“Ưm-huh…”
Nửa ngủ nửa tỉnh, Chu Châu cảm giác như đang ngâm mình trong một ao nước suối ấm áp, toàn thân được bao phủ bởi làn nước mềm mại, giữa hai chân có hơi nóng rõ ràng, như thể có vật gì cứng rắn đập mạnh. Mí mắt cậu run rẩy, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lồn đã chủ động mấp máy, co giật phun ra một dòng nước dâm nhỏ.
“A… Kỷ, Kỷ Tự Nam…”
Chăn bông có chút ngột ngạt, Chu Châu bị ôm từ phía sau, da thịt hai người chạm vào nhau, trên da đều có mồ hôi nhớp nháp khiến cậu càng cảm thấy nóng hơn.
“Sao em đoán được là anh?” Giọng nói của thanh niên trầm thấp, không biết y đã làm việc bao lâu, “Bây giờ em có thể nhận ra sự khác biệt rồi phải không?”
Lồn nhỏ đã lên đỉnh suốt đêm cực kỳ nhạy cảm, như thể chỉ cần cọ xát là sẽ không ngừng phun nước, Chu Châu nhịn không được mà rên rỉ: “Cắm vào rồi, lồn em sắp rỉ nước rồi, ahhh…”
Kỷ Tự Nam vùi mình vào cổ cậu, phát ra một tiếng cười nhẹ, khiến da thịt Chu Châu tê dại.
“Không thể rò rỉ được, anh sẽ cắm nó cho em.”
Tư thế nằm ngửa hoàn toàn hướng vào trong, xương hông va vào nhau phát ra âm thanh nghèn nghẹt trong chăn, Chu Châu bị đẩy đến mức cảm thấy thoải mái, trong cổ họng phát ra một tiếng rên khe khẽ, Kỷ Tự Nam liếm liếm miệng thở hồng hộc: “Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức bọn họ.”
Chu Châu nhất thời căng thẳng, khiến Kỷ Tự Nam rên rỉ.
Đêm qua trước khi đi ngủ mấy người chơi oẳn tù tì, Kỷ Tự Nam thắng, ngủ cạnh Chu Châu, Thẩm Tử An và Lương Dịch Ngôn ngủ trên sàn nhà đã chuẩn bị sẵn. Lúc này, Chu Châu bị Kỷ Tự Nam đụ từ phía sau, cậu còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều từ dưới gầm giường, da đầu tê dại, tim đập thình thịch, luôn có ảo giác hai người sẽ thức dậy bất cứ lúc nào.
“Ừm…chặt quá cục cưng.”
“Đừng, đừng, Kỷ Tự Nam.” Chu Châu sợ kêu lên, cắn vào góc chăn, mơ hồ nói: “Em chịu không nổi, ahh…”
“Em có thể chịu đựng được.” Kỷ Tự Nam đưa tay về phía trước, hé môi, ấn vào hột le nóng bỏng của cậu, “Đây là bồi thường của anh.”
“…Bồi thường gì cơ?”
Bàn tay xoa xoa hột le không ngừng nghỉ, rất nhanh sau đó y từ cọ xát chuyển sang véo, cảm nhận được lực hút cực kỳ chí mạng bên trong lỗ lồn, Kỷ Tự Nam thở hổn hển nói: “Em đã làm chuyện này với bọn họ bao nhiêu lần rồi?”
Thẩm Tử An là người đầu tiên chiếm hữu Chu Châu, anh đã lấy đi vô số thứ đầu tiên của Chu Châu, bọn họ còn chưa kịp tiến vào trò chơi, anh đã có được Chu Châu hoàn chỉnh nhất.
Ngày hôm đó Lương Dịch Ngôn đem Chu Châu rời khỏi ký túc xá, Kỷ Tự Nam không cho rằng hắn sẽ dễ dàng thả người đi, nếu là y, nhất định sẽ nhốt thanh niên này ở một nơi chỉ có y có thể nhìn thấy cả ngày lẫn đêm.
Chu Châu hiểu rằng y muốn bù đắp đầy đủ.
Cậu vùi mặt vào chăn, lẩm bẩm: “Đi, đến nhà vệ sinh đi, em muốn rên, ah…”
Kỷ Tự Nam bế Chu Châu lên, đóng đinh cậu vào cặc mình, cẩn thận bước qua hai người đang ngủ trên mặt đất, tim Chu Châu đập thình thịch, may mà Kỷ Tự Nam không làm bậy. Không chần chừ quá lâu, y bế thanh niên vào trong phòng tắm trong khi cắm thật sâu.
