Từ khi Anh đến - Chương 184
“Em yêu ơi, vậy là anh đã mua quà Valetine dành tặng cho em … Anh đã định mua nó từ khi anh đi về chơi Tết, anh muốn giấu em, dành cho em điều bất ngờ, nhưng không ngờ mọi chuyện khổ đau lại xảy ra, anh thấy mình không còn đủ tư cách tặng em nữa … Anh đã từng mong ước giây phút tặng em món quà này biết bao … Anh sẽ tặng em một bó hoa hồng đỏ thắm, thơm ngát … Anh sẽ tặng em một nụ hôn ngọt ngào, anh sẽ tặng cho em cả tình yêu và cuộc đời anh … Nhưng … em ra đi … Em yêu ơi, chẳng lẽ em đã ra đi khỏi cuộc đời anh thật hay sao! Em còn nhớ không, ngay tại nơi đây, anh đã nói lời yêu em, và cũng tại nơi đây, em đã nói lời yêu anh. Tại nơi đây, chúng ta đã nói lời yêu nhau, nơi đôi tim chúng ta thuộc về nhau đó em yêu ơi! Anh đã thề rằng anh sẽ mãi bên em, yêu em, bảo vệ cho em … Nhưng anh đã không thể làm nổi điều đó … Em đã ra đi … Em để lại cho anh con tim vụn vỡ … Em để lại cho anh niềm tin và hạnh phúc dang dở … Em để lại cho anh nỗi đau đớn khôn cùng … Em để lại cho anh hình ảnh một thiên thần trong sáng, thánh thiện, mãi in đậm trong tim … Anh còn nhớ lắm đêm Noel. Chính nhờ chú mèo máy Doraemon này và tấm hình của đôi ta mà anh đã nhớ ra tất cả … Anh đã tìm đến bên em, anh đã kéo em trở lại vòng tay anh, anh đã hôn đi bao nỗi đau của em. Cũng từ khi đó, đôi ta mãi mãi là của nhau phải không em yêu ơi, huhu! Em yêu à, ngày mai là Valentine rồi … Anh biết mình dẫu có muốn tặng em những món quà này, nhưng cũng không thể! Anh đành gửi nó ở đây! Em yêu của anh ơi, dẫu cho thời gian có tàn nhẫn ra sao, dẫu cho dòng đời này có đưa đẩy như thế nào, anh vẫn mãi mãi chờ đợi em trở về, anh vẫn mãi mãi không bao giờ hết yêu em. Dẫu cho em có ra sao, dẫu cho anh có như thế nào, anh vẫn mãi đợi chờ em, anh vẫn mãi mãi yêu em! Valentine, anh chúc em yêu của anh luôn mạnh khỏe, luôn giữ được niềm tin của cuộc đời, luôn vui vẻ, luôn luôn thành công và hạnh phúc! Anh … Anh mãi yêu em, huhu!” …
Ánh sáng rực cháy từ đôi mắt anh bị nhòa đi bởi làn nước mắt tuôn tràn. Anh đau đớn lắm … Anh khóc rưng rức … Anh để lại những món quà Valentine này lại công viên của tình yêu ngày nào, ngay trên nơi ghế đá mà anh và người ấy vẫn thường hay ngồi bên nhau … Anh quay gót đi mà lòng quặn thắt … Từng bước chân anh đi như hàng triệu con dao cứa nát con tim tội nghiệp của anh … Anh cứ vừa đi vừa ngoảnh lại, như mong chờ hình bóng người ấy quay trở lại. Nước mắt anh rơi lã chã, thấm vào chiếc khăn mà người ấy tặng … Bàn tay anh run run, đôi môi anh cũng run lên vì đau đớn … Con tim anh tan nát, nó như đã chết thật rồi …
Ánh đèn đường lưa thưa chiếu qua từng kẽ lá, dẫn con đường lờ mờ tối cho cậu bé bán sách đang lầm lũi bước những bước chân đau đớn, mệt mỏi. Cậu đang đi đâu? Chẳng phải cậu đang ở nhà người đàn ông tốt bụng đó hay sao?
