Trốn tìm - Chương 14
Chương 14
Bóng tối như lớp nhung quấn lấy một bóng hình nhỏ xíu. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt thiên thần với nụ cười rạng ngời, trong trẻo.
Đứa bé ngồi giữa căn phòng rộng thênh thang, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện rôm rả văng vẳng vọng lại từ phòng khách.
Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của nó.
Bữa tiệc xa hoa và phung phí, như bản chất của bố. Những người phụ nữ tuyệt đẹp với mùi nước hoa ngọt sắc, những đôi môi mọng máu không ngớt tuôn lời nịnh nọt, hứa hẹn hão và chửi xéo tình địch. Những nụ cười khách khí treo hờ trên môi những người họ hàng ruột thịt. Những lời chúc sáo rỗng, na ná nhau. Những cuộc trò chuyện về chính trị, sự nghiệp. Những cái ôm siết vội vã nó nhận được. Những lời khen ngợi và ánh mắt yêu thương bố chỉ dành cho nó mỗi khi có sự hiện diện của người thứ ba.
Không một đứa trẻ nào, trừ nó. Hoàn hảo, trẻ con không nên bước vào chốn nhơ nhuốc này.
Chín giờ, như mọi năm, nó xin phép đi ngủ. Tiệc vẫn tiếp tục. Sau đó, vào nửa đêm, nó sẽ rón rén bước đến trước cửa phòng bố, đứng lặng thật lâu, rót đầy tai bằng những tiếng rên rỉ, thở dốc, rồi trở về.
Nhưng trước đó, nó còn việc phải làm.
Ngồi lọt thỏm giữa hàng chồng quà đắt tiền cao ngất, nó nâng lên một chú gấu bông thật to, ôm ghì lấy, vuốt ve lớp lông mềm như tơ, cọ mũi vào chiếc mũi bé xinh của chú.
Rồi, với tay lấy con dao nhỏ, chậm rãi rạch từng đường dài và sâu.
Hai tai, đầu, đôi tay, đôi chân, bụng, tất thảy đều nát bươm. Sợi bông bay lả tả, dính lên mái tóc tơ, đôi môi hồng chúm chím, bờ vai nhỏ, cổ tay trắng sữa, ngón tay hồng hồng.
Như tiểu thiên thần giữa trời tuyết trắng xóa, tự cắt nát đôi cánh của chính mình.
Xong việc, nó thành thạo thu gom tàn dư vào một chiếc bao đen, đút xuống gầm giường. Cuối cùng, nó cẩn thận xếp gọn quà vào một góc, leo lên giường, trùm kín chăn lại, khúc khích cười mãi.
Đêm ấy, nó mơ. Bàn tay như gọng kìm siết chặt cổ nó, đôi mắt vằn máu. Đôi môi đỏ thẫm không ngớt tuôn lời sỉ vả nó. Đôi mắt ghẻ lạnh, chán ghét của họ hàng.
Nó mở bừng mắt, mồ hôi ướt đẫm tóc. Bàn tay điên cuồng mò vào hộc tủ đầu giường, lấy ra chiếc hộp nhạc, áp lên má, để lớp kim loại mát lạnh làm dịu gò má nóng hổi.
Nắp hộp hé mở, giai điệu trong vắt quen thuộc vang lên. Nó nhắm mắt lại, thả hồn theo những vì sao lấp lánh treo trên bầu trời đêm, cánh đồng hoa rực rỡ, và bàn tay mềm mại trắng xanh xoa nhẹ mái đầu be bé.
Chìm dần vào giấc ngủ, nó lại mơ.
Những giấc mộng đầy nắng.
Và mẹ.
****
Đứa bé tựa người lên thành cầu thang, thích thú nhìn xuống người đàn bà nằm xoài trên sàn, khuôn mặt thâm tím với lớp trang điểm chảy nhòe nhoẹt vì nước mắt.
Đáng thương cho sự ấu trĩ của người lớn, luôn coi thường trẻ con, vô tư nói ra những điều họ cho là chúng không hiểu.
Đáng thương cho sự khờ khạo của những nàng tình nhân, luôn coi thường đôi mắt cú vọ của bố.
Một chút đòn đau để đổi lấy bài học quý giá về chuyện vụng trộm công khai là một cái giá quá hời.
Người phụ nữ đờ đẫn ngước lên, rồi, bắt gặp ánh mắt sáng rực, hân hoan đến cuồng dại của đứa bé và ánh mắt hờ hững, đanh sắc, lạnh băng của người đàn ông, cô hoảng hồn bò dậy, chẳng kịp sửa sang áo quần xốc xếch và mái tóc rối bù, chạy đi.
Còn lại người đàn ông và đứa bé. Họ nhìn nhau chăm chú. Một lúc sau, đứa bé nhoẻn cười, xoay người, bước lên lầu.
Người đàn ông hơi nhướng mày rồi diềm tĩnh bước về phòng.
Từ hôm đó, giữa họ đã có một sự thỏa thuận ngầm. Như hai cá thể xa lạ chung sống trong cùng một căn nhà, họ không xen vào đời tư của nhau trừ những việc khẩn thiết, và không gặp mặt, không nói chuyện với nhau trừ những dịp bắt buộc.
Ngày cứ thế trôi.
Bình yên, thanh thản.