Chu Châu trực tiếp gia nhập công ty của Thẩm Tử An vào năm cậu tốt nghiệp, chỉ trong vòng ba bốn năm, cổ phần Thẩm Tử An chuyển nhượng cho Chu Châu đã tăng lên vô số lần, cộng thêm số cổ phần do hai người kia đưa cho, tài sản của Chu Châu càng thêm lớn. Sẽ mất nhiều hơn một vài đời để sử dụng hết.
Nhưng cậu phải tìm một cái gì đó để làm.
Những người khác trong công ty không biết Chu Châu có cổ phần trong tay, họ chỉ coi cậu là tổng trợ lý có tình bạn thân thiết với sếp lớn, là một anh chàng đẹp trai hút mắt. Mỗi ngày đều vui vẻ, hiền lành và lễ phép với mọi người, hơn nữa khi ông chủ Thẩm thỉnh thoảng mất bình tĩnh, chỉ có cậu dám tiếp xúc với sếp, nên cả công ty đều coi Chu Châu như linh vật.
Gần đây, Chu Châu đã thuê một trợ lý thực tập, trợ lý nhỏ này vẫn chưa tốt nghiệp, đeo một cặp kính gọng đen, trông rất giống mọt sách. May mắn tìm được một vị trí thực tập tốt như vậy, sau khi hoàn thành quá trình làm thủ tục, cậu nhóc vẫn còn bối rối và có phần rụt rè.
Chu Châu mặc áo sơ mi trắng quần âu, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra đường nét uyển chuyển của cẳng tay, ban đầu cậu không quen ăn mặc như thế này, giống như bị gò bó vậy, chỉ là đây công ty đầu tư, mọi người đều mặc trang phục lịch sự, cậu trông hơi lạc lõng trong áo len và quần âu.
“Tần Cần đúng không? Thật trùng hợp, tên của cậu cùng tên với anh, lặp đi lặp lại.”
Đôi mắt tròn xoe của Chu Châu cong lên mỉm cười, trợ lý có chút xấu hổ, nhìn là biết người mới, cậu ta gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, thật trùng hợp, anh Chu.”
“Không sao đâu. Đừng căng thẳng. Gần đây không có công việc quan trọng nào cả, cậu chỉ cần chấm công và tan làm đúng giờ mỗi ngày. Sau này có chuyện gì anh sẽ thông báo cho cậu.”
“Dạ vâng, anh Chu.”
Chu Châu sờ mũi, cậu vẫn là không quen bị gọi như vậy, trước đây chỉ có cậu gọi người khác là anh, hiện tại đột nhiên nghe người khác gọi mình là anh Chu, có lúc cậu không kịp phản ứng.
________________________
Trợ lý lo lắng làm việc ba bốn ngày, dần dần thả lỏng, cậu phát hiện trong công ty tuy có ít thực tập sinh nhưng những nhân viên bình thường khác sẽ không coi thường họ, đối với những người mới vào đây chưa lâu, họ sẽ kiên nhẫn trả lời mọi thắc mắc của họ, hơn nữa cậu cũng chỉ cần làm những việc do anh Chu sắp xếp, không cần phải lo lắng về những việc khác, hơn nữa, anh Chu thực sự là một người rất tốt, anh ấy không sai bảo quá đáng, còn chuyển một khoản tiền và nói sẽ dùng làm quỹ dự trữ, sau này cần tiền thì anh ấy sẽ tự mình trả.
Đôi mắt trợ lý rưng rưng, cậu thật may mắn, không những có được một suất thực tập quý giá mà còn dễ dàng đạt được như vậy, nếu nói với các bạn cùng lớp của cậu ta có lẽ sẽ không ai tin.
Hôm đó trợ lý đột nhiên bị đau bụng, không biết bữa trưa cậu có ăn phải thứ gì không tốt không mà bị tiêu chảy, sắc mặt tái nhợt, đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của cậu, nhiệt tình nhắc nhở cậu có thể vào phòng nghỉ chợp mắt một lát, trợ lý cảm ơn cô, kiểm tra lại danh sách việc cần làm, xác định không có gì quan trọng, sau đó ôm chăn nghỉ trưa ra phòng khách, cuộn tròn trên ghế sofa ngủ quên.
