Từ khi Anh đến - Chương 183
Một bình minh nữa lại hé sáng, buồn thay! Sao thời gian cứ vùn vụt mà trôi nhanh như thế, mới đó mà đã 13/2 rồi. Vậy là ngày mai là Valentine – ngày lễ tình yêu của toàn thế giới này. Sáng nay, đường phố đã khác rồi. Không khí Tết đến xuân về dường như không còn mấy dư vị của nó nữa, mà đã được thay bằng âm hưởng của những bản tình ca ngọt ngào, những vị ngọt của chocolate và hương thơm của hoa hồng. Người ta ra phố đã thấy ngay đầu phố, trong những shop đồ lưu niệm, đã có biết bao món quà nho nhỏ cho tới to to của Valentine. Hoa thì khỏi phải nói, ôi thôi là hoa hồng rực rỡ! Xem ra thì các bạn trẻ đất thủ đô này có vẻ rậm rịch với Valentine lắm. Người nào có người ấy của mình rồi thì liên tục mơ mộng tới ngày mai, xem mình sẽ tặng chocolate cho người ấy như thế nào, rồi sẽ đi đâu vào ngày mai, cho một ngày Valentine thật ý nghĩa. Người nào chưa có hay đã mất người ấy rồi, thì cũng hi vọng rằng rồi sẽ có ngày thần Tình Yêu sẽ đến gõ cửa trái tim mình. Thế nhưng với cậu bé bán sách, thì mọi chuyện không như thế. Cậu còn có nửa kia của mình rồi chứ, nhưng cậu sẽ không thể tặng được món quà Valentine cho người ấy nữa, vì ngày mai … là … ngày cưới của người ấy. Đáng buồn thay, người ta yêu nhau thì bên nhau, chia sẻ với nhau mọi điều buồn vui, hạnh phúc. Còn cậu và chàng trai tốt nhất trên đời thì sao! Cũng yêu nhau say đắm, nhưng rồi hạnh phúc có mãi bên hai người đâu! Và chỉ ngày mai thôi, thần Tình Yêu sẽ bay khắp nhân gian, đem hạnh phúc tới cho mọi người, vậy mà cậu và người ấy thì đâu có được bên nhau. Cả hai đều mang nỗi đau đớn dằn vặt, cả hai đều không tìm thấy nhau. Phải làm sao khi hai người ấy như hai nam châm cùng dấu với nhau, luôn đẩy nha? Chàng trai tốt nhất trên đời muốn tìm cậu bé bán sách, để tìm lại tình yêu của con tim, của đời mình. Nhưng cậu bé bán sách thì mãi trốn chạy, để rồi con tim bị tan nát đến vỡ tan cõi lòng. Thế nhưng, biết đâu thần Tình Yêu có thể làm được điều kì diệu? Khi mà tất cả những người yêu nhau đến bên nhau vào ngày ấy, thì liệu con tim của hai người đó sẽ lại tìm thấy nhau?