“Hức…đụ lâu như vậy mà sao vẫn cứng đơ thế? Khi nào anh mới bắn? Ha…ha…Kỷ Tự Nam…”
Đàn ông con trai 20 tuổi tràn đầy sinh lực, ba ngày ba đêm cũng không thấy mệt chứ đừng nói chi là một đêm.
Kỷ Tự Nam đụ lồn nhỏ mềm mại chứa đầy tinh dịch không biết mệt mỏi, càng đụ mạnh, cậu càng trở nên mềm mại và quyến rũ hơn, y nói y không thể chịu đựng được, lồn cậu kẹp chặt hơn bất cứ thứ gì khác, rên rỉ mấy lần, y cau mày đẩy cặc mình vào lỗ thịt ngày một mạnh hơn.
Lỗ tai Chu Châu bị những tiếng rên rỉ đó chọc vào, trong lòng giống như có một dòng điện chạy qua, cậu tìm được một món đồ chơi mới: “Kỷ Tự Nam, muốn anh gọi em…”
Chàng trai bình thường tính tình lạnh lùng liếc cậu một cái, mím chặt đôi môi mỏng, Chu Châu cũng biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, ánh mắt đảo quanh: “Anh gọi em, em sẽ càng sướng…”
“Sướng thế nào?” Kỷ Tự Nam ghé sát vào tai cậu, gốc cặc đầy lông mu dùng lực ấn vào mép lồn. “Sướng chỗ nào? Nói cho anh biết, anh sẽ đáp ứng em.”
“Haa…ahhh… bên trong lồn em cảm thấy rất dễ chịu, nó nhảy lên nhảy xuống, em muốn phun ra… ưm… bên tai cũng dễ chịu…. tim cũng cảm thấy dễ chịu, ahhh…”
Lỗ tai Kỷ Tự Nam đỏ bừng, con cặc hung hăng cựa quậy trong vách lồn mềm mại của cậu, y không còn kiềm chế được nữa, cụp mắt xuống áp vào môi Chu Châu, phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
Giọng nam như tiếng trống vang vào tai Chu Châu, khiến tim cậu nhột nhột, trong phút chốc lòng cậu tràn ngập dục vọng, chủ động ngồi lên cặc của thanh niên quyến rũ, dùng sức kẹp chặt âm hộ của mình.
“Ừm……”
“Ahhh, Kỷ Tự Nam, sâu quá, ahhh…”
Hai người ân ái mãnh liệt, mồ hôi đầm đìa, ép eo vào nhau, cả phòng tắm tràn ngập âm thanh làm tình, lưng Chu Châu áp vào gạch, di chuyển lên xuống, cuối cùng thanh niên cũng lấp đầy cậu bằng tinh dịch đặc quánh của mình, ngay khi nó phun vào lỗ lồn, Chu Châu cũng hét lên và phun ra ngoài.
Kỷ Tự Nam hôn cậu thật sâu, thấp giọng nói: “Anh yêu em, Chu Châu.”
Ba người ở đây chỉ ở đây có mấy ngày liền bị Chu Châu đuổi về, cậu cũng thu dọn đồ đạc, đưa bà nội về nhà mẹ đón Tết.
Kỳ nghỉ đông sớm kết thúc, bốn người lại chuyển vào ký túc xá, mặc dù công ty của Thẩm Tử An không gần trường học nhưng sẽ quay lại nhiều nhất có thể.
Chu Châu nhìn ký túc xá bụi bặm đã lâu không có người ở, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Có vẻ như không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ thực sự đã khác.
Sự thay đổi rõ ràng nhất là chiếc giường của cậu vẫn trống không biết đến bao lâu.
Mối quan hệ giữa bốn người đã được làm rõ, ba người còn lại đương nhiên không chịu để cậu ở cùng phòng và ngủ giường riêng với người kia, vì vậy họ đã ngầm bắt đầu cơ chế luân phiên sở hữu Chu Châu.
Bọn họ quyết định ai sẽ bắt đầu bằng việc rút thăm, Lương Dịch Ngôn may mắn trúng số, đêm đó, giường của Lương Dịch Ngôn kêu cót két và lắc lư không một giây phút nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Lương Dịch Ngôn nhìn u ám trong mắt Kỷ Tự Nam, nguyên vẹn trả lại y câu nói: “Nếu như không thể tiếp nhận trình độ này, tốt nhất nên sớm rời đi.”
Kỷ Tự Nam mím môi, đêm hôm đó y đem tất cả những gì nghe được ngày hôm trước trả lại.
Hậu quả là Chu Châu trong vòng vài ngày không thể chịu nổi, chiếc giường sắt cũ cũng buộc phải báo cáo để sửa chữa, Chu Châu lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ bị phế như giường sắt nên buộc phải có một ngày