Kết quả là cậu ngủ đến tối.
Công ty yên tĩnh đến lạ thường, trợ lý nhìn điện thoại thì thấy đã hơn 8 giờ, chẳng trách đèn gần như tắt, bình thường 5 giờ 30 mọi người tan làm, sẽ không còn ai đến công ty lúc bảy giờ, cậu đã ngủ quên từ chiều.
Cổ họng trợ lý khô khốc, trong công ty tối tăm, nghĩ tới mấy bộ phim kinh dị đã xem, trong lòng có chút sợ hãi, dùng điện thoại di động bật đèn rồi quay trở lại bàn làm việc, thu dọn ba lô rồi rời đi.
Khi đi ngang qua phòng làm việc của trợ lý Chu, trợ lý nghe thấy một hai tiếng thở dài, rất nhanh, giống như ảo giác, gãi gãi tai suy nghĩ, chẳng lẽ Chu huynh đệ vẫn chưa về, đang làm thêm giờ sao? Cậu do dự một lát, không biết có nên tới gõ cửa nhìn không, anh Chu đối với cậu tốt như vậy, nếu anh bận việc gì đó quan trọng thì có thể giúp đỡ cũng được, nhưng nếu anh Chu không muốn bị làm phiền thì sao?
Trong lúc do dự, trợ lý đã đi tới cửa phòng làm việc, còn chưa kịp đưa tay gõ cửa, cánh cửa tựa hồ đóng không chặt, cọt kẹt rồi hé ra một chút từ phía trong, lộ ra một khe hở.
Bên trong có ánh sáng, đèn bật sáng.
Trợ lý nhỏ có chút kinh ngạc, hoá ra không phải là cậu tưởng tượng, anh Chu thật sự còn chưa về.
Cậu điều chỉnh vị trí nhìn qua khe hở, khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, đồng tử đột nhiên giãn ra, lập tức nắm lấy dây đeo vai của ba lô, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Trong tầm mắt cậu, anh Chu vốn luôn quan tâm đến cậu đang quay lưng về phía cửa, ngồi trên chân một người khác, chiếc áo sơ mi trắng vẫn phẳng phiu khi họ gặp nhau buổi trưa đã nhăn nheo, tuột xuống dưới vai, che mất những phần quan trọng. Tấm lưng mịn màng và đẹp đẽ, cơ bắp phập phồng lên theo những chuyển động lên xuống rất mơ hồ và khó hiểu.
Trợ lý nhỏ bịt chặt miệng lại để ngăn mình hét lên mất kiểm soát.
Ai, ai, ai lại làm loại chuyện này với anh Chu trong văn phòng vào lúc này…
Trợ lý chỉ nhìn thấy người đàn ông kia mặc quần áo đầy đủ, không giống như anh Chu, trên người anh dường như chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, đáng tiếc khuôn mặt của người đàn ông kia đã bị che kín, không nhìn ra được là ai. Trợ lý nín thở nhìn, thấy anh Chu dường như đã mất đi sức lực, tốc độ nhấp nhô chủ động của anh càng ngày càng chậm, người đàn ông dùng tay ôm lấy eo anh, dẫn anh lên xuống. Không biết là ai đang đẩy, lúc này toàn thân anh căng cứng, nghiêng cổ rên rỉ trong im lặng, có lẽ phải khoảng một phút anh mới kiệt sức cúi xuống dựa vào vai người đàn ông để thở.
Khuôn mặt vốn bị che giấu cuối cùng cũng lộ ra, với đôi mày dịu dàng và gương mặt hơi đẫm mồ hôi, đôi mắt phượng nhuốm một chút đỏ nhẹ, cặp kính gọng bạc trên sống mũi…
Trợ lý nhỏ ngay lập tức ghép khuôn mặt này vào tâm trí của cậu – Thẩm Tử An, ông chủ công ty của họ!
Cậu đã từng nhìn anh từ xa trong một cuộc hội thảo, vì ngoại hình và khí chất quá tốt nên lúc trở về cậu đã thử tìm kiếm nên chắc chắn sẽ nhớ chính xác.
