Truyện Gay (PhucGiang) - Chương 2
Vì học chung trường nhưng khác lớp nên Nguyên và Khang ít khi gặp được nhau. Chỉ có khi nào đi học thêm thì cả hai mới gặp mặt. Nhưng Khang quá lạnh lùng và luôn tỏ ra xa lạ nên Nguyên khó mà làm quen. Vả lại, Nguyên thật sự không muốn mình là người chủ động. Nhưng sau mỗi lần đi học thêm, Nguyên luôn thấy ánh mắt của Khang dõi theo mình. Nguyên cảm thấy có một cái gì đó khác lạ ở con người này. Đúng ! Đúng rồi ! Chính là ánh mắt. Ánh mắt nhìn Nguyên không bình thường chút nào. Ánh mắt đó làm Nguyên cứ hoài nghi, và rồi Nguyên đã quyết định đi tìm câu trả lời cho ánh mắt đó bằng cách dựng lên kịch bản để tiến tới làm quen…
Thật sự, Nguên không thể nào hiểu được con người Khang. Qúa lạnh lùng và xa lạ, nhưng tại sao cứ mỗi lần đi học về thì Khang lại nhìn vào lớp Nguyên thật lâu. Hay mỗi khi Nguyên ngồi dưới ngế đá trong sân trường, Khang đi ngang qua lại nhìn Nguyên. Không hiểu ánh mắt ấy muốn nói lên điều gì. Nguyên mong ước có thể đọc được những gì ánh mắt ấy thể hiện. Con tim Nguyên khi đối diện trước Khang đều trở nên không bình thường, nó đập nhanh hơn, vội vã hơn nhưng Nguyên vẫn kịp kìm chế mình lại, vì Nguyên rất sợ mọi cử chỉ khác lạ của mình sẽ bị bạn bè chú ý. Thật sự, Nguyên rất sợ mọi người biết mình là một Bisexual.
Nguyên có cảm nhận dường như Khang hiểu được những gì mà Nguyên muốn nói qua ánh mắt. Nhưng tại sao Khang vẫn lạnh lùng và xa lạ như thế. Có lúc, Nguyên muốn quên Khang đi, buông xuôi tất cả, vì thật sự Khang chưa là gì của Nguyên cả, có chăng là những rung cảm đầu đời. Khao khát tình yêu mà chỉ được bù đắp bằng ánh mắt thôi thử hỏi Nguyên có đủ kiên nhẫn chờ đợi ? Nguyên chán nản, nghỉ cả học thêm, cũng đồng nghĩa không gặp lại mặt Khang. Nguyên không còn ra ghế đá ngồi nữa, chỉ ở trong lớp suốt buổi học. Một tuần…..Hai tuần…..Ba tuần……Rồi thời gian cũng làm cho tình cảm của Nguyên nguôi ngoa, Nguyên chỉ biết học, học, và học. Rảnh rỗi thì Nguyên lên mạng viết thư hỏi thăm mấy đứa bạn cũ. Ngày qua ngày cứ trôi, đối với Nguyên, thời gian thật vô nghĩa. Tối nay, Nguyên lại ngồi một mình ở quán Highland , Nguyên tự hỏi : Không biết mình làm thế đúng hay sai ? Tại sao mình luôn khao khát có được một tình yêu mà lại không dám đối diện với chính nó ?… Tách cà phê đã nguội hẳn nhưng Nguyên vẫn không hề ngó tới. Nguyên chỉ nhìn qua ô cửa, khuôn mặt thoáng hiện một nỗi buồn man mác… Nguyên khồng hiểu tại sao mình lại ra nông nỗi này. Tại sao ? …Tại sao ?…Một người như Nguyên có biết bao người con gái theo đuổi, muốn được làm bạn gái nhưng Nguyên đều dửng dưng. Vậy mà, chỉ một đứa con trai thôi lại khiến Nguyên phải bi lụy đến thế này sao ! Nguyên cầm tách cà phê, nhấp lấy một tý.