“Bác Tư ơi, cháu xin lỗi … Cháu biết mình làm điều này thật là ngu ngốc và dại dột, nhưng cháu không thể để mình phải làm phiền bác thêm một phút giây nào nữa! Cháu biết gia đình bác rất tốt với cháu, nhưng cháu nợ bác quá nhiều rồi. Cháu xin lỗi, cháu ra đi đã chẳng nói một lời nào với bác … Xin bác đừng lo lắng gì cho cháu, tất cả những gì cháu muốn nói, cháu đã viết trong thư để lại rồi. Mong bác hãy hiểu cho cháu, mong bác đừng lo cho cháu! Bác là người cha thứ hai của cháu, bác có biết không, huhu! Nhưng cháu đi thôi, cháu cần phải tìm lại món quà Valentine cho anh ấy, cháu phải hoàn thành lời hứa của mình. Tạm biệt bác …”
Rồi có người thấy có một cậu bé bán sách ngày nào lang thang trên từng con phố. Hai hàng cây ven đường như ôm lấy cậu, đôi bàn chân cậu vẫn bước tiếp, từng bước bâng khuâng và mỏi mệt. Đôi bàn tay cậu run run cầm theo chiếc khăn tay thêu thật đẹp hình bông hồng đỏ thắm, đôi bồ câu thủy chung bên nhau … Cậu bước từng bước tập tễnh trong từng cơn gió cuối mùa đông buốt lạnh, hai hàng nước mắt dạt dào, đôi bờ môi rưng rức …
“Anh yêu ơi … Mai là Valentine rồi phải không anh! Đó cũng là ngày vui nhất cuộc đời của anh phải không, huhu! Em buồn lắm, em nhớ anh lắm, em đau đớn lắm rồi, huhu! Chiều nay em đã bỏ đi, chắc em đã khiến cho gia đình bác Tư lo lắm. Nhưng em không thể ở đó thêm một phút giây nào nữa, em muốn tìm lại anh, em muốn ngả mình vào bờ vai ấm áp của anh, huhu! Nhưng em điên rồi phải không anh yêu ơi! Có lẽ giờ này anh đang ở một nơi nào đó đầm ấm, anh đang đợi đến ngày mai, anh sẽ chính thức có được một người phụ nữ quan tâm, yêu thương anh, cho anh một mái ấm thực sự. Còn em, em sẽ chỉ là quá khứ của anh mà thôi, chỉ là một kỉ niệm đau khổ mà thôi, phải không anh yêu ơi, huhu! Em còn tìm anh làm gì nữa, ngày mai đã là đám cưới của anh rồi. Dẫu em có tìm lại được anh, em cũng chẳng đủ can đảm đến bên anh, em không đủ can đảm nhìn thấy anh đau đớn thêm một chút nào nữa, huhu! Anh yêu ơi, nhưng còn món quà này thì sao? Em đã hứa em sẽ tặng anh, em sẽ tặng nó cho tình yêu của đôi ta vào ngày Valentine … Nhưng giờ thì sao, em phải làm thế nào, huhu!”
Rồi cuối cùng thì sao, công viên quen thuộc, công viên nơi bao tình yêu của cậu và người ấy cuối cùng cũng hiện ra … Cậu bé bán sách như thấy con tim mình vẫy vùng trong hi vọng, cậu không hiểu vì sao nữa … Cậu chạy thật nhanh về phía công viên, cậu như thấy hình bóng của chàng trai tốt nhất trên đời … Cậu se con tim lại khi chỉ thấy mình đơn chiếc, chỉ có mình với từng cơn gió buốt lạnh mà thôi. Giờ đã hơn 10h đêm rồi, nào có còn ai muốn lang thang ra ngoài nữa, đặc biệt là một mình ở chốn công viên này. Cậu thập thững từng bước đi tới nơi hàng cây già quen thuộc, hàng cây đã che cho cậu khỏi bao nắng mưa trong mấy năm qua. Cậu bịn rịn từng gốc cây, nhớ từng hơi thở của người ấy, nhớ từng ánh mắt của người ấy. Cậu đau đớn lắm, cậu ngã gục ở nơi mà trước kia cậu đã cứu bé Mun, cậu đang nhớ về bé mèo đáng thương, tội nghiệp …
“Mun ơi, tao xin lỗi, tao có lỗi với mày nhiều lắm … Mày còn nhớ chứ, mày đã xa tao mãi mãi vào đêm Noel, tao đã tưởng tao và mày sẽ đoàn tụ với nhau nơi suối vàng, nhưng tao đã không thế! Mày có biết không, chính đêm hôm ấy, anh ấy đã cứu tao, anh ấy đã ngăn tao làm điều dại dột. Và trên tất cả, anh ấy đã trở lại, anh ấy đã mang lại tình yêu của ngày xưa sưởi ấm tâm hồn và trái tim tao, mày có nghe thấy không Mun ơi, huhu! Mày có còn nhớ những ngày mày hay leo lên đùi anh ấy, bắt anh ấy phải bế không, huhu! Mày có nhớ ai đã rất yêu thương mày như tao không, huhu! Tao nhớ anh ấy lắm Mun ơi, tao thương anh ấy lắm, tao muốn được anh ấy ôm lấy, muốn được tình yêu của anh ấy sưởi ấm lại … Tao muốn được cả đời này gắn bó với anh ấy, yêu thương anh ấy, huhu! Nhưng có phải tao điên rồi không Mun ơi … Tao làm sao có thể cho anh ấy hạnh phúc mãi được … Liệu tao làm thế là đúng hay sai hả Mun ơi … Hhuhuuhu ….”
