Tui toàn tập.... - Chương 17
———————————Phần 2 : Nó – Tui
Chap 2 : Cuộc gặp gỡ .
————–
Tiếng máy lẹt xẹt… rồi giọng dịu dàng của Linh cất lên :
– Anh đó hả ? gọi em có chuyện gì chứ ?
Long không còn tự kiềm chế được nữa, gằn giọng :
– Tại sao cô lại lợi dụng các con làm chuyện đó ?… được… được… tôi sẽ…
– Ðược.. cái gì ? sẽ… cái gì ? – Linh ngắt lời Long. Long chợt hiểu ra… giây
phút xúc động vụt qua, giọng Long trở lại điềm tĩnh :
– Tôi sẽ xem cô giở tiếp trò gì nữa ? Vì thù tôi, Cô bắt các con ”từ” Ba của nó, hành hạ tôi… làm vậy Cô thấy hả dạ ư ? Cô lầm, đó là hạ sách, sẽ phản tác dụng đó !
Ðầu máy kia im lặng.
Lát sau tiếng Linh lại vang lên, lần này chát chúa hơn bất cứ loại âm thanh xập xình nào :
– Anh đừng lên gân. Anh thách tôi hử ? Cứ đợi đó . Sẽ còn dài dài.
Long chợt nhớ ra vai trò của mình, tự nhủ : ”Hãy bình tĩnh”, cố nuốt đi những bực bội đang cuồn cuộn trong lòng. Khó nhọc một lúc mới lại tiếp :
– Các con có tội tình gì mà làm khổ chúng
– Tại vì anh không xứng đáng là Ba của chúng ! Anh phản bội… đáng ghét – (Linh cất tiếng trả lời)
Linh ngừng lại một chút :
– Anh cần phải trả giá cho những hành động của mình ,
Quá khứ đau buồn …
14 năm sau …
Tiếng thở dài của mẹ kết thúc câu chuyện, tui vẫn còn sững sờ về những gì mà mình nghe thấy . Những hình dung của tui về một người cha tồi tệ vỡ tan tành … những ám muội ngu ngốc mà tui nghĩ ra chỉ để trả lời cho câu hỏi ” tại sao ba lại bỏ rơi tui và mẹ ? ” và giờ tui đã có câu trả lời… phải chăng vì mẹ ích kỉ và ghen tuông đã đẩy hoàn cảnh của gia đình tui tới mức độ đó, phải chăng cái cách bỏ đi của ba thay vì lời giải thích đã khiến cho mẹ tui … thôi qua rồi, tui không muốn suy nghĩ nữa …
– Mẹ nói với ba chuyện của con rồi, ba hứa sẽ giúp cho chuyện con đi du học .
– Cám ơn mẹ, con sẽ suy nghĩ … à mẹ này chuyện lúc nãy, con không giận mẹ
Nói xong tui cười thật hiền hoà để an ủi mẹ, vì đơn giản tui thấy mẹ không có lỗi chuyện đó cũng là chuyện của người lớn không tới phiên tui bận tâm .
….
———–
Đoạn này sẽ dùng từ nó = Minh Tú, khác với từ tui = Minh Tuấn, mọi người để ý hen, và cũng có lý do để mình dùng từ “nó” ai bít hok nói thử xem …
———————-
Tại công viên gần nhà, không quá rộng cũng chẳng gọi đẹp nhưng nó lại thích ra đây. Vì ít ra đây là nơi nó cảm thấy gần gũi nhất ở cái mảnh đất quê hương xa lạ này. Nó nhìn trời, nhìn những đám mây,nhìn những con chim, nó nhìn tất cả, có lẽ để quen hơn cái cảm giác sống ở một nơi lạ lẫm ….
– Xui cho mày rồi, vì hôm nay tao đang rất không vui. ( 1 thằng lên tiếng )
Nạn nhân đang bị hành hạ bởi đám con trai to xác ấy lại là một chú chó. Cũng
chẳng phải có xích mích gì, chỉ là kẻ xấu số kia đã vô tình sủa hắn. Nó không làm hắn đau, nhưng sẵn cái nỗi bực dọc trong người, cộng với lý do hắn “ngứa mắt” cục tức ứ đầy trong người nên một khi có cái cớ thì chẳng có gì ngăn nổi.
Hai thằng đàn e cứ xốc giật nạn nhân .
– Này anh . ( nó lên tiếng )
Tiếng nói thình lình cất lên làm cả lũ đàn em và hắn phải giật mình. Nó nhìn chòng chọc vào hắn, cái nhìn rõ ràng không hề tỏ ra sợ hãi hay yếu thế hơn.
– Đi lạc à?- Hắn nhếch mép cười. ( cái thái độ khinh khỉnh của hắn như muốn cảnh báo với nó là đừng can dự vào )
– Có vẻ nó bị thương rồi đấy . ( Nó phớt lờ câu hỏi của hắn mà tiếp tục )
– Không phải việc của mày, biến ..