Điều đáng ngạc nhiên là anh Chu và ông chủ Thẩm…
Không phải các đồng nghiệp khác nói họ chỉ là bạn học bình thường sao? Hay là anh Chu đã bị quy tắc ngầm bất thành văn??
Ngay lúc trợ lý đang suy nghĩ lung tung, một cái liếc mắt đã khiến cậu tỉnh táo trở lại, khi nhìn thấy những gì mình nhìn thấy sau mắt kính, cậu vô cùng kinh hãi, không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, ôm ba lô bỏ chạy.
Mấy ngày sau đó, trợ lý lơ đãng, thỉnh thoảng nhìn về phía phương hướng văn phòng của Chu Châu, Chu Châu chú ý tới tâm trạng của cậu không tốt, hỏi cậu có phải áp lực quá lớn không, trợ lý rất khốn khổ, áp lực này không phải là áp lực đó, cậu không thể nói được.
Cậu nghi ngờ anh Chu bị lừa, nhưng anh Chu lại không thấu hiểu, anh là một anh chàng vui vẻ, đẹp trai, vậy ra họ thực sự đang vụng trộm trong văn phòng? Trợ lý cẩn thận suy nghĩ, bọn họ cùng giới tính, cùng công ty, địa vị cũng có chút khác biệt, nếu tin này lan ra, nhất định sẽ gây ra tin đồn, nên phải giữ bí mật.
Trợ lý quyết định bảo vệ bí mật của anh Chu cho đến chết!
Ở công ty nửa tháng, trợ lý cuối cùng cũng nhận được một nhiệm vụ lớn, anh Chu muốn dẫn cậu ra ngoài bàn bạc hợp tác.
Thực ra anh Chu không nên chịu trách nhiệm về việc này, nhưng bên kia không biết vì lý do gì mà yêu cầu đích danh anh Chu, nên anh Chu thuận tiện đưa cậu đi cùng.
Địa điểm do đối phương chọn là một nhà hàng trên cao, trước khi bước vào, anh Chu liếc nhìn điện thoại, như nhớ ra điều gì đó, bảo cậu mua hai tách trà đào và đường đá, trợ lý chưa từng đến loại nhà hàng này, không biết có bán gì không, chỉ nghĩ là đối tác đột nhiên nghĩ ra nên ngoan ngoãn đi mua.
Cậu không chỉ mua trà đào mà còn mua hai cốc trà trái cây bán chạy nhất mùa, khi được người phục vụ mang đến hộp hai túi đồ uống lớn, cậu đã rất nhạy bén bắt gặp ánh mắt có chút mất tự nhiên của anh Chu.
Chuyện gì xảy ra thế?
Trợ lý lén lút nhìn hai người, đối tác lần này là Lương Thị, họ gọi anh Chu đến, cho nên anh Chu một mình đưa cậu đến, nhưng đối với một công ty lớn như vậy, chỉ để một người đến bàn chuyện hợp tác? Trợ lý nhỏ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, là chuyện gì vậy? Sau khi đồ ăn bắt đầu được mang lên, cậu đột nhiên hưng phấn nhớ tới, người này không phải là Lương Dịch Ngôn sao? Giám đốc mới của Lương Thị! Oimeoi, hợp tác kiểu gì mà phải để giám đốc Lương đích thân đến bàn bạc?!
Trợ lý bất an, trong lúc ăn vẫn cúi đầu, sợ nói sai sẽ gặp rắc rối, thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Châu, chợt nhận ra khóe miệng anh có chút đỏ bừng. Vừa rồi mới để ý, có phải vì ăn cay không? Dường như không có món ăn nào đặc biệt cay, trợ lý nhìn đống trà hoa quả trên bàn nghĩ, chắc chắn là đã nguội rồi.
Ăn được nửa chừng, giám đốc Lương không hiểu làm sao, đột nhiên “tạch” một tiếng, trợ lý tê cả da đầu, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, sau đó nghe thấy đối phương nói: “Tôi uống nhiều quá, đi vệ sinh chút.”