Cậu gượng dậy, chống hai tay … Đôi mắt rưng rức nước nhìn lên hàng ghế đá, hình như cậu thấy điều gì đó … Một điều gì đó quá đỗi quen thuộc, một cái gì đó không bao giờ ngã …
“Hì, nó không chỉ đáng yêu, mà nó còn không bao giờ ngã. Nó luôn biết đứng lên sau mỗi lần ngã, nó luôn kiên cường, không chịu gục ngã dù cho nó có bị làm sao! Anh cũng muốn em như chú lật đật này, hãy kiên cường, giữ lấy niềm tin vào cuộc sống, và không bao giờ gục ngã. Anh sẽ mãi bên em, giữ cho em không bao giờ phải ngã nữa, em yêu!”
Cậu bé bán sách như chết lặng đi. Con tim cậu bỗng phập phồng nỗi yêu thương, con tim cậu bỗng run lên nhịp đập đêm hôm ấy, nhịp đập hạnh phúc của tình yêu đầu tiên … Cậu vụt dậy, cậu chạy như điên về nơi ghế đá thân yêu ngày nào … Cậu lại như chết lặng một lần nữa. Cậu quỳ xuống, hai tay cậu run rẩy ôm lấy con lật đật màu xanh xước xát mà ngày nào mà chàng trai tốt nhất trên đời tặng cậu. Bàn tay cậu tiếp tục khẽ nâng lên cành hoa hồng còn ướt đẫm sương mai, cậu nhìn nó mà lòng như dao cứa …
“Gửi vợ yêu của anh!
Anh không biết em đang ở đâu, anh không biết giờ em ra sao, giờ em như thế nào, em có còn yêu anh không! Anh cũng không biết mình đang làm điều gì nữa, nhưng dù giờ em có ra sao, em có còn trên cõi đời này không, nhưng điều mà anh muốn dành hết cho em, điều mà con tim anh luôn muốn gửi đến em, đó là TìnhYêu!
Anh hiểu vì sao em ra đi, anh hiểu vì sao em bỏ anh! Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao em lại không hiểu anh! Anh yêu em lắm, anh nhớ em nhiều lắm! Chẳng lẽ em không hiểu rằng anh chỉ cần có em thôi sao, anh chỉ cần tình yêu của em thôi sao! Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ trên đời chỉ để được có em … Vậy sao em lại bỏ anh?
Nhưng anh không trách em, vì em mãi là thiên thần tình yêu của anh, em mãi là vợ yêu của anh! Em yêu ơi, Valentine sắp tới rồi … Anh muốn trao tận tay những món quà này tới em, nhưng có lẽ là không thể! Anh gửi tất cả lại ở đây, lại chốn kỉ niệm tình yêu của chúng ta ngày nào … Dù em có nhận được món quà này hay không, thì anh vẫn luôn luôn không bao giờ thay đổi một điều! Anh mãi yêu em, anh mãi đợi chờ em Tú ơi!
Chúc em mọi điều hạnh phúc!
Chồng yêu của em!
