Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 18
Phần 18
Bỏ vào giỏ mấy gói mì, hủ tiếu, cá viên đông lạnh, bánh, kẹo…tui hỏi nó ăn gì thì bỏ vào giỏ mà toàn lắc đầu cái gì cũng không ăn mua về thì đòi ăn cho coi. Đi coi đồ cho vui chứ đâu có mua gì nhiều đâu mà ra trời tối luôn chạy về tới thành phố đã lên đèn mất rồi. Nhà trọ vẫn ồn ào như thường lệ, tui cắm nồi cơm lên rồi dọn dẹp phòng cho dọn nấu ăn sơ sơ mệt mỏi chỉ muốn nằm cho khỏe, nó cũng mệt nên để cho nó nghỉ một chút. Còn không bao lâu nữa nó tốt nghiệp rồi chắc về nhà xin việc chứ không ở lại thành phố này được và tui sẽ trả phòng tìm nơi khác cũng có thể vào kí túc xá hay qua ở chung tụi bạn cùng lớp. Chặt trái dừa với nạo cơm xong bỏ thêm tí đá vào uống tối đi đái phê luôn vì quá mát. Hai thằng ở với nhau thân quá riết cũng ngán mà không thấy nó thì lại nhớ. Tui rủ nó đi dạo một vòng rồi về ngủ tự nhiên thấy gò bó trong mấy mét tường quá mà nó làm biếng đi nên tui đi một mình. Mà tối chủ nhật đường đông sinh viên đi dạo đi chơi đi chịch gì đó ai mà biết sao thấy có mình tui lẻ loi như thằng hâm một mình thấy quê quê nên đi về.
– Về sớm vậy nói đi hóng gió gì mà ? – nó hỏi.
– Ra gặp gió độc nên về sớm thôi.
– Có gió đó nữa hả ? – Nó vừa viết bài vừa nói mỉa mai.
– Cho tao sờ cây viết mày chút nha ?
– Cút chổ khác anh viết bài nha !
– Méo….
Tui nằm xuống đùi nó úp mặt vào ngã ba của một thằng đàn ông nó rung đùi làm cái đầu tui tưng tưng muốn rớt não ra ngoài nó mới vừa lòng. Nhìn qua cái ống quần thun thấy được thằng bé của nó lấp ló.
– Đừng mà ! – nó lấy tay bụm lại.
– Cho mút xíu đi !
– Không!
Không cái con khỉ tui vẫn cố chui vào mút cho bằng được rồi nó cũng để im không có xô đầu tui ra nữa. Cảm giác rất thích khi nó to dần lên đến khi muốn nghẹn họng tui mút một cách nhẹ nhàn để nó còn viết bài mặc dù thỉnh thoảng nó lại giật một cái cứ tưởng sắp ra nhưng không có.
– Cho tao mượn cây viết chì đi, giờ làm biếng đi mua lát xong tao trả ! – vừa nói xong là ông Tâm phòng 3 đẩy cửa bước vào. Thằng cu Trọng kéo cái mềm trùm đầu tui lại che ngang bụng nó trở xuống với một phần khuất cái bàn học nên cũng không thấy khỉ gì đâu.¬¬¬¬
– Mà thằng kia đâu không thấy ?
– Nó ngủ rồi…
– Khép cửa lại dùm tao luôn nha !
– Ờ..
Thằng kia vừa đi xong nó kéo mền ra, tui giả bộ ngộp thở lè lưỡi ra một bên.
– Mút nữa không ? Tao đi đái à.
– Đi đâu đi đi…
Nó vào phòng mà con cu còn đội đội lên nhìn thấy mắc cười cũng hên trời tối không ai thấy. Nó đổi thừa tại tui mà nó ra đái cả buổi được có một xíu do cu nó còn cứng haha. Dọn giường đi ngủ sớm nay cả hai thằng cũng khá mệt mỏi nên nằm lăn ra ngủ cho tới khi gần sáng nghe tiếng lục đục ngoài cánh cửa thì ra có người muốn phá ổ khóa vào ăn trộm bị tui phát hiện la lên nó bỏ chạy.