Sau đó hắn hỏi: “Trợ lý Chu, cậu có đi không?”
Anh Chu như bị nghẹn, ho khan hai tiếng, lau miệng nói: “Đi, chúng ta cùng đi.”
Trợ lý nhỏ bối rối, tại sao bọn họ lại đi vệ sinh cùng nhau?
Cậu là người duy nhất còn lại trong phòng, thời gian trôi qua, năm phút, mười phút… nửa giờ trôi qua! Tại sao hai người này vẫn chưa về?! Có chuyện gì đã xảy ra à? Không thể để cậu ở đây và bắt cậu trả tiền đâu đúng không?!
Trợ lý nhỏ bụng đã no, vô thức uống hai cốc trà hoa quả, xoa bụng dưới, đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, nhịn một lúc, nhưng không thể nhịn được nữa, chào người phục vụ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Không ngờ vừa tới cửa nhà vệ sinh đã nhìn thấy hai người biến mất lần lượt bước ra khỏi đó, Chu huynh đệ đi phía trước, mặt đỏ bừng, tư thế đi lại có chút mất tự nhiên. Vị giám đốc trẻ đút tay vào túi, đi theo anh với nụ cười trên môi và gật đầu khi nhìn thấy cậu.
Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng đang nóng lòng muốn giải quyết nỗi buồn nên không nghĩ nhiều, lúc ra khỏi phòng wc, rửa tay ở bồn rửa tay, cậu chợt nghĩ đến vẻ mặt Chu Châu khi đi ra, nhìn quen ghê… Nhìn vòi nước phun ra, trợ lý đang rửa tay đột nhiên hít một hơi khí lạnh——
Đù! Chẳng phải đó chính xác là biểu cảm mà cậu đã bí mật nhìn thấy ngày hôm đó sao?!
Những chi tiết vừa rồi không chú ý hiện lên trong đầu, hai người họ bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt nhếch nhác, còn tư thế đi lại của anh Chu…
Điều này cũng giải thích tại sao phải mất quá nhiều thời gian như vậy.
Trợ lý nhỏ nghĩ tới sếp Lương gật đầu cười với mình, trên mặt nở nụ cười như thế nào, hiển nhiên là tràn đầy vui vẻ!
Nhưng tại sao? Anh Chu không phải là yêu thầm với ông chủ Thẩm à? Sao lại đột nhiên thân thiết với giám đốc Lương? Liệu có thể…
Chẳng lẽ ông chủ Thẩm đã phản bội anh Chu để giành được sự hợp tác của Lương Thị?!
Phim truyền hình tám giờ đẫm máu đã bắt đầu trong đầu cậu, cậu rửa mặt lần nữa và buộc mình phải bình tĩnh lại. Quên đi, gặp một lần quen một lần. Trong phim truyền hình, người càng biết nhiều càng chết nhanh, tốt hơn là cậu nên giả vờ như không biết gì cả.
Trợ lý suy nghĩ rất kỹ mà không biết rằng Lương Dịch Ngôn đã nhìn thấu sự khó chịu và kỳ lạ của cậu sau khi quay lại phòng ăn.
Hắn gửi tin nhắn cho Chu Châu——
[Lương Đại Thối Tử: Trợ lý của em có thấy không? ]
[?]
[Lương Đại Thối Tử: Em không để ý cậu ta đã nhìn chúng ta bao nhiêu lần sao? Trước khi đi vệ sinh chỉ toàn cúi đầu ăn.]
[Anh còn dám nói ra, em đã bảo anh kiềm chế 🤬]
[Lương Đại Thối Tử: Ai bảo em đến gặp anh còn mang theo bóng đèn? Em có biết chồng em chỉ tên em đến là có ý gì không?]
[Lương Đại Thối Tử: Người này khá nhạy bén, so với người trước tốt hơn rất nhiều.]
[Câm miệng]
Không thể im lặng, Lương Dịch Ngôn biết rõ nhất ý nghĩa của việc vượt quá giới hạn.
[Lương Đại Thối Tử: Em nói cậu ta vừa gặp đã để ý đến anh, vậy thì em và Thẩm Tử An mỗi ngày ở công ty đều gặp nhau, chẳng lẽ cậu ta cũng biết chuyện này sao?]