– Anh có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy.
Thật hết nói Việt Nam chứ có phải là Mĩ đâu mà khi đánh một con chó có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự .Nhưng câu nói đó và cái thái độ không quan tâm đến lời nói của hắn, làm mắt hắn hằn đi vì giận dữ . … hắn …
– Minh Tuấn, đang làm gì thế ? ( Lại một giọng nói được cất lên,gọi tên anh nó mà nó chẳng biết là ai xuất hiện )
Hắn vốn chẳng phải là kẻ thích ồn ào, nên vì vậy hắn khoát tay bỏ đi, bọn đàn em chẳng dám hó hé nữa lời .
– Con chó là của mày . ( hắn nhoẻn miệng cười )
….
– Tuấn gan nhi ?
– Mình không phải Tuấn. Mình là Tú và Tuấn là anh sinh đôi của mình !
Duy chưng hửng, ở đâu ra chuyện này nữa vậy nè ? Duy nghĩ thầm.
– Mời Tú ăn kem thay lời cảm ơn của chó con nhé ?
– Thế thì tuyệt quá còn gì .
….
Rồi thì Duy hộ tống nó về tận nhà, tất nhiên là nó mời Duy ở lại ăn cơm tối cùng gia đình nó. Khỏi phải nói tui ngạc nhiên thế nào khi thấy nó và Duy đi cùng nhau .
– Hai người quen nhau à ? ( tui hỏi )
– Mới đây thôi ( nó trả lời )
Nó quay sang Duy mà nháy mắt như ám hiệu chuyện lúc nãy là bí mật giữa hai đứa,ít ra thì nó không muốn mẹ buồn khi vừa ở có vài ngày thì nó mém dính vào một vụ ẩu đả .
– Con chó của ai thế, dễ thương nhỉ ? ( Tui hỏi, con chó một bên lông mắt màu đen, một bên lông mắt màu trắng cứ như là vừa bị anh uýnh bầm )
-Thấy ngoài đường, một mình thấy tội nên bắt về .( nó trả lời tui, rồi quay sang nói với mẹ )
– Mẹ cho cho nuôi nó nhé ?
Mẹ im lặng suy nghĩ về điều mà nó vừa nói .
– Với điều kiện con phải đảm bảo vấn đề vệ sinh của nó .
– Vâng ạ .
…
Lâu rồi lại mới có một buổi ăn cơm vui như thế…
– Chào cô, con về .
– Đi đường cẩn thận nha con.
– Dạ
Nói rồi Duy lững thững bước, tui tiễn Duy ra tận cửa, Duy gọi vào :
– Về nha Tú .
Nó không đáp chỉ nhìn Duy và cười, khó hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai đứa này …
—————————————————-
( Nhật kí – ngày.. tháng.. năm.. )
” Đã 39 ngày không có anh bên cạnh, em nhớ anh nhiều lắm. ”
Hôm nay chẳng biết ghi điều gì và không nên ghi điều gì vào nhật kí nữa, quá nhiều chuyện xảy ra để tui có thể chọn lọc , ước gì có một ai đó có thể hiểu được tui …
BUZZ
– Bà xã iu, đang làm gì đó ?
– Chuẩn bị đi ngủ.
– Hơ, không muốn chat với ông xã sao mà đòi đi ngủ ?
– Chỉ có người ta không muốn chat với tui nên không onl thôi .
– Sorry bà xã mà, ông xã bệnh nên không onl được chứ bộ ?
– Bệnh chưa chết sao ?
– Thôi mà, bên đó không thể tưởng tượng ra bên đây lạnh như thế nào đâu.
– Tha cho đó, mà ông xã ráng giữ sức khoẻ nhen, bà xã không muốn làm goá phụ đâu .
– Hehe, chưa có “yêu” bà xã ngày nào sao chết dễ thế được .
– Thấy chưa, muốn “ăn thịt” tui lắm mà .
…..
– À, ông xã nè … mà thôi, bà xã đi ngủ đây .
– Ừ, bà xã ngủ ngon.
– Ông xã cũng ngủ ngon .
….
– Chịu đi ngủ rồi đó hả ?
Nó hỏi câu hỏi mà ai cũng biết được câu trả lời, hay là nó đang muốn bắt chuyện với tui ? Ở bên kia chắc nó được người ta dạy nhiều lắm cái gọi là “Ứng xử giữa người với người”. và còn nhiều nữa những cái đáng để học, khiến cho người ta phải đặt vấn đề với chuyện du học. Nhưng còn nó thì lại đòi về, phải chăng nó đã học hết những điều mà nó muốn học ?
– Hỏi làm gì ?
– Hôm qua tê tay bên trái, hôm nay muốn tê luôn tay bên phải được không ?
Cái thằng làm cho tui cười giữa cái lúc đầy rẫy tâm trạng như thế này .
– Thích thì chiều.