“Anh yêu ơi, em nhớ anh lắm … Em không thể lừa dối con tim em thêm một phút, một giây nào nữa rồi, anh có biết không! Bao ngày nay, mặc cho nó than khóc, mặc cho nó cào xé cõi lòng em, nhưng em vẫn luôn luôn nhắc nhở nó rằng anh sẽ không sao, anh sẽ được thời gian chữa lành vết thương. Nhưng giờ khi con em như gần chết đi, em mới nhận ra em cần anh biết nhường nào! Em mới cảm nhận được anh cũng đang đau đớn như thế nào! Anh biết không anh yêu ơi … Đêm qua em đã mơ thấy anh, cũng như bao đêm trước. Em mơ thấy anh một mình lang thang giữa một vùng đầy băng giá, anh cứ gọi tên em … Nhưng em chẳng thể nào gọi lại anh, vì cả người em vẫn chìm trong băng giá. Em mơ thấy anh gào lên thảm thiết, em thấy anh khóc, con tim em nhói đau dữ dội theo từng giọt nước mắt anh chảy ra. Nhưng em bất lực, em chẳng thể làm được gì cả, để rồi em vùng thức dậy, thấy mình đang khóc ướt đẫm cả bờ vai. Giờ em sợ lắm, em không thể chịu đựng nổi nữa rồi anh yêu ơi … Dù cho bác Tư có nói rằng em cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, nhưng em biết, mình đang làm phiền gia đình bác ấy lắm … Em thấy mình thật vô dụng, thật đáng nguyền rủa làm sao! Tại sao những ai bên em cũng phải chịu khổ chứ … Anh bên em, yêu em, để rồi anh phải hi sinh rất nhiều thứ … Giờ ngay đến cả bác Tư, cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi của ngày Tết để chăm sóc cho em … Vợ bác ấy đã mất chục năm nay rồi, con cái bác ấy lại chẳng mấy khi về nhà … Em biết bác ấy còn bận nhiều việc lắm, bác ấy rất hay giúp người mà … Nếu như em mà không ở đây, thì có lẽ gia đình bác ngày mai sẽ đi du lịch một chuyến … Nhưng vì em mà có lẽ bác ấy sẽ không đi nữa … Em ái ngại cho bác, em căm giận chính bản thân em chỉ gây bao phiền toái và lo lắng cho người khác, huuhu! Giờ em mới thấy rằng, cuộc đời em là những chuỗi ngày bất hạnh, lẻ loi và lạnh giá … Nếu như anh không bước vào trong nó, nếu như anh bước vào tâm hồn em, thì trái tim em sẽ mãi mãi chết dần chết mòn theo năm tháng. Nhưng anh đã bước vào tâm hồn em, anh đã cho em cả một biển trời tình yêu ấm áp của anh. Để rồi khi xa anh, xa anh thực sự, thì em mới biết anh quan trọng với em nhường nào … Em cứ ngỡ rằng quãng thời gian phải xa anh một tháng trước đây là quãng thời gian đau khổ nhất của đời em, nhưng em đâu biết rằng chỉ mấy ngày nay thôi, nỗi đau khổ này đã gấp hàng trăm ngàn lần nỗi đau của những ngày đó. Thà rằng vì anh không còn nhớ gì đến em, chỉ có mình em mãi đau đớn và yêu thương anh thôi, còn hơn là cả hai ta cùng phải chịu đau đớn như thế này. Anh biết không người yêu ơi, em nguyện cả đời này chôn sâu nỗi đau và tình yêu này trong tim, nhưng em sẽ không thể chịu đựng nổi khi biết anh hằng ngày phải chịu nỗi đau khổ như em … Em yêu anh, em sợ anh không chịu nổi điều đó, anh có hiểu không, huhu! Mỗi giọt nước mắt của anh là hàng ngàn lưỡi dao đâm vào tim em. Cứ mỗi khi em mơ thấy anh, hay em nghĩ về anh, thì con tim em lại như ai đó bóp nát, huhu! Em sợ lắm, em phải làm sao đây anh yêu ơi … Valentine sắp tới rồi, em sẽ tìm lại món quà Valentine, em sẽ tặng nó cho anh – tình yêu mãi mãi của đời em …”