Tấm thiệp trên tay cậu bé bán sách rơi xuống … Cậu khuỵu xuống … Vậy là người ấy của cậu vừa mới ở đây, anh ấy vừa mới ở đây mà thôi … Nước mắt cậu đầm đìa trên má, cậu khóc … nhưng dường như cậu không khóc nổi nữa … Cậu như muốn gào lên …
“Anh yêu ơi … Hhuhuhu, anh còn gửi những thứ này cho em làm gì nữa, huhu! Em biết, em biết anh cũng đau khổ lắm … huhuu … Tại sao, tại sao anh lại nói rằng anh vẫn mãi chờ đợi em, anh vẫn mãi yêu em, huhu! Sao anh lại làm như thế! Sao em đối xử như vậy với anh, anh lại vẫn tốt với em, anh lại vẫn nói rằng anh yêu em chứ, huhu! Thà rằng anh cứ ghét em, anh căm thù em còn hơn là anh vẫn một lòng yêu em … Anh có biết rằng anh làm em thấy có lỗi lắm không, anh có biết rằng anh làm con tim em đang muốn giết chết em không, huhu! Bao ngày nay, em đã nhắc nhở con tim mình rằng, em không còn xứng đáng với anh nữa, rằng dù có quay lại, anh cũng sẽ bỏ rơi em, vì em quá xấu xa, quá tàn nhẫn. Nhưng giờ thì nó biết nó đã bị lừa gạt rồi, huhuhu … Anh yêu ơi, em phải làm sao đây! Con tim em đang gào khóc đau đớn, nó đang chửi rủa em, nó đang hộc máu ra rồi, huhu! Tại sao, tại sao lại như thế chứ, huhu! Anh yêu em làm gì nữa, tại sao, huhu! Em đâu có xứng đáng để anh yêu, em đâu có còn đủ tư cách để anh yêu nữa, huhu! Tại sao sau bao đau khổ mà em gây ra cho anh, anh vẫn mãi yêu em! Tại sao, tại sao …”
Thế là cứ như vậy, chẳng biết có ai nhìn thấy cậu không, nhưng nếu như có ai thấy, thì người đó hẳn sẽ không bao giờ muốn nhìn lại cảnh đó. Vì lúc này, cậu bé bán sách ngày nào bò lồm cồm ở dưới đất, ôm lấy bình thủy tinh đựng những ngôi sao lấp lánh, ôm lấy chú lật đật màu xanh, ôm lấy tấm thiệp Valentine còn đẫm nước mắt … Thật đáng thương làm sao! Nếu như giờ chàng trai tốt nhất trên đời lúc này mà nhìn thấy người mình yêu, thì có lẽ anh sẽ chết vì quá đau đớn … Trông cậu bé bán sách lúc này đã không còn như những gì mà người ta vẫn hay thấy nữa rồi …
“Hhuhu, tất cả là lỗi của em, tất cả là do em mà ra cả, huhu! Em là đồ đáng chết, em chỉ gây bao đau khổ cho anh mà thôi, huhu! Em không xứng với anh, chưa bao giờ em xứng đáng với tình yêu của anh, vậy sao anh phải hi sinh cho em như thế, huuhu! Em đáng chết lắm phải không … Tại sao anh lại tặng em những món quà này, huhu! Chẳng lẽ anh vẫn mong mỏi rằng một ngày nào đó em về bên anh ư! Hhuhu … Không, nhưng anh yêu ơi, đã quá muộn rồi, em không còn đủ tư cách và tình yêu để quay về bên anh nữa, em không còn đủ niềm tin và nghị lực để vững bước theo con đường mà đôi ta đã chọn nữa … Hơn trên hết, em chỉ mong anh được hạnh phúc mà thôi … Hhuhu, vậy anh còn đợi chờ và yêu em làm gì … Không, anh hãy tìm hạnh phúc thật sự của đời mình đi, em sẽ ra đi mãi mãi … Hahahahaha … Em không cần những thứ này nữa, em không cần ….!!!”
Thế rồi, cậu đập vỡ bình thủy tinh đựng một ngàn ngôi sao ước … Tay cậu bị trầy xước ứa máu ra … Tay cậu run run nắm lấy từng ngôi sao bé nhỏ, cậu cười như điên như dại trong khi đổ từng ngôi sao lên nền đất … Thật đáng thương làm sao … Có ai cười như vui sướng lắm mà lại khóc không??? Cậu cứ vừa cười vừa khóc, nếu như có ai nghe thấy thì sẽ chẳng thể phân biệt nổi cậu đang khóc hay đang cười nữa, có lẽ họ vì sợ hãi quá nên sẽ bỏ chạy luôn chứ chẳng dám ở lại. Từng miếng vụn của bình thủy tinh lăn long lóc vương vãi ra nền đất, cứa chảy máu cả đầu gối cậu … Hai tay cậu cào cào trên từng ngôi sao giấy, ứa máu ra, nhạt nhòa. Nước mắt cậu làm long lanh từng ngôi sao, từng điều ước mà cậu đã chúc cho người ấy của cậu, giờ như sáng ngời lên trên từng giọt nước mắt. Phải rồi, cậu sẽ mãi luôn cầu chúc cho người ấy ngàn điều hạnh phúc, cũng như người ấy mãi mãi chời đợi cậu và yêu cậu. Biết làm sao đây, có ai hãy an ủi cậu bé bán sách khốn khổ ấy với! Cậu ấy đã làm sao điều gì ư? Sao ông Trời lại đối xử với cậu ấy như vậy? Chẳng lẽ yêu một ai đó cũng là có tội ư? Sao tình yêu cao đẹp lại phải chịu những buồn đau như thế?
***************************************