Từ khi Anh đến - Chương 186
“Anh yêu ơi … Em thấy rồi … Em thấy rồi … Đó là những chiếc xe sẽ đưa cô dâu về với anh đúng không … Đẹp quá anh yêu ơi … Sao em thấy như cô dâu đang ngồi đâu đó trong kìa, cô ấy đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới trắng tinh … Em cười, em cười khi thấy cô dâu đẹp quá … Lí trí em cười mà con tim em khóc, vậy em nên cười hay nên khóc đây! … Vậy là anh lấy vợ rồi … Anh sắp có vợ thật rồi … Vậy là từ giờ anh sẽ có một gia đình thật sự, anh nhé! Anh sẽ không bao giờ phải lo lắng vì cơm áo gạo tiền để nuôi em, anh sẽ không bao giờ phải lo cho em ốm, không bao giờ phải dạy em học. Anh sẽ không bao giờ phải về trong từng đêm gió lạnh mỗi khi dạy học về nữa … Anh sẽ chẳng phải đưa đón em đi làm nữa … Rồi mỗi ngày, chị ấy sẽ thay em chăm sóc cho anh, chị ấy sẽ yêu thương anh như em đã từng yêu thương anh vậy … “Chị Thủy ơi, chị lấy anh ấy rồi … Chị phải chăm sóc cho anh ấy nhé … Chị không được quên đâu đấy! Mùa đông nước lạnh, chị nhớ đun nước nóng cho anh ấy … Mùa hè nóng lắm, chị phải luôn quạt cho anh ấy nhé … Mùa thu đến, chị đừng quên nhắc anh ấy đưa chị đi uống trà đá, anh ấy thích trà đá lắm … Chị cũng phải nhớ nhắc anh ấy tập thể dục thường xuyên nhé, đừng để anh ấy bỏ bê điều gì … Đừng để anh ấy hút thuốc, đừng cho anh ấy lao vào cờ bạc … Chị phải hứa với em, chị hãy sinh cho anh ấy những đứa con đó nhé! Một gái, một trai chị nhé! Em biết anh ấy yêu trẻ con lắm … Sinh con gái trước chị nhé, rồi mai sau hãy sinh bé trai … Chắc con của chị và anh ấy sẽ xinh xắn và giỏi giang lắm, giống như anh ấy và chị vậy … Chị phải là người phụ nữ đảm đang của gia đình, chị không được nản chí … Em sẽ ra đi … Em sẽ không bao giờ bước vào cuộc đời anh ấy nữa … Nhưng trước khi ra đi mãi mãi, em sẽ tặng hai người món quà này của em … Em biết nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nó chẳng đáng giá gì, nhưng nó là do em làm, làm từ tình yêu của em … Em sẽ tặng chị và anh ấy chiếc khăn tay này” … Anh yêu ơi … Em sẽ tặng anh và chị ấy chiếc khăn tay này, em mong anh hãy cười lên nhé, anh đừng bao giờ tìm lại em nữa, đừng bao giờ hỏi chiếc khăn rằng em ở đâu nhé … Anh yêu ơi … Anh có thấy màu của bông hồng không, màu đỏ thắm đó anh, tuyệt đẹp như tình yêu của đôi ta vậy. Anh có thấy màu tím không, thủy chung như tình yêu của đôi ta … Anh có thấy màu lá xanh không, chính là màu xanh hi vọng mà anh đã trao cho tâm hồn em … Anh có thấy màu trắng tinh khiết này chứ … Đó là màu của tình yêu trong trái tim em, em mãi mãi yêu anh, người yêu ơi! Nhưng em không thể bên anh trọn đời này như lời em đã hứa. Chiếc khăn này có thêu chữ cái tên anh, một chữ H mạnh mẽ, can đảm và vững vàng làm sao … Quấn chặt lấy nó, là chữ cái tên em đó anh yêu ơi … Đó là chữ T mềm mại, yếu đuối, luôn được chữ H chở che … Nhưng … nhưng anh yêu ơi … Đôi ta chẳng thể bên nhau như chính những vần chữ này, vì em không phải là chữ T đó, đó là chị Thủy đó anh, huhu!”
Từng chiếc lá rơi … Lạ quá, sao lá lại rơi vào mùa xuân … Ông Trời sao hôm nay lạ thế?