[Lương Đại Thối Tử: Ha, vậy chẳng phải trong mắt cậu ta, chúng ta đang cắm sừng Thẩm Tử An sao? ]
Chu Châu không nhịn được nữa, trực tiếp block.
Trợ lý nhỏ cố gắng tẩy não bản thân, nhưng vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại, vốn muốn ở trong hốc cây phàn nàn, nhưng lại lo lắng có người nhận ra mình, không dám mạo hiểm làm tổn thương anh Chu một lần nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Tình cờ hôm đó là cuối tuần nên cậu nhận tiền lương hậu hĩnh và ra ngoài thư giãn.
Một trung tâm trò chơi mới được mở ở khu thương mại gần đó, trợ lý đang vui vẻ, cậu đến máy gắp, chọn một chiếc máy vừa mắt, một hơi lấy ra mấy chục đồng xu, nhưng lại làm rơi một đồng.
“Đậu má!”
Trợ lý gãi đầu giận dữ, đang muốn đổi xu lần nữa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cảm thán…
“Tiến lên, tiến lên! Kỷ Tự Nam! Anh thật lợi hại!”
Là một giọng nói quen thuộc, trợ lý đi vòng quanh máy, đó là… anh Chu.
Anh Chu hôm nay không mặc quần áo chỉnh tề, mặc áo nỉ có mũ, quần thể thao, trông rất trẻ con, anh lấy con búp bê ra khỏi máy, mắt sáng ngời, cầm con búp bê lên treo lủng lẳng trước mặt người khác.
Người đàn ông này dung mạo lạnh lùng, đoan trang tuấn mỹ, giống như hoa sen tuyết trên núi, khi được khen ngợi cũng không có phản ứng gì lớn, ngoại trừ trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ.
Kỷ Tự Nam? Trợ lý nhỏ tìm kiếm cái tên này trong đầu, nghe rất quen.
Cậu lại lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông, cau mày suy nghĩ, ngay lúc định bỏ cuộc, cậu đột nhiên quay lại và nhìn thấy một quảng cáo trên màn hình điện tử của tòa nhà đối diện, một tia sáng lóe lên trong đầu, có phải là thừa kế của Duy Ân? Cậu cũng đã nộp sơ yếu lý lịch vào Duy Ân nhưng đều thất bại cả hai lần.
Duy Ân là doanh nghiệp lâu đời, có một vài rắc rối với công ty của họ, tại sao anh Chu lại có vẻ có mối quan hệ tốt như vậy với thiếu gia này?
Trợ lý phân vân không biết có nên đi lên chào hỏi hay không, nếu chỉ có Chu Châu ở đó, nhất định cậu sẽ đi tới.
Trong lúc cậu đang do dự, Kỷ Tự Nam của Duy Ân lại gắp được một con chim cánh cụt xấu xí khác, anh Chu có vẻ thích nó đến mức không ngừng khen ngợi, trợ lý nhìn Kỷ thiếu gia nhìn mình, trong lòng có cảm giác vô cùng khó tả.
Đang định lặng lẽ rời đi, cậu chợt sững người tại chỗ, quên mất động tác.
Kỷ thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng, lấy từng con búp bê khỏi vòng tay của anh Chu, ép người vào máy gắp thú, nắm cằm, chặn cái miệng đang nói lắp bắp, anh Chu có vẻ ngạc nhiên, nhưng liếc nhìn hai bên trái phải, không thấy ai ở đó nên cũng không vùng vẫy mà hôn lại đối phương.
Trước áo khoác của anh có một sợi dây chuyền có ba chiếc nhẫn bạc đung đưa nhẹ nhàng theo động tác hôn.
Ba.
Ba.
Trợ lý chợt tỉnh táo lại, che lại trái tim đang đập kịch liệt của mình, như phát hiện ra bí mật gì đó, đột nhiên lau mặt rồi rời khỏi trung tâm trò chơi.
__________Kết thúc_________
Bé trợ lý đáng thương :))))))))
Tạm biệt thêm 4 đứa con. 🎉🎉🎉🎉