Tui toàn tập.... - Chương 11
——————–Chap 11: Tui – anh
Mẹ đọc chậm rãi từng trang nhật kí, từng câu văn, từng con chữ mà tui viết rồi đặt quyển nhật kí xuống bàn, nhìn gương mặt mẹ hằn biết bao nếp nhăn. Nếp nhăn của những tháng ngày mẹ vất vả nuôi con ăn học khôn lớn. Mẹ đã cho con tình thương, dạy con những điều mà con chưa biết và dành tất cả những điều tốt đẹp cho con … để rồi hôm nay con trả ơn mẹ như thế này … Những đêm vô tình thấy mẹ cầm bức ảnh gia đình mình mà khóc, con chỉ biết đứng ngoài mà cố gắng nén lại nước mắt, sao con không có đủ can đảm để chạy vào mà ôm mẹ mà bảo mẹ thôi đừng nhớ về họ, đừng nhớ về người cha vô tình đã dắt đứa em trai của con khi con vừa tròn 4 tuổi mà bỏ đi, để mẹ con mình lại nơi đây… Họ đi mẹ dành tất cả tình yêu thương cho con, vật lộn với miếng cơm manh áo riêng một mình mà chẳng than van để con chuyện tâm vào cái chuyện học . Hôm nay con lại làm mẹ tổn thương một lần nữa …
…
– Hai con có thực sự hạnh phúc ? ( mẹ ôn tồn hỏi )
– Cho đến lúc này thì con chắc là hai đứa con đang hạnh phúc, ngoài chuyện làm mẹ phải buồn ! ( tui cúi xuống mà trả lời cho mẹ )
– Chỉ cho đến bây giờ thôi sao ? Còn 5 năm hay 10 năm liệu cái hạnh phúc của hai đứa liệu có còn tồn tại, con hạnh phúc thì mẹ vui thôi,nhưng đến một lúc nào đó mẹ sợ hai đứa sẽ buồn … ( mẹ tui nói thật chậm rãi như muốn tui và anh suy nghĩ về từng chữ trong câu nói của mẹ )
– Tụi con chắc chắn sẽ không rồi xa cô ạ, con hứa con sẽ mãi mãi bên cạnh và chăm sóc cho Tuấn . ( Tui còn đang suy nghĩ về câu nói của mẹ, thì anh đã trả lời, 1 câu trả lời không ngần ngại và điều đó khiến cho tui cảm thấy thật vui, tui .. cười nụ cười của hạnh phúc, và mẹ tui cũng cười, nụ cười của sự bao dung đầy chia sẻ … )
– Còn việc Kiệt du học 2 đứa tính thế nào ?
– Con sẽ trở về và tiếp tục yêu em, dù biết 5 năm xa cách là một vấn đề khó khăn.
– Còn Tuấn, con thấy sao?
– Con tin tụi con sẽ vượt qua mẹ ạ ( tui tự tin trả lời mẹ không đắn đo nữa, dường như lòng tin nơi Kiệt đã làm cho tui mạnh mẽ hơn )
Mẹ nhìn 2 đứa thật lâu, dường như mẹ đã thôi băn khoăn khi thấy 2 đứa tui như thế …
—————————
– 12:30 –
Sau ba tiếng ba mươi phút trò chuyện với tâm trạng trộn lẫn, mẹ đã quyết định không bàn về chuyện này nữa và giao tui cho Kiệt, không quên hăm doạ nếu có chuyện gì với tui thì Kiệt sẽ là người đầu tiên mà mẹ tui tìm đến. Cùng với quyết định tối nay Kiệt sẽ được “tạm trú” tại căn phòng của tui vì đã quá khuya rồi … Oh yeah, tui reo lên trong sung sướng còn Kiệt thở phào vì nhẹ nhõm, tất nhiên không phải vì đêm nay hai đứa được ngủ chung mà vì chúng tui đã là một cặp chính thức .
Nằm gối đầu trên tay anh. Hai đứa nằm đắp một cái mền. Hơi ấm của anh nồng nàn, tui khẽ khàng ôm nhẹ anh. Anh quay sang hỏi tui đang nghĩ gì thế, tui bảo tui đang nghĩ về anh, và ôm người yêu của tui. Anh không nói gì. Hai đứa cứ nằm trong tư thế đó mà ngủ. Chỉ đơn giản như thế thôi, tình yêu đã làm tui và anh bên nhau.
…………..
Một tuần trôi qua thật nhanh chóng, nhưng thật đầy ý nghĩa, những khoảnh khắc ấy sẽ mãi mãi là một phần trong kỉ niệm của tui, hôm nay là ngày anh ra đi, dù đã chuẩn bị trước nhưng tâm trạng của tui lúc này thật nao nao . Nhờ mẹ chở ra sân bay với đôi mắt sưng húp, dù anh đã nói đừng tiễn việc đó chỉ làm anh không yên lòng …
Sân bây lắng động, tiếng bước chân người cứ hoà vào nhau, đi đi về về. Kìa anh kia rồi, tiến lại anh , hai đứa nhìn nhau chăm chú. Cơn mưa đầu mùa làm nhoà đi không gian bên ngoài ô cửa kính … Rồi sân bay như ồn ào hẳn bởi đám yêu quái 10a2, chả biết ai đã báo cái giờ bay cho đám này nữa, thật là … vô số những lời động viên, chia sẻ dành cho Kiệt, dù với tụi nó Kiệt chỉ là một thằng bạn không thân lắm, ít nói và được cho là chơi chả được, nhưng gần hơn nữa năm học cũng có vô số cái gọi là kỉ niệm … thật đẹp . Đám con gái chả hiểu tự dưng nức lên thành tiếng, đám con trai phải ra sức dỗ dành, rồi Kiệt cười ( cười vì cái thằng vốn quen sự cô độc lại được tiễn đưa bởi cái sự nhộn nhịp như thế này ). Duy kéo Kiệt lại một góc rồi nói điều gì khiến cho Kiệt quay sang nhìn tui.
Tới giờ anh bước đi, bước đi thật nhanh, không quay đầu ngoảnh lại, tui đứng đây dõi theo bước anh, thầm nhủ chắc anh sẽ luôn nhớ đến tui một người luôn hướng về anh .