Lại một lần nữa ôm nó, chẳng biết tui đang xem nó là gì phải chăng là “Người thay thế” cho Kiệt, giúp cho tui bớt đi cái cảm giác lạc lõng … Hơi ấm cơ thể nó toả ra làm dịu đi cái lạnh trong thể xác và tâm hồn tui, nhắm mắt lại. Chợt nhận ra là : tui là con nít và nó là người lớn .
—————————-
Nắng đi,
Mưa đến ..
Thời gian trở lại và thời gian đã đi …
Cuộn mình lại tui cảm thấy lạc lõng, niềm tin vào cuộc sống đã tan vào sự đời tự khi nào mà tui cũng chưa nắm bắt kịp. Tui thật là vô dụng . Có người nói :
– Con người ta cho đến khi trưởng thành phạm ít nhất là 100 sai lầm !
Thế tui đã phạm đủ 100 cái chưa ? sao mà vẫn chưa lớn được, chỉ ngoài sai lầm vô tội vạ .
Đi du học hi vọng đây sẽ không phải là một sai lầm, vì tác động tới tui sẽ là rất lớn sẽ ân hận lắm nếu gì đó xảy đến … thử hỏi sao lại không băn khoăn, khi mà đồng ý với sự giúp đỡ của Ba thì đồng nghĩ việc tui phải xa mẹ, chưa bao giờ tui lại quá xa mẹ . Để đi .. một nơi mà tui chưa từng đặt chân đến. Bên cạnh người tui mến là xa cách người tui thương . Sự lựa chọn này khiến tui đau lòng quá, …
Đã có lúc khi tui muốn ăn kem, mẹ đã mua không những một cây mà là hai cây … rồi bắt tui lựa chọn một trong hai, và … hai cây kem đã tan chảy trong khi tui chưa lựa chọn cây nào cho mình .
——————————-
8:00 – Ở trường
Lớp học yên ắng quá, nên một tiếng nấc lên cũng đủ để mọi người nghe thấy mọi ánh nhìn hướng về phía Mai Thanh, nàng đang gục đầu trên bàn khẽ nén lại cảm xúc.
– Thưa cô, Mai Thanh cảm thấy mệt cô ạ . ( Kim Trúc lên tiếng )
Rồi thì đứa giành cái phần chép bài hộ cho Mai Thanh, đứa thì dìu xuống phòng y tế, đứa thì .. đứa thì . Sao tui lại có thể bỏ mẹ, bỏ những người bạn như thế này,
Anh tha lỗi cho em nhé, đó là sự quyết định cuối cùng dành cho tình cảm của mình, niềm tin vào anh đủ để tui tin rằng anh sẽ trở về vào một ngày nào đó để tui không phải để tui bỏ mọi thứ lại để đến với anh có lẽ điều đó quá ích kỉ .
———-
Cốc – Duy kí đầu tui một cái rõ đau .
– Có thôi suy nghĩ lăn tăn không nhỉ ? Minh Tuấn mà Duy biết đâu rồi ?
– Không sao đâu chỉ là ..
– Không là gì cả, đừng như thế nữa hiểu chứ !
– Ừ, không thế nữa .
Tui nhìn Duy cười toe toét.
Khoan vội lớn, làm con nít trước đã – ( tui nghĩ ) .
Hai ngày nay thật là kinh khủng khi nhận được cái sợ giúp đỡ đi nước ngoài của bố, nó khiến cuộc sống của tui thay đổi 180*, phù cũng may cuối cùng mọi thứ lại tốt đẹp trở lại .
———————
Trên đường trở về nhà, chuyến xe Bus hôm nay lặng, lạnh và đến rất lạ . Những cơn gió đuổi nhau về phía cuối của hàng cây, những từ ngữ của một bản nhạc quen thuộc. .. Tiếng thắng gấp của xe Bus làm mọi thứ như ngừng lại . ..
Kia là trạm thứ 4, hình ảnh quen thuộc của anh dần dần hiện rõ lên . Nhưng rồi đó chỉ là tưởng tượng của tui, và thật may mắn khi xe thắng gấp nhưng không có chuyện gì xảy ra . Thật buồn cười khi nguy hiểm ấp tới thì người tui nhớ đến lại là anh .
Cũng 3 ngày rồi không thấy anh onl điều đó suy tui phải suy nghĩ, chẳng biết nữa hay anh đã quên tui rồi ..
…
Lững thững từng bước trên con đường về nhà, dắt một bà cụ sang phía đối diện, nhặt một vỏ rác bỏ vào thùng, phụ mẹ hoàn thành một bữa cơm, cùng Tú xem một chương trình tivi … cùng đi thăm Mai Thanh với Duy … lại trở về nhà một mình . Tưởng chừng như thế là xong một ngày, và không bao giờ cảm thấy là đủ vì đã mất một thứ gì đó.
Tiếng điện thoại reo, ngước lên nhìn và Kiệt đã đứng đó tự bao giờ .
———- Hết