Tui toàn tập.... - Chương 10
————————-chap 10 : Tui- tình yêu của tui . [ Có sử dụng tư liệu thật từ mạng nên có ai thấy giống là Tiệp đang viết về mình thì đừng ngạc nhiên hen – hí hí ]
Đoạn này này thì click vào cái link này mà nghe hén : http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/….IWZDUOW7.html ( mở vừa đủ lớn để nghe lời bài hát nhé và đủ nhỏ để tiếp tục câu chuyện – khi ấy sẽ thấy cái hồn của câu chuyện như lúc Tiệp vừa nghe vừa viết – kaka ) đừng có tắt nhạc giữa chừng à … iu mọi ngừi .
Đã 30 ngày trôi qua từ sau cái chuyến đi đó …. mọi chuyện vẫn thế, Vẫn là đi học chung một chuyến xe Bus và những bản nhạc, vẫn là ngồi cùng nhau một cái bàn , vẫn là những ánh mắt yêu thương nhưng đó không phải là một tình yêu như như xưa . Vẫn đi học chung một chuyến xe Bus nhưng không có nghĩa là ngồi chung một chỗ với nhau và những bản nhạc chưa chắc xuất phát từ cùng một máy nghe nhạc, vẫn ngồi chung một cái bàn với một bức tường vô hình ngăn cách ở giữa , vẫn những ánh mắt nhìn yêu thương của tui về phía Kiệt nhưng đã là hai hướng nhìn khác nhau .
—-
Giờ ra chơi tui loay tìm tìm kiếm cái việc gì đó để lấp đầy cái đầu đang nặng trĩu của tui bởi vô vàn suy nghĩ, đã 1 tháng trôi qua mà đã có nguôi ngoai được đâu, chợt :
– Này , Minh Tuấn … ( Mai Thanh gọi to )
– Sao ? ( Tui ngẩn mặt lên nhìn con bé với chút thắc mắc pha lẫn ưu tư )
– … Ông có thôi dẹp cái bộ mặt như đưa đám ấy đi không, dạo này ông cứ sao sao thế nhỉ ? Nhìn mặt ông mà rõ chán .
– Dạo này hơi căng thẳng tí thôi, thư giãn tí sẽ không sao nữa mà.
– Ông đó cứ liệu mà vui trở lại, ông làm cho cái lớp chả có tí mùa xuân gì hết này .. thì chết với tui .
– Tui cười khì và nói … Mai Thanh cũng sợ có cái ngày lớp không còn quậy à ? ( giá mà ai biết tui “vui” đến mức nào )
– Mai Thanh cũng cười khì …
Cái cuộc đối thoại ấy như tiền đề của bài thảo luận, cả lớp nhao nhao lên, mỗi người một suy nghĩ quanh cái chuyện “Dạo này cái lớp buồn”, không buồn thì sao được khi bộ ba Mai Thanh – Minh Tuấn – Đức Duy giờ đã mất đi một, Tui lúc này có tâm trạng đâu mà hưởng ứng mấy cái trò tinh nghịch của Duy và biến nó thành 1 cơn bão hưởng của vô số đứa còn lại và từng đứa sẽ “điếng người” bởi việc hăm dọa, năn nỉ cũng như khóc lóc của nhỏ lớp trưởng nếu còn dám làm cái việc ấy một lần nữa, cuối cùng đâu lại vào đấy .
Hic cái tuổi dậy thì khốn khổ của tui ơi, mà phải chăng cái tuổi dậy thì khiến cho tâm trạng của con người ta hay đổi xoành xoạch thì phải …. Rồi như mọi khi, từ 1 tháng nay giờ ra chơi nào Duy cũng dúi vào tay tui một chai không độ, rồi chạy phắt ra chơi bóng rổ… Dù tui đã yêu cầu là đừng làm thế nữa vì tui không muốn hình ảnh của tui lại trong mắt Chí Kiệt lại xấu hơn bởi khi vừa bị “đá” lại có thể yêu người khác nhanh như thế vì cho đến giờ tui với Duy vẫn là bạn không hơn không kém …
————————–
Đoạn này này thì click vào bài này này : http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/….IWZDBOZC.html ( típ tục iu mọi người )
-11:30-
Lại một buổi tối nữa tui ngồi buồn và nhớ Kiệt da diết. Giờ này chắc Kiệt đã ngủ, còn tui vẫn ngồi đây với bao thổn thức trong lòng. Tui muốn khóc, khóc thật to nhưng sợ rằng mẹ sẽ tỉnh giấc nên đành thôi để rồi những giọt nước mắt kia cứ thi nhau lăn tròn trên má cùng những tiếng nấc dài.
(Nhật kí- Ngày … Tháng … Năm …)
“Tim mình đau nhói như có ai đó lạnh lùng cứa một nhát dao khi Kiệt nói “Chia tay”. Kiệt ra đi để mình biết rằng đã mất Kiệt mãi mãi, cũng để biết rằng mình đang ôm ấp một bóng hình mà đời này kiếp này mãi sẽ không thuộc về mình.
Mình sai lầm hay ông trời cố tình cho mình một bài học để mong mình vững vàng hơn ?
