Tui toàn tập.... - Chương 5
—————————Chap 5 : tui hanh phúc ( Tập này dựa theo nhiều tư liệu mà mình biết để nói về tình cảm gia đình + bạn bè + suy nghĩ cá nhân nên đừng ai có ý kiến – thắc mắc gì về vấn đề đó nhé )
—————————-
Tỉnh lại trong bệnh viện người đầu tiên tui thấy ở đó là mẹ, Trở mình băn khoăn. Ngỡ ngàng, một giọt nước tròn, to và trong veo rơi bộp trên gối, Tui cảm thấy sao tui yêu mẹ tui quá . .. Đúng là con người ta thường hờ hững với cái mình đang có, mà chỉ chăm chăm tiếc nuối vào những cái mà minh đã đánh mất . Tui chợt thấy mình ngốc nghếch, tui đã mất đi một tình bạn và giờ tui không thể như thế với mẹ tui nữa, để một ngày nào đó tui khỏi phải rơi vào cái cảm giác tiếc nuối này .,một lần nữa…
– con dậy rồi sao, bác sĩ nói sức khỏe yếu, với lại con căng thẳng chắc do kì thi vừa rồi, ăn uống không đủ dinh dữơng nên cơ thể mới suy kiệt như thế, mẹ xin lỗi !
– xin lỗi mẹ, con hứa sau này không như thế nữa ạ, (mẹ tui đâu biết là tui có lăn tăn gì về kì thi đó đâu, tui suy nghĩ về 1 cái khác và để mẹ tui nghỉ làm hôm nay vì một cái khác)
– Thôi, có “cái lỗi” mà cũng giành, con hôm nay sao nhỉ ? (mẹ)
– Hì hì ( tui cười ) Mấy giờ rồi mẹ nhỉ ? (tui)
– 2 giờ chiều rồi.
–
Cùng lúc những con yêu tinh lớp 10a2 xuất hiện, Mai Thanh nhìn tui cười hiền hậu, tụi con Trúc con Vi còn mua cho tui cái mp3 mới nữa chứ , còn đám thằng Duy thằng Khương nào là khỏi phải nói đi đến đâu cũng nhoi nhoi cho được, đến mức bị bác sĩ nhắc nhở . Ôi sao hôm nay cái lớp dễ thương quá,vẫn những gương mặt đó mà sao hôm nay gần gũi và thân thuộc Chợt tui thoáng buồn khi thấy thiếu thiếu gì đó. Dù lời hứa với bản thân khi nãy vẫn còn hiện hữu trong tâm trí tui .
– Sốt mà được mọi người cưng thế này, thì sốt hoài cũng được .(tui)
– Điên à ? mày sốt mãi thì sao 10a2 có thể là 10a2 được ( thằng Duy )
– Mẹ à, con nhớ lớp quá con muốn đi học mẹ à . (tui)
– Để mẹ hỏi bác sĩ xem đã .(mẹ)
……
Hôm ấy, Bệnh viện náo nhiệt nhưng không ồn ào, ấm áp dù không có lò sưởi, chí ít ra mình tui cũng cảm thấy như thế … Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó – “sự yêu thương” – cơ mà…
————————–
(Nhật kí- Ngày..tháng.. năm ..)
“ Cuối cùng thì cũng trở về nhà rồi, nhật kí nếu không làm quen với mày thì chắc hẳn tao phải buồn lắm, biết tâm sự cùng ai những suy nghĩ rối bời trong đầu tao lúc này. Hôm nay tao trở về :
1. làm hòa với thằng Kiệt – không thể để tình bạn trôi 1 cách như thế được.
2. siêng năng hơn nữa – để cho mẹ biết mình ngoan như thế nào .
3. Phải quan tâm tới đám tiểu yêu quái 10a2 hơn 1 tí – hehe . “
————-10:00 ….
Tít – tít – tít Kiệt gọi .
– Alo (tui)
– Mai qua chở đi học hen (nó)
– Đi Bus được rồi (tui)
– Thôi, mới hết bệnh đi Bus nó nhồi một hồi là khỏi học luôn .(nó)
– Ừ , vậy mai qua đi .(tui)
– Ngù ngon, (nó)
– Ừa, ngủ ngon .
Không phải một lời xin lỗi như tui nghĩ, không phải câu hỏi:”đã khỏe hẳn chưa”, không phải lời giải thích vì sao mất tích, càng không phải lời biện minh vì sao trưa nay không đến bệnh viện thăm tui. … Không phải !!! tối đó tui ngủ rất ngon !!!
(Bỗng tui suy nghĩ về cái gọi là “cho đi và nhận lại” . Nghe người ta nói, khi cho đi một điều gì đó mình sẽ nhận lại một điều khác đôi khi là vô hình, đôi khi là hữu hình. Có lẽ đúng, tui chỉ mới có cái suy nghĩ là làm huề với người ta mà, người ta đã gọi cho tui . Thế thì từ nay tui phải cho đi nhiều hơn thế,… Cho những ai mà tui quan tâm)
————————–
————-5:00——-
Dậy sớm hơn mọi ngày, để giúp mẹ làm điểm tâm sáng và cùng với mẹ thưởng món trứng Opla cũng thú vị thật, thế mà tui đã từng cho nó là một công việc hết sức khó khăn bởi vì với tui không được nướng 5 phút mỗi sáng là một cực hình . Tự nhiên muốn lại gần và ôm mẹ quá, nhưng để khi khác vậy … mắc công mẹ lại nói mới hết bệnh mà còn nhõng nhẽo .
——– Píng Pong —
– Thưa mẹ con đi, bạn con nó tới .
– Ừ, con cố gắng học nhé .
——–
– Hôm nay không nghe nhạc à ? (nó)
– Ừa, hôm nay muốn nghe âm thanh của thiên nhiên và muốn nói chuyện, (tui)
– Xin lỗi nhé, (tui)
– Sao phải xin lỗi ? (nó)
– Xin lỗi vì hôm ấy đã không chịu nghe giải thích, (tui)
– Không cần đâu nhóc, anh thấy mình cũng có lỗi vì đã bỏ mặc nhóc thời gian qua và cũng vì chưa chứng tỏ là thương nhóc thật sự nên mới để nhóc hiểu lầm như thế Mình huề nhé ! ( nó )
– Ừh mình huề, (tui)
– Mai mốt nhóc hãy ghen thường xuyên nhé, vì ghen là nhóc mới thích anh, mà ghen thì ghen cũng nhớ cho anh giải thích nhóc ghen kiểu thế anh sợ lắm, không phải anh giận ngược lại nhóc đâu mà tại anh không biết làm thế nào cho nhóc hết giận nên im lặng thôi . (nó)
Tui cười phá lên, chả hiểu hôm nay lụm đâu mấy câu sến chảy nước như thế này nói chuyện với tui nữa chứ, kaka , người ta giải thích này, người ta quan tâm này, hôm nay thật là vui…
———————
Ở lớp.
Thế là, bằng đủ mọi cách, từ năn nỉ ỉ ôi, tới dỗi cơm, dọa “tuyệt thực”, Để có được chuyến đi, nhìu đứa đã phải trả giá bằng cả máu và nước mắt.Hôm nay, cả lớp đã nộp đủ “giấy thông hành” từ bố mẹ, không thiếu một ai – đúng là chuyến đi chung với lớp thật là vui. Cả con Trang, ốm yếu quanh năm, hai ngày học một ngày nghỉ bệnh, cũng hồ hởi nhất quyết vác xác đi, dẫu chỉ là để cho những đứa khác hầu. Nhưng mà mấy khi có cơ hội được như thế này nữa .
– Này này cả lớp tập trung này, vì là chuyến đi 2 ngày 1 đêm nên cũng có vài điều cần lưu ý này :
+ Điều thứ nhất là chỉ mang theo những thứ thật cần thiết thôi .
+ Điều thứ 2 hơi nhạy cảm tí là ….
Mai Thanh hơi hạ giọng, tỏ vẻ mắc cỡ, lũ ở dưới nhao nhao lên:
– Điều thứ 2 là …(thằng Duy chen ngang)
– Này Mai Thanh ơi, thế Duy đẹp trai thật à ?
Kết quả cho sự trêu chọc Mai Thanh và để cả lớp phải chờ là, vô số bút, viết, thước kẻ chi chít vào đầu thằng Duy .
…………..
—————————
-7:00- tại nhà tui
BUZZ !!!
– Đang làm gì vậy mày ? ( thằng Duy )
– Đang quăng mấy bài hit mới vô cái mp3 mai đi học đường có nhạc mà nghe (tui)
– Ê tối nay qua nhà tao đi , đám con trai chả đứa nào ngủ đâu, qua nhà tao quậy (nó)
– Ừ để tao kêu thằng Kiệt qua chở tao (tui)
– Mày làm sao hay vậy ? cái thằng đó chả quan tâm gì mà giờ sáng nào cũng chở mày đi học, dạo này còn thấy bắt chuyện với vài đừa trong lớp nữa ( nó ).
– Có gì đâu ngồi chung nên hiểu nhau tí thôi . Vậy thôi nhe, lát gặp sau ….Pp mày ( tui)
– Pp mày (nó).
Ngồi sau lưng Kiệt, cảm giác không sao tả được, một chút thích thích, chút thương thương, một chút yêu yêu nó cứ đầy tràn . Quãng đường qua nhà thằng Duy khá vắng, tui vòng tay ôm eo Kiệt, tự dưng muốn ôm thế thôi – ngờ ngợ mới khi nào cái nắm tay giừa 2 thằng con trai còn cho là xa lạ, mà thế đã hôn và giờ đã ôm, Chợt nghĩ giá như quãng đường dài thêm tí nữa hoặc chăng thời gian cứ dài thêm vài nhịp có phải tốt hơn không ? Không biết tại sao lại có cái suy nghĩ như thế này . Và tui cũng không biết tương lai tui sẽ thay đổi vào đêm nay, cái đêm tui qua nhà thằng Duy – cùng với Kiệt .