Trời về chiều … Một buổi chiều không còn chuếnh choáng màn mưa, mà nó đã ướm mùi nắng xuân. Trời đẹp quá! Nhìn những cặp tình nhân đi bên nhau ai cũng hớn hở, có lẽ họ đang vui mừng lắm khi vào đúng Valentine ngày mai trời sẽ nắng đẹp. Ừm, nắng đẹp ư! Có lẽ nắng luôn luôn đẹp hơn mưa, vì nắng thường mang cho người ta cảm giác ấm áp, yên bình hơn là mưa … Và đáng lẽ ra trong tiết trời xuân nắng vàng đẹp tuyệt như thế này, chàng trai tốt nhất trên đời sẽ phải đi đâu đó chứ … Mọi năm khi vào những ngày như thế này, anh vẫn hay đi thăm bạn bè, thăm thầy cô giáo cũ … Nhưng năm nay thì sao? Ồ không … chẳng hề đi đâu cả … Anh vừa ra viện chiều nay, giờ anh đang trên xe về nhà … Anh ngồi ghế sau xe, ba anh đang lái xe và mẹ anh ngồi chiếc ghế cạnh ba anh. Anh đang chống cằm nhìn xa thẳm qua tấm kính xe màu cà phê đen. Chẳng biết anh có nhận ra được rằng ông mặt trời đang tỏa nắng không … Nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn ra ngoài, một đôi mắt vô hồn, đau đớn, khắc khoải, tuyệt vọng … Một đôi mắt chất chứa nỗi đau khôn nguôi, nỗi đau ghê gớm lắm … Không biết có phải màu cà phê đen của tấm kính làm đôi mắt anh như thế không, nhưng hình như mắt anh mấy hôm nay chưa bao giờ hết long lanh. Tội nghiệp anh quá! Vì ai mà anh ra nông nỗi này, biết trách ai đây …
“Em yêu ơi, sao lại như thế … Tại sao mọi chuyện lại như thế này! Đêm qua anh lại mơ, lại mơ thấy em, em có biết không! Kể từ khi em rời xa anh, hễ khi nào anh nhắm mắt lại, anh đều thấy hình ảnh của em tươi cười trong nắng, anh hạnh phúc lắm … Nhưng anh không thể mãi giữ hình ảnh em, giấc mơ không thể mang em về bên anh được … Anh muốn chết lắm! Chết để không bao giờ tỉnh lại, để mãi nhìn thấy em tươi cười. Nhưng anh khờ lắm phải không em yêu ơi! Chết đi rồi thì liệu em có còn cười hạnh phúc được nữa hay không! Anh chết đi rồi thì còn ai bên em chăm sóc, yêu thương em nữa, huhu! Anh không thể chết được, anh phải sống để tìm ra em, để lại bên em, yêu thương em trọn kiếp đời này! Nhưng anh phải làm sao đây em yêu ơi. Chỉ vì muốn anh phải có trách nhiệm với cô ta mà em bắt đôi ta phải chia lìa hay sao, huhu! Anh thật sự không thiết tha điều gì nữa khi không có em bên mình … Anh chỉ cần có em thôi … Em yêu ơi, em có biết không, nếu cho anh một sự lựa chọn duy nhất của cuộc đời mình, anh chỉ ước sao cho em được hạnh phúc mà thôi …”
************************************************** *
Màn đêm dần buông, để lộ ra những vệt đen thẫm trên nền trời. Tiếng gió lại bắt đầu cất lên như lời than ai oán của ai đó, nghe não nề lắm … Tiếng gió rít qua khung cửa sổ nghe soàn soạt, hất tới tấp vào tấm rèm cửa sổ phòng chàng trai tốt nhất trên đời. Giờ anh đang ở trong phòng mình, anh lại khóc … Người ta vẫn thường bảo, con trai không nên khóc … Nhưng tại sao lại như thế? Khi sinh ra, người ta đã cất tiếng khóc chào đời, vậy thì tại sao lại không được khóc nữa! Đã là con người thì ai cũng có cảm xúc tình tự, làm sao có thể mãi kìm nén cảm xúc của mình, thà rằng cứ khóc đi để cho bao nỗi buồn trôi theo dòng nước mắt. Nhưng … nếu như mỗi giọt nước mắt mà trôi đi được một giọt buồn, thì có lẽ chàng trai tốt nhất trên đời đã cống hiến cho cả thế gian này cả ngàn, cả triệu giọt buồn rồi. Anh đang làm gì kia, phải chăng anh đang làm một điều dại dột nữa? Không, không hề. Anh đã hứa với ba mẹ anh rằng anh sẽ không làm điều dại dột nữa, anh cũng hứa với con tim mình sẽ phải sống để tìm lại người anh yêu, và khi đó anh sẽ không bao giờ để mất đi người đó nữa. Anh đang thẫn thờ ngồi trên giường, đôi mắt anh long lanh nhưng đầy tuyệt vọng nhìn vào chiếc bình thủy tinh anh đang ôm trong lòng chứa một ngàn ngôi sao lóng lánh . Chiếc bình thật đẹp, nó là món quà sinh nhật trong đêm Trung Thu, cũng là món quà sinh nhật muộn màng mà người ấy đã tự tay tỉ mỉ gấp tặng anh. Nó chứa 1000 ngôi sao ước, mỗi ngôi sao là một điều ước của người ấy dành cho anh, mỗi ngôi sao là một cảm xúc tình yêu trong sáng, thủy chung … Vậy mà giờ đã …
“Em yêu ơi, em còn nhớ không … Đêm Trung Thu ấy, anh đã ngạc nhiên và hạnh phúc biết bao khi nhận được món quà bất ngờ này từ em … Em có hiểu lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không! Anh đã tưởng chừng như mình là người hạnh phúc nhất thế gian này, anh đã xúc động lắm … Khi em nói rằng em tặng anh một ngàn ngôi sao ước, anh chỉ biết rằng lúc đó con tim mình như đã hôn lấy con tim em tự khi nào … Anh yêu em … Anh nhớ em lắm Tú ơi … Nhìn từng ngôi sao, anh như thấy hình bóng em miệt mài, lung linh lắm … Anh nhớ những khi em cười, anh nhớ mỗi lúc em buồn, những khi em chỉ thầm lặng hạnh phúc … Anh yêu em, yêu em ở sự trong sáng dễ thương, yêu em ở bao đức tính tốt đẹp, yêu em ở con tim nhân hậu và thanh khiết. Anh yêu em, anh chỉ cần em mà thôi, huhu! Nhưng em đã rời xa anh, em khiến con tim anh tan nát mỏi mòn. Nhưng dù sao đi nữa, anh vẫn mãi yêu em, anh vẫn muốn ôm em vào lòng, muốn được yêu em, muốn được em yêu … huhu”
_Hùng, con đi đâu đấy? Con không được đi đâu nữa …
_Mẹ yên tâm … Con đã hứa rồi … Con sẽ không bỏ đi đâu …
_Con đừng nói dối mẹ … Con không được ra ngoài …
Chàng trai tốt nhất trên đời nhìn mẹ mình bằng con mắt đầy tuyệt vọng và có phần van xin … Sáng nay, khi thức dậy, anh đã nói sao nhỉ … À, anh đã nói rằng: “Ba mẹ yên tâm, con đã hứa gì thì con sẽ thực hiện … Con sẽ không bỏ trốn đâu. Con sẽ có trách nhiệm với Thủy” … Đáng thương thay, sao anh lại nói như thế? Chẳng phải trong lòng anh chỉ có mỗi mình cậu bé bán sách thôi sao, chẳng phải cả đời anh chỉ yêu mình người ấy thôi sao! Nhưng … trách nhiệm và cuộc sống thường khiến con người ta không còn sự lựa chọn nào. Anh dù yêu người ấy đến đâu, dù có sẵn sàng từ bỏ tất cả, nhưng một sự thật phũ phàng rằng anh là người phải có trách nhiệm với cô gái trẻ đó. Con người anh từ xưa tới nay sống luôn ngay thẳng, đầy nhân ái và trách nhiệm. Cho dù anh có ra sao, thì anh vẫn không thể từ bỏ lẽ sống của mình. Lương tâm của một con người không cho phép anh làm trái điều đó. Nhưng nếu như người ấy của anh mà trở lại, nếu như chỉ cần người ấy về bên anh thôi, thì anh sẵn sàng đánh đổ tất cả mọi thứ, chỉ để được bên người ấy, yêu thương người ấy … Nhưng …
_Con xin mẹ … Hãy để con được ra ngoài một lát …
_Nhưng con đi đâu? Con lại đi tìm Tú à???
Anh nhìn mẹ anh bằng đôi mắt long lanh … Sẽ không ai có thể hiểu anh đang nghĩ gì lúc này, trừ người ấy của anh …
_Để con đi đi em …
_Ơ … Sao anh lại làm thế! Chẳng lẽ anh không sợ …
_Hãy tin con chứ … Anh tin là con chúng ta sẽ không làm chúng ta thất vọng … Hãy để nó có không gian riêng …
_Nhưng …
Người cha nhìn con mình. Anh đang ôm trong tay bình thủy tinh đựng một ngàn ngôi sao ước và chú mèo máy lật đật Doraemon đã xây xước màu xanh … Ông biết con trai mình đang muốn gì …
_Cám ơn ba … Con xin phép ba mẹ …
Thế rồi, anh ra sân … Anh đi về phía vườn hoa nhỏ của bà anh … Anh nhẹ nhàng cắt lấy một bông hoa hông đang chớm nở trong sương mai, anh khẽ ôm nó vào ngực, rồi một giọt nước mắt anh tràn ra, nhỏ vào cánh hoa. Anh lững thững dắt xe máy ra khỏi cổng … Con đường đêm nay đầy ánh sáng của hàng trăm ánh đèn … tiếng xe cộ hòa chung với tiếng cười nói của bao người đi chơi phố … Anh vẫn lặng lẽ đi chầm chậm trên bao con đường đầy kỉ niệm của tình yêu …
“Em yêu à … Anh biết có thể mình đang hành động thật ngu ngốc … Cho tới giờ phút này, anh vẫn muốn tìm em, anh vẫn muốn nhìn thấy em … Cả đêm hôm qua anh đã suy nghĩ, anh đã thấy mình là kẻ thua cuộc … Anh cứ ngỡ rằng trong 3 ngày còn lại, anh sẽ tìm thấy em, nhất định là thế … Nhưng anh đã sai lầm … Đối với anh, em là một thiên thần đầy trong sáng, nghị lực nhưng cũng thật yếu mềm … Anh cứ nghĩ em sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi đau, em sẽ tìm lại chốn tình yêu của đôi ta, khi đó anh sẽ tìm thấy em … Và như vậy, đôi ta sẽ lại bên nhau trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời này … Nhưng anh đã thua, anh đã thua thật rồi … Em đã không hề trở lại, em đã bỏ anh thật rồi, huhu! Em có biết không vợ yêu ơi … Mọi khi vui hay buồn, dù là chỉ thoáng chốc, nhưng em luôn sà vào vòng tay anh, để được anh ôm ấp, vỗ về … Anh biết những khi buồn, em chỉ cần một vòng tay chở che mà thôi, một vòng tay ấm khiến em có nghị lực và niềm tin. Anh cũng biết rằng nếu thiếu anh, em sẽ buồn lắm, em sẽ khóc, và như thế trái tim anh cũng đau buốt theo … Em yêu ơi, nhưng sao giờ em lại quá tàn nhẫn như thế! Em có biết rằng mỗi lần anh nghĩ tới em, mỗi lần anh cứ nghĩ rằng em đang đau khổ, em đang khóc vì anh, thì trái tim anh cảm thấy thế nào không! Nó như vỡ vụn ra trong từng suy nghĩ của anh, nó khiến anh gục ngã, nó khiến anh đau đớn vô cùng … Chỉ khi anh được ôm lại hình bóng của em, anh mới xoa dịu được nó, anh mới thấy bớt đau đớn hơn … Em yêu ơi, giờ em đang ở nơi nào, sao em lại tàn nhẫn với anh như thế!”
Người ta thấy chàng trai tốt nhất trên đời rẽ vào một shop hàng trên phố. Đẹp quá, lung linh toàn quà dành cho Valentine ngày mai và nhiều hoa biết bao! Anh đi lững thững qua từng món quà đó, đôi mắt rưng rưng chảy hai hàng nước mắt khi nó lướt qua những tấm thiệp và những món quà của tình yêu … Anh mua một hộp chocolate, anh cầm nó lên, nước mắt lại trào ra thảm thiết … Anh cầm tấm thiệp trên tay, tấm thiệp có in hình hai trái tim đỏ đan vào nhau, có chữ Love màu đỏ rực. Anh ghi lại vài dòng trong đó … Cô bán hàng nhìn anh mà đầy ngổn ngang suy nghĩ trong lòng. Cô chưa bao giờ thấy một chàng trai tuấn tú như anh, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc, cô chưa bao giờ thấy một ai đi mua quà Valentine mà lại khóc … Anh đang thất tình chăng? Ôi, sao lại có người nào mà tàn nhẫn, đối xử như vậy với chàng trai đẹp trai và thủy chung này chứ! Thật tội nghiệp …