Tình yêu luôn đẹp khi còn dang dở và không hề đẹp khi giờ chỉ còn một phía ít nhất là đối với mình . Tự hứa với lòng rằng sẽ tạm biệt những gì đã thuộc về ngày hôm qua . Ngày hôm qua đã là quá khứ còn ngày hôm nay và ngày mai mới là cái mà mình đang và sẽ hướng tới. Mình biết cuộc sống là thế, càng hi vọng thì càng thất vọng. Vẫn biết phải nuôi hi vọng nhưng giờ mình cũng nhận ra rằng hãy để hi vọng ở một vị trí bình thường, Những điều tốt đẹp nhất thường đến khi ta ít mong chờ nhất mà,”
.——
Rồi cái điều tốt đẹp ấy cũng không đến, khi Duy hẹn tui ở một quán cafe vắng người và chán ngắt vào cái chiều thứ 7 cùng tuần . Để nói rằng Duy đã gặp riêng Kiệt, để nói rõ cái sự việc ở Vũng Tàu hôm trước nhưng Kiệt đã không chấp nhận lời giải thích ấy .. Tui cười cái nụ cười mà đó giờ tui thấy nhẹ nhàng và tự nhiên nhất, lí nhí cám ơn Duy rồi tui đứng dậy quay ra cửa về . Bất giác Duy gọi tui lại .
……
Duy gọi tui lại để nói tui chưa trả tiền li café của tui các bạn ạ !!! ( tất nhiên là không có cái chuyện điên khùng ấy rồi ) Duy gọi tui lại để đưa tui một bức thư của Kiệt đã gửi Duy yêu cầu tui xem, rồi nói rằng :
– Duy đã từng ích kỉ muốn giữ cái hạnh phúc này cho riêng mình bằng cách giữ bí mật chuyện của Duy và Kiệt, nhưng Duy tự thấy Duy không có cái quyền làm Tuấn tổn thương nên Duy cho Tuấn biết bí mật này. Vì anh yêu em, ngốc ạ . Em đừng giận chuyện ngớ ngẩn anh đã làm lúc nãy nhé !
Nội dung bức thư : “Có lẽ lúc này đây tao đang rất nhớ Tuấn và thực sự ân hận với những gì mà tao đã gây ra đối với Tuấn. Làm thế này chắc khi tao ở một phương trời xa lạ thì Tuấn sẽ không còn nhớ tới tao nữa. Mọi người nói tao là một đứa con trai lạnh lùng, nhưng họ đâu biết rằng thằng con trai ấy đang phải chịu đựng những gì sau cái gọi là lạnh lùng ấy …. tao phải thấy mẹ tao khóc mỗi ngày .
Những chuyến đi công tác dài ngày của ba tao thực chất ra chỉ là những cuộc hẹn hò với những người đàn bà khác mà mẹ tao luôn phải cắn răng chịu đựng. Là một thằng con trai mà tao chẳng làm được gì cho mẹ cả nó ghét cái cảm giác phải đối diện với mẹ.
Ở trường tao luôn tỏ ra lạnh lùng. Người hâm mộ tao không ít vì tao lạnh lùng ít nói và tài năng. Tap ghét con gái vì con gái chỉ có nước mắt mà thứ trên đời tao ghét nhất là nước mắt. Rồi mẹ tao mất …. Tao càng ít nói hơn cho đến khi tao gặp Tuấn . Tao ghét ánh mắt của Tuấn ánh mắt đó làm cho tao cảm thấy yếu đuối và muốn tựa vào . Tao ghét cả cái cách Tuấn quan tâm đến tao những câu động viên mà Tuấn dành cho tao. Rồi thì tao hạnh phúc thật sự hạnh phúc khi có Tuấn cũng là lúc ba tao nói tao cũng nên đi du học đi, rõ ràng là tao không có sự lựa chọn khi ở đây tao chả còn ai là người quen để dựa dẫm cả, Cuối cùng tao chỉ còn cách là một người trốn chạy, một kẻ hèn nhát. ..
5 năm có lẽ là cái mốc thời gian quá dài để tao có thể yêu cầu Tuấn đợi tao. Nơi đây hi vọng mày sẽ là người quan tâm Tuấn thay tao như tao đã thấy. “
Rồi Duy quay bước đi ( đừng tưởng tui không biết lịch sự nhá ), tui kéo Duy lại hôn lên má Duy …. một nụ hôn của tình bạn, nụ hôn cám ơn Duy vì mọi thứ mà Duy đã làm cho tui .
Hóa ra đúng như tui nghĩ thật ngược đời cái người vốn bên ngoài lạnh lùng thì cái vẻ sốc nổi bên trong chả thể nào chịu được, còn người còn lại thì cố tạo cho mình vẻ ngoài nghịch ngơm nhưng bên trong thì lại là một người biết suy nghĩ cùng với cái cách sống nội tâm. Rồi từ từ nghiền ngẫm cái bức thư chân thật nhất được viết bởi một thằng tồi
…..
Tui vù như bay lại nhà Kiệt, bấm chuông như chốn không người, cô giúp việc bước ra mở cửa :
– Có Kiệt ở nhà không cô ? (tui hỏi)
– Kiệt đang trong phòng đó con .
– Cám ơn cô .
……
Tui mở cửa phòng, rồi đóng cửa lại ( đừng hỏi sao tui viết thế, vì tui muốn viết thế thui – keke ) . Cái thằng ở nhà là được quyền tự do sao , người thì cởi trần măc cái Underwear cartoon ghét hông chịu được, mún phá lên mà cười.
( hình minh họa – hehe )
Nhưng đây không phải lúc cười, kìm lại kìm lại …..
– Đến đây làm gì đấy ? ( nó hỏi tui thế đấy )
– Làm thế này này. ( tui đáp lời )
Tui tiến lại ( đừng nghĩ là tui ôm – hay hun hít gì nó nhé – đang bực đây này ) …. Đấm thẳng vào mặt nó , rồi lấy bức thư từ túi đưa ra cho Kiệt .
– Thế này mà là hành động của thằng con trai à ? Yêu thì phải nói là yêu chứ, có chuyện gì phải nói người ta biết chứ,….Lấy cái quyền gì mà đùn đẩy tui , hức hức ..
Nói xong tui khóc ngon lành ….