Từ khi Anh đến - Chương 81
Hì, hắn đây rồi. Nhớ hắn quá đi thui…Thật sự thì giờ…tui còn thấy lo hơn là hồi nãy nữa, vì….vì …vì sao tui không rõ nữa nè ^^!
_Chào anh, mọi chuyện tốt chứ anh ^^?
_Hì, thì….thì…vẫn ổn em à ^^!
_Thật không đó ? Em cứ tưởng là mẹ anh sẽ mắng anh chứ ^^?
_À, thì…thì mẹ anh cũng có trách anh..Nhưng giờ mẹ hết giận rồi ^^!
_Vậy..trưa nay anh về ăn trưa cùng gia đình đi còn gì nữa. Chẳng lẽ anh muốn để mẹ anh giận anh lần nữa à….
_Hì, anh đã nói dối mẹ anh rằng: hôm nay anh không về nhà, mà đi…cùng với một số cán sự lớp nữa thăm thầy bị ốm ^^!
Chà, hắn …láu cá quá (các bạn học được điều gì tốt của hắn thì cứ học, còn cái này thì…), nhưng quả thực, tui thấy sao sao ấy…Vì tui mà hắn cứ nói dối mãi thế này..
_Hì, nhưng lần sau anh không được phép nói dối mẹ anh thế nữa đâu nha….
_Hiihi, thế anh nói dối “dzợ iu” anh à ^^!
_ ^^! Ủa, ai vậy ta~!
_Hihii, được rồi, anh hứa mà! Đừng giận anh nhé!
Hắn nói rồi, chạy ra xe rồi quay lại với…2 suất cơm hộp trên tay…Hhuhu, sao hắn hiểu ý tui thế! Tui định bụng rằng trưa nay, tui sẽ “thuyết phục” hắn “măm măm” cơm hộp ở đây, ngay chính chiếc ghế đá này, bởi vì có lẽ đây là lần cuối tui và hắn còn được ngồi ăn cơm hộp với nhau tại đây…Và tui cũng có suy nghĩ là (có thể các bạn thấy cái này hơi “điên” tí ^^!) : dù sao thì có thể sáng nay cũng là buổi cuối cùng tui bán sách nơi đây, nên tui (dù là trời vẫn nắng khá gắt) muốn dành thời gian cho chốn này trưa nay, để suy ngẫm về những kỉ niệm bao năm qua bán sách…
_Anh Hùng….sao…Sao anh biết….em hôm nay muốn ăn cơm hộp tại đây?
_Hì, thì anh hỏi “Miu yêu” nhá!
_Dạ…
_Thế anh là gì của em nào ^^!
“Ôi, yêu anh quá, anh Hùng ơi! Anh lúc nào cũng thấu hiểu lòng em, chỉ có em là hay khiến anh thất vọng thôi!”….Tui xúc động lắm, những vẫn mỉm cười thật tươi nhìn hắn:
_Em yêu anh!
_Anh cũng yêu em!
Thế rồi, hắn và tui cùng bên nhau, trên chiếc ghế đá quen thuộc này, ăn bên nhau, thỉnh thoảng hắn còn bón cho tui, và tui cũng lại bón cho hắn ^^! Và…một buổi trưa êm đềm nữa lại đến, nhẹ nhàng, mang theo khí trời không phải âm ẩm như mùa hè, mà mang theo tiết trời thật dễ chịu, bình yên. Nếu như có ai bảo rằng, ngủ trưa thật là đáng ghét: đáng ghét vì sau khi ngủ dậy rất là nhức đầu nè, rồi ngủ trưa làm mất thời gian nè, làm mệt mỏi nè, rồi muôn vàn lí do nữa..Thì tui thấy ngủ trưa thật là dễ chịu, vì tất nhiên, tui vừa tỉnh dậy, và “cái gối” của tui chính là hai cặp đùi hắn ^^! Tui tự dưng thấy lo quá, đã gần 2h chiều rồi, mọi người đã và đang đi tới nơi làm việc, còn tui thì….lo quá!
_Anh nè, tự dưng em lo quá!
_Hì, vậy “Miu yêu” muốn anh làm gì để bớt lo đây ^^?
_Anh…hát cho em nhé~ ^^!
Tui chỉ đùa như vậy thui, vậy mà hắn…hát cho tui nghe thật….Hắn hát bài “Ngày đầu tiên đi học”…Ôi, ngộ nghĩnh quá, hài hước làm sao…Tui có phải là em bé trong ngày đầu tiên đi học đâu, hihi! Cũng chẳng phải là “ngày đầu tiên đi làm”…Nhưng cũng đúng, có lẽ tâm trạng của tui lúc này là tâm trạng của em bé kia chăng, hihi! Giọng ca hắn thật trầm ấm, có gì đó mộc mạc và tình cảm lắm, tui không rõ nữa…Giọng tui sau khi vỡ giọng, thì có đổi (Dĩ nhiên là thế rồi), nhưng nghe vẫn có gì đó thanh thanh, và hơi trẻ con nữa ^^!
_ “Miu của anh” thấy khá hơn chứ ^^!
_Dạ, vâng ạ! Cám ơn anh lắm ^^!
_Cám ơn thế thui à^^! “Thưởng” cho anh điều gì chứ ^^!
_Thế anh muốn gì ^^?
Tui còn chưa kịp xem hắn muốn gì, thì câu trả lời đã …Hắn nhanh như chớp, “thơm” lên môi tui nghe “chụt” nhẹ một cái >..