Ở cách đó không xa … Có một đám cưới đang được tổ chức linh đình. Cô dâu vừa tới, hàng chục chiếc xe hơi BMW cũng đỗ theo. Cô dâu bước xuống, nở nụ cười tươi, cô khẽ khàng bước chân tiến lên … Trên kia, chú rể đang ở đó rồi … Mọi người nhìn cô dâu và chú rể, ai cũng trầm trồ khen ngợi … Ồ, phải rồi, họ đẹp đôi quá … Nhưng sao chú rể lại buồn thế? Cô dâu thì cười tươi rói, chú rể thì trông hệt như chưa bao giờ vui vậy …
“Anh yêu ơi … Đó có phải là đám cưới của anh không đấy? Đám cưới linh đình quá … Đúng là ngày vui của anh có nhiều người chúc mừng quá anh nhỉ! Nếu như anh lấy em, thì có lẽ chỉ có hai ta tự tổ chức mà thôi …” Anh ở đâu, em muốn nhìn thấy anh, em muốn nhìn thấy anh lần cuối, chỉ lần này nữa thôi … Đã bao ngày nay em không thấy anh … Đã bao ngày nay em không được nhìn thấy anh yêu của em rồi …”
Có một vài vị khách thấy một cậu bé với bộ dạng lếch tha lếch thếch, với một chiếc áo khoác đã rách một bên vai, với một đôi chân đi dép lê, với một chiếc khăn tay màu trắng đang tiến dần về lễ cưới của cô dâu chú rể. Người ta như muốn xua cậu bé đi, nhưng không ai làm thế … Không hiểu vì sao cả. Có lẽ vì người ta sợ khi nhìn vào đôi mắt cậu … Nó bừng cháy sự đau đớn dữ dội, nó như đâm xuyên con tim ai nếu như người đó nhìn vào mắt cậu. Nó chứa cả một biển trời đau đớn, nó như vô hồn nhưng chứa sức mạnh mãnh liệt. Nó hệt như những ngọn sóng trào dâng, nhưng bị chặn lại bởi những ghềnh đá cheo leo của biển cả… Những con sóng đó như muốn vỡ tan ra … Tan ra theo tình yêu tan nát … Chú rể của ngày hôm nay bước ra. Anh mặc một bộ vest trắng, đẹp trai ngời ngời như một vị hoàng tử. Mái tóc anh bồng bềnh, dáng anh cao lớn đi bên cô dâu cười hạnh phúc … Anh khoác tay cô dâu mà không nở một nụ cười, khuôn mặt điển trai của anh lạnh lùng băng giá … Đôi mắt anh buồn sâu thẳm, nó long lanh như mong chờ một phép màu xuất hiện …
“Anh yêu ơi … Em thấy anh … Em thấy anh rồi … Em … Em … thấy anh thật rồi … Anh … anh đẹp quá … Anh đúng là một vị hoàng tử tuấn tú, thật tuyệt làm sao với bộ vest trắng tinh, và bông hồng đỏ thắm cài trước ngực … Anh đẹp quá … Anh thật là đẹp trai … Anh đúng là bạch mã hoàng tử, bạch mã hoàng tử của lòng em … Nhưng … nhưng em không thể là thiên thần cánh trắng cùng sát cánh bên em được đâu anh ơi … Chị ấy sẽ là thiên thần cánh trắng của anh … Chị ấy kìa, đẹp quá .. Thật lộng lẫy làm sao … Chị ấy cười đẹp quá … Anh yêu ơi … Chị ấy đẹp quá phải không anh … Ơ … Nhưng sao anh không cười, nhưng sao anh không cười hả anh yêu ơi … Anh cười lên đi … Mọi người đang chúc phúc cho anh và chị ấy đó, sao anh không cười lên, sao anh không cười, huhu!!! Anh cười lên đi, em không muốn thấy anh buồn như thế, sao anh lại giả tạo nụ cười như thế … Anh cười như thế em buồn lắm, anh có biết không … Anh hãy cười lên đi … Em xin anh đó … Hãy nở nụ cười để em được thấy nụ cười của anh lần cuối … Để bao ánh nắng ấm áp từ nụ cười của anh sưởi ấm lại trái tim em lần cuối … Em xin anh đó, anh hãy cười đi …”
_Tránh ra … Mày là ai … Đi đi .. Định vào đây xin ăn hả !!!
Cậu bé bán sách bị ai đó xô ngã … Cậu ngã khuỵu xuống, nước mắt rơm rớm, cậu như sắp òa lên khóc … Cậu như vẫn không nghe thấy người vừa xô cậu ngã nói gì … Đôi mắt đẫm nước kia của cậu vẫn hướng về chú rể của đám cưới ngày hôm nay mà thôi …
_Đi đi … Còn ở đây làm gì !!! Làm gì cho mà khóc hả!
Cậu nhìn người đó … Một người không quen không biết … Tay cậu run rẩy chống lên, đỡ cậu nhấc lên khỏi mặt đất … Chân cậu run run từng bước tập tễnh … Cậu quay đầu lại, cậu ra đi, từng bước dần xa rời đám cưới náo nhiệt, vui vẻ … Nhiều người bên cạnh đó quay qua nhìn cậu, người ta nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm và khinh khỉnh …
“Anh yêu ơi … Em chúc anh hạnh phúc mãi mãi … Em cầu chúc anh và chị ấy mãi bên nhau trọn đời … Hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc anh yêu nhé … Hãy đừng nhớ đến em một giây phút nào nữa, hãy quên em đi, huhu! Em sẽ ra đi, em sẽ mãi mãi rời xa anh và miền đất này, em sẽ đến một nơi chỉ có hình bóng anh mà thôi … Đến một nơi chỉ có tình yêu của đôi ta mà thôi …
Và rồi … Đúng lúc ấy, chú rể của đám cưới này như chết sững đi … Anh nhìn trân trân vào một bóng hình mà ngày đêm anh thương nhớ bóng hình mà cả cuộc đời này anh mãi yêu thương … Bóng hình đó đang dần khuất xa anh … Bóng hình ấy đang dần xa anh … Anh như chết sững khi nhận ra, anh nhận ra … Và cũng đúng lúc ấy, bóng hình thiên thần của trái tim anh quay lại … Đôi mắt đẫm nước nhạt nhòa trong trái tim thổn thức … Và … Ánh Mắt Họ Gặp Nhau … Bùng Cháy Lên Những Tia Sáng … Cậu bé bán sách òa lên khóc …
“Anh … anh yêu ơi … Anh … Anh … Anh yêu ơi … Anh … Anh nhìn em rồi … Anh … anh đang nhìn em … Anh yêu ơi … Em xin anh đó … Anh cười lên đi … Anh cười lên đi .. Em muốn thấy anh cười nhìn em lần cuối, chỉ một lần này thôi … Sao anh lại như thế … Sao trông anh hốt hoảng như thế … Sao anh lại chạy về phía em … Sao anh còn muốn bên em làm gì !!!!
_ “KÉT ………….. RẦM ….!!!!!!!!”
“Ơ, anh yêu ơi … Em đang bay phải không … Có phải em đang bay không …”
_ “UỴCH!”
“Anh yêu ơi … Hình như em vừa ngã xuống phải không anh … Sao em thấy tất cả mọi thứ nhẹ tênh thế này … Sao em thấy đầu mình lạ thế này … Sao em như thấy mình không dậy được thế này …
Trong giây phút ngỡ ngàng đó … Chiếc xe tải đã lao qua … Và … Những người xung quanh đó … Người ta như không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa … Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó … Người ta chỉ thấy chú rể của đám cưới này chạy như điên lao về phía cậu bé vừa bị hắt hủi … Anh vừa chạy vừa gào lên, vừa khóc như điên như dại … Anh gào tên cậu bé thảm thiết …
_KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! VỢ YÊU ƠI … EM TỈNH LẠI ĐI … TÚ ƠI … Không … TÚ ƠI … EM TÌNH LẠI ĐI … EM ĐỪNG LÀM ANH SỢ … HUHUHUHUHU…
Đám đông xung quanh ngỡ ngàng lắm … Chàng trai tốt nhất trên đời đang chạy thật nhanh về phía cậu bé bán sách đáng thương đang nằm trên vũng máu giữa đường … Mỗi giây mỗi phút lúc này như chậm lại … Tất cả đều ngỡ ngàng … Tất cả đều quá đột ngột … Chàng trai tốt nhất trên đời chạy thật nhanh, và …ôm lấy người yêu … Anh lúc này như không còn biết mình đang ở đâu và đang làm điều gì nữa …
_TÚ ƠI … EM TỈNH LẠI ĐI … ANH YÊU EM … HUHU … EM ĐỪNG LÀM ANH SỢ … EM TỈNH LẠI ĐI … ANH XIN EM ĐÓ … HUHUHU ..
_ANH … ANH YÊU … CÓ PHẢI … LÀ ANH … KHÔNG …
_ANH ĐÂY … HUHUHU … ANH SẼ ĐƯA EM VÀO VIỆN …
Chàng trai tốt nhất trên đời vội vàng bế cậu bé lên … Mọi người xung quanh tản ra … Cậu bé khốn khổ ấy cầm vội lấy tay người yêu … Đôi bàn tay cậu run rẩy bê bết máu … bàn tay kia của cậu vẫn nắm chặt lấy chiếc khăn … Nó không bị rơi ra khi cậu bị chiếc xe tải kia hất văng lên trời …
_ĐỪNG! ANH……ĐỪNG… ĐI … ANH… ĐỪNG …BỎ EM …NỮA … EM …SỢ LẮM … EM NHỚ… ANH LẮM … EM …YÊU … ANH, ANH ĐỪNG … XA EM NỮA …
_EM … ĐỪNG NÓI GÌ …NỮA … ANH… HIỂU MÀ, ANH BIẾT MÀ … ANH BIẾT EM …LÀM THẾ VÌ EM MUỐN ANH … HẠNH PHÚC MÀ THÔI …HUHUHUHUHUHU … EM ĐỪNG NÓI NỮA … EM PHẢI SỐNG … EM PHẢI BÊN … ANH TRỌN … ĐỜI … HUHUHU …
_ANH … ANH YÊU ƠI … EM … EM … CHỈ … CÓ … MÓN QUÀ … NÀY TẶNG … ANH THÔI … EM … EM YÊU ANH …