Summary
He he , Phong nhìn cái mặt của Nhật cố nín cười … Cậu hiểu rõ Vân mà để yên cho Nhật thì cậu bạn của cậu sẽ không ngơ ngác như thế đâu … Hay đấy , cứ tiếp tục đi …
—————————————-
10 giờ ( chính xác theo cái đồng hồ điện tử trên tay Nhật là 9 giờ 58 phút 36 giây ) nhưng vẫn chưa thấy cái mặt của anh ta đâu … Nhật cảm thấy lo lắng , anh không thể nào tập trung vào việc gì từ khi nghe bà chủ nói Vân nghỉ làm chiều nay … Ừ thì cứ cho anh ta giỏi võ đến đâu đi chăng nữa nhưng Nhật vẫn không thể yên tâm được khi nghĩ đến việc Vân đang nhởn nhơ ngoài đường với gương mặt không hề ý thức nguy hiểm của mình , cứ 5 phút trôi qua Nhật lại chạy ra cửa ngó một lần … Vậy mà … Hay anh ta xảy ra chuyện nhỉ ?…
Vừa nghĩ đến đó thì ngoài cửa có tiếng lạch cạch , anh liền chạy ra :
– Chào ! Vân giơ tay cười , chân bước xiêu vẹo
– Anh … Nhạt chưa kịp nói thì Vân đã đổ xuống , mùi rượu nồng nặc : Anh uống rượu à ?
– Ừ ! Vân cười tít mắt : Tôi đến võ đường uống rượu với sư phụ của mình