Tui toàn tập.... - Chương 10.1
——————-( tiếp theo chap 10 )
-9:00-
Tui khóc, Kiệt ngồi bệch xuống đất vòng tay ôm lấy tui. Cái cảm giác nghẹn tức bấy lâu nay như tuôn ra cùng một lúc, những giọt nước mắt rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành mà từng giọt nước mắt ấy là từng giây mà tui đã phải xa Kiệt …
– Nín đi em, anh biết lỗi của anh rồi ! ( Kiệt thỏ thẻ )
– Anh là đồ tồi, tránh xa tui ra đi, bỏ tui ra, ôm tui làm cái gì cơ chứ. ( tui đáp ) .
– Thương nên người ta mới làm thế mà, vì anh không muốn em buồn thôi.
– Thế lúc này anh thấy e đang vui sao ? ( tui khóc lớn hơn )
– Thôi nín đi, muốn anh làm gì anh cũng làm hết, mắc công cô giúp việc lại tưởng anh ăn hiếp em .
– hức hức ( tui nín, nhẹ lòng thật sao từng ngày dài đăng đẳng như thế )
Sao tui “dại” thế không biết ? Từng ấy ngày, từng ấy nỗi cô đơn ngậm nhắm, từng ấy nỗi nhớ nặng trĩu mà chỉ một cái ôm, đã xoá tan mọi thứ . Vì tui biết, tui đã thuộc về anh … rồi anh kéo tui đứng dậy, cả hai ngồi trên giường mà trò chuyện lần đầu tiên anh chia sẻ những suy nghĩ của anh cho tui biết … và tui biết tui sắp phải đối mặt với xa cách một lần nữa nhưng lần này không phải anh bỏ rơi tui …
– Cũng như e biết rồi đó, anh sắp phải đi du học (dù tui biết nhưng anh vẫn nói trong ngập ngừng) . Thủ tục cũng đã chuẩn bị xong. Mai anh sẽ tới trường chia tay lớp. Chủ nhật anh sẽ bay chuyến bay 9 giờ .( tiếng thở dài của anh sao mà xót thế, phải chăng tâm trạng anh cũng như tui lúc này )
Tui, ở tuổi của một thằng nhóc như tui có thể đưa lời khuyên gì cho anh ? Kéo anh lại gần .
– Sao anh không dựa vào em và thôi suy nghĩ một lát đi … ( anh dựa vào vai tui, nhắm ghiền mắt lại )…
– Em sẽ đợi anh … (anh mở đôi mắt tròn tròn và nhỏ nhỏ của anh ra mà nhìn thẳng vào đôi mắt thật vững tin của tui ) .. 5 năm, chắc chắn là e sẽ chờ được anh ( tui nói lại một lần nữa để chứng minh là anh không nghe lầm ).
– Ừ, sang đó a cũng sẽ yêu mình em thôi ( anh nói rồi nở một nụ cười, nụ cười của một cục nước đá mà có thể làm tan chảy bất kì thanh socola ấm nóng nào ).
Chợt anh nằm chồng lên, cái underwear cartoon đang ở trạng thái nằm cạnh giờ đã chuyển sang trạng thái nằm chồng. Hai ánh mắt giờ đã chung một đường thẳng, không ồn ào, không suy nghĩ để như đọc được tư tưởng của nhau mà không cần bất kì ngôn từ nào diễn giải .
Anh hôn vào trán, hôn vào mắt, hôn vào mũi vào môi vào má … sự dồn nén hơn tháng nay khi hai cơ thể chạm vào nhau vỡ thành từng mảnh, tui lặng đi trong cảm giác đê mê …
…
– Đứng dậy chở cho về nè, làm gì nằm như chờ thời vậy ? ( Kèm theo cái nụ cười đểu vì đã đưa được tui vào tròng )
– Hic, dám trêu e, đã thế từ nay đừng có mà mơ cái chuyện hôn e. ( cà chua có đỏ hơn mặt tui lúc này không nhỉ ? )
…
Quãng đường từ nhà anh về, hôm nay ngắn lạ thường chẳng mấy chốc anh đã đưa tui về cái sân quen thuộc, anh chúc tui ngủ ngon rồi tặng cho tui một nụ hôn nồng ấm … Rồi tui nhận ra rằng dường như lúc này đây không chỉ có hai đứa tui, mẹ tui đã đứng đó từ bao giờ và lặng đi vì những gì đã thấy ,… lấy lại bình tĩnh sau vài phút suy nghĩ . Không la mắng, chửi bới. Mẹ mời tui và cả anh vào trong nhà nói chuyện rất điềm nhiên, điều này làm cho tui cảm thấy sợ, có lẽ không riêng gì tui anh cũng đang lo thật sự, bằng chứng là anh siết tay tui chặt hơn…
– Hai con có gì để nói hay giải thích với mẹ không ? ( mẹ tui hỏi một cách thật nhẹ nhàng với chút buồn)
Không gian im ắng, không âm thanh gì ngoài tiếng “tik tok” của đồng hồ gõ 1 cách đều đặn . Tui đứng dậy vào phòng để lấy quyển nhật kí vì tui nghĩ không lời giải thích nào tốt hơn là cảm nhận và suy nghĩ của chính mình về cái gọi là “tình yêu” giữa tui và anh được bày tỏ hoàn toàn chân thật nhất từ cái ngày đầu tiên cho đến nay …
– Mẹ xem đi, … con không có gì để nói . (Tui nói mà chẳng dám nhìn thẳng vào mẹ, người một tay nuôi tui lớn)
——————–