Rồi cũng đến ngày nó ra trường tui tặng cho nó bó hoa hồng để chụp hình lưu niệm nhìn cũng khá sến súa nhưng cũng không còn nhiều cơ hội để mà gặp nhau. Sau tốt nghiệp nó về quê thời gian rồi xin được vào dạy ở một trường tiểu học cũng gần nhà hơn 5 cây số. Thời gian đầu tui thường liên lạc hỏi thăm lâu lâu buồn thì chạy lên nhà nó khi cuối tuần nó rãnh. Rồi đến khi biết nó có tình cảm với một giáo viên cùng trường tui cũng mong nó tìm được hạnh phúc cho đời mình nhưng cuộc sống vẫn không công bằng với nó dù chỉ là một lần. Ngày tui gặp nó nằm viện, nó đã giấu tui một thời gian và không điều trị bệnh cho đến một ngày khi đứng dạy trên lớp nó ngất đi được đưa vào bệnh viện thì cũng đã quá muộn. Nhìn nó nằm im lìm gương mặt ấy, cơ thể ấy tui đã từng hứa với lòng là không buông tay để nó ra đi hay một ai khác có được nó ngoài tui nhưng giờ đây dù có trăm ngàn lần cầu xin thượng đế đừng mang nó rời xa tôi cũng muộn màng. Nếu đổi được cho nó một nữa cuộc đời còn lại được hạnh phúc tui cũng chấp nhận.
Ngồi bên cạnh nó mà cảm giác như đang xa dần ngoài kia một bầu trời xám mịt gió cuốn theo từng chiếc lá dầu khô rơi qua khung cửa sổ từng hạt mưa bắt đầu rơi rơi.
– Mày tới lâu chưa ? – nó khẻ hỏi.
– Lúc mày đang ngủ, mày thấy khỏe hơn không ?
– Có mày bên cạnh tao thấy vui rồi.
Tui cảm thấy chạnh lòng hơn vì câu nói của nó, có phải tui quá tệ không thể giúp nó vượt qua được kiếp nạn này.
– Tao tệ quá phải không ? Không thể cho mày hạnh phúc và cũng không thể người khác làm cho mày hạnh phúc ! – tui chợt quay lưng nói.
– Mày nói nhảm cái quần gì đó ?
– Có gì đâu thằng chó, nhớ mày nên xàm chút thôi ! Đi dạy học vui không ? Mau khỏe lại rồi đi dạy nhiều học sinh chờ mày đó.
Có lẽ điều tui nói làm nó chợt buồn nên thoáng im lặng rồi nó kêu tui ngồi xuống bên cạnh nó. Nó muốn được ôm tui như lúc hai thằng còn ở nhà trọ, hai thằng con trai ôm nhau nhìn mưa rơi ngoài kia cho dù lạnh đến đâu cũng không thể làm nhạt phai tình cảm dành cho nhau, không phải tình yêu củng chẳng là tình bạn.
– Nếu còn có kiếp sau tao sẽ cưới mày làm vợ !
– Mày lại nói nhảm nữa rồi, sao giờ không cố gắng mà bắt tao phải chờ kiếp sau hay kiếp nào khác…Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo lắng quá. Dù có chuyện gì tao vẫn luôn bên mày mà.
Thấy nó mệt và khó thở nên tui đỡ nó nằm xuống kê gối lên cao một chút và nắm lấy đôi bàn tay như truyền thêm sức mạnh và sự cố gắng cho nó hơn. Bệnh của nó vào giai đoạn cuối hai phổi gần như không còn cứu vãn được nữa. Không biết có phải do tui gặp nó quá trễ đã để nó hút quá nhiều thuốc lá hay do một phần gen di truyền nào đó. Nhưng tất cả điều đó giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, chỉ mong nó cảm thấy yên bình và vui vẻ. Cuộc đời và số phận này đã nợ nó một gia đình, một cuộc sống trọn vẹn. Một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo của những ngày giáp năm đã mang nó xa tui xa khỏi cuộc đời đầy tàn nhẫn nghiệt ngã và đầy dối trá này. Nó đến nơi không còn nỗi đau nào có thể chạm tới và làm nó đau buồn được cả. Những giọt nước mắt lăn dài của tui không thể mang nó trở lại trên cõi đời này nơi đã khiến xui tui gặp nó ở một nơi xa lạ như một định mệnh để rồi lại gieo vào lòng nhau ngàn nỗi đau vô bờ.
Đám tang của nó không có quá nhiều bạn bè, chỉ vài người thân cùng lẳng lặng tiễn đưa nó về với thế giới bên kia nơi nó sẽ được gặp lại mẹ…Tui chết lặng không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, như một kẻ vô hồn kể từ lúc đưa nó về từ bệnh viện đến khi nó nằm bên cạnh mẹ. Nỗi đau của tui sao bằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ngoại nó già rồi không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa, đứa em nó làm sao tui mang anh nó trởnvề đây. Mưa, mưa thật nhiều ngày đưa tiễn nó nằm xuống về với mẹ dù mưa đến bao lâu cũng không thể bôi xóa đi tất cả kí ức về nó đã từng tồn tại trong tim mọi người. Ngồi bên cạnh mộ nó tui chợt nhớ mảnh giấy nhỏ rơi ra dưới gối khi đưa nó rời giường bệnh nên lấy ra xem nét chữ của nó viết rất đẹp chỉ vỏn vẹn 3 chữ: “tao thương mày”.
Hết nha -.-