mắt để nhìn thật rõ tấm hình… Rồi mẹ Kha khóc… Linh đứng cạnh đấm một phát mạnh vào tường rồi bỏ ra ngoài. Còn tôi … Tôi đứng chết trân ở ngay đấy không tin vào thứ tôi vừa nhìn.
Tôi ngã khuỵu ra sàn, mắt tôi bần thần nhìn về phía phòng cấp cứu của cậu ấy. Mẹ của Kha quỳ bên cạnh ôm lấy tôi, nước mắt của bàn trào ra ướt cả áo tôi.
*** Hai hôm sau ***
Tôi đứng trước phòng bệnh của Kha hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào, cậu ta đang ngồi gọt lê khi vừa thấy tôi liền nở một nụ cười.
” Uầy tới nữa đấy à ! ”
” Bộ không muốn tui tới à ? Giận đó nhe ”
Tôi lấy ghế ngồi cạnh giường bệnh của Kha vội giật lấy quả lê đang gọt của cậu ta
” Để tui gọt cho ”
” Tao đâu có què tao tự gọt được ”
Mặc kệ lời cậu ta nói tôi vẫn cứ giành lấy gọt, nhưng trớ trêu thay tôi không phải một người khéo tay chỉ mới 2 đường dao đầu tiên tôi đã tự làm đứt tay mình rồi.
” Tsck đấy tao nói rồi để tao gọt cho không nghe, đưa tay đây xem có sâu lắm không ? ”
Tôi đưa ngón tay lên cho cậu ấy xem, Kha nhẹ nhàng lấy một chiếc băng keo cá nhân dán vào
” Không sâu lắm đâu cứ dán băng vầy vài bữa là hết chứ gì ”
” Nhưng mà tui đau ”
Tôi cố tình nũng nịu vào Kha, áp gương mặt mình vào tay cậu ấy. Kha chỉ mỉm cười rồi thổi nhẹ vào ngón tay bị đứt của tôi, nó làm tôi nhớ đến tuổi thơ của hai chúng tôi.
” Hết đau chưa ? ”
” Hết rồi hihi ”
” Già đầu rồi mà còn như con nít ý ”
Kha vừa nó vừa véo má tôi
” Đúng dị Long là con nít nên Kha phải cưng chiều Long ”
Đột nhiên Kha cười lớn làm tôi cũng bất giác mỉm cười theo.
Một lúc sau Linh bước vào thấy, cậu ta thấy tôi đang nắm tay Linh liền chạy đến kéo ra. Tôi tức giận quát
” Mày làm gì vậy !? ”
” Kha không phải người yêu của mày mà làm những động tác thân mật đó nhé ”
Linh dõng dạc đáp lại
* góc của Kha
Lại nữa rồi, tôi thở dài nghe tiếng hai chúng nó cãi nhau. Tôi vẫn còn đang mơ hồ không biết mình tại sao phải nhập viện, hôm trước khi tôi tỉnh lại mẹ chỉ nói tôi bị chảy máu cam thông thường thôi nhưng nếu chỉ là chảy máu cam thì bây giờ phải xuất viện được rồi chứ nhỉ ?
Tôi nhìn vào hai tên đang giằng co trước mặt, có vẻ bọn nó cũng nhận thấy tôi đang nhìn nên cũng dừng đánh nhau.
” Có chuyện gì hả Kha ” Long dịu dàng hỏi
” Do mày to mồm đấy ” Linh chọc khoáy
Thế là lại đánh nhau tiếp, tôi không thể hiểu nổi hai tên này. Tôi vờ ho vài cái để ổn định chúng lại
” Khụ khụ, Tao hỏi nè .. ”
Ánh mắt của bọn nó cùng lúc hường về phía tôi, tình huống này thật là…
” Làm gì mà nhìn dữ vậy.. ”
” Thì ông nói muốn hỏi mà ? ” Long nghiên đầu đáp
” Ông hỏi tui nè Kha, cái thằng đó ngu lắm không biết gì đâu ? ”
” Mày nói ai ngu thằng chó ! ”
Và lại đánh nhau tiếp, tôi không chịu đựng được nữa rồi, tay tôi vươn tới véo mạnh hai tai của bọn nó khiến chúng là oai oái lên.
” Tao hỏi là sao tao chưa được xuất viện nữa chẳng phải chỉ là chảy máu cam sao ? ”
Đột nhiên có một khoảng lặng sau khi tôi cất tiếng, tình huống quái gở này là sao ? Sao lại đột nhiên im lặng vậy. Mất chừng 3p sau Long mới mở miệng trả lời
” Bác sĩ nói cần phải kiểm tra gì gì đó ý, nói ông máu khó đông nên cần nằm viện theo dõi thêm một hai ngày nữa ”
Nói dối ! Tôi biết Long vừa nói dối, hắn có một tật khi nói dối tự xoa đầu ngón trỏ của mình. Dù cho hắn cố nói với một giọng vui vẻ và cười tươi đến đâu tôi vẫn biết Long đang nói dối. Tôi đã quan sát hắn rất nhiều nên tôi hiểu rất rõ hắn, nhưng tại sao Long lại nói dối tôi ? Mắt tôi đảo về phía Linh
” Thật à ? ”
” Thật ” Linh gật đầu
Tôi cũng không gặng hỏi gì nữa, nếu tôi có bệnh gì thì ở thêm một hai ngày để chữa cũng chả sao dù gì thì ngày nhập học vẫn còn xa. Tôi ngồi bật dậy khoác áo ấm lên người
” Tao muốn ra ngoài hóng gió một tý ”
Chúng tôi đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, cái lành lạnh của gió làm tâm hồn tôi thấy thoải mái. Đột nhiên một chú chó từ đầu xuất hiện trước mặt tôi
” Gì đây chó lạc à ? ” Linh đứng cạnh nói
Tôi ngồi xuống xoa đầu nó, nó có đeo vòng cổ chắc chắn chủ cũng ở gần đây. Nhưng mà bệnh viện này đem chó vào được à ? Cũng có thể nó chạy từ bên ngoài vào.
Con chó liên tục liếm chân tôi, làm tôi nhột hết người.
” Này dừng lại, mày biến thái đấy à ? Cứ liếm chân tao vậy ”
Dù nói thế nó cứ liên tục liếm, tôi bắt đầu đi về phía cổng bệnh viện. Bảo vệ nhìn thấy tôi dắt theo một chú chó liền chạy ra
” Xin lỗi nhưng bệnh viện cấm mang theo thú cưng ”
Tôi vội trả lời
” À không phải đâu anh, tôi thấy nó lạc nên dẫn ra đây nhờ anh trông hộ đợi chủ nó đến nhận thôi ạ ”
” À tôi hiểu rồi ”
Bảo vệ gật đầu hiểu ý, anh ta dắt con chó về khu bảo vệ nhưng nó vùng vẫy chạy về phía tôi. Nó cứ liên tục liếm vào chân tôi, con chó này đúng thật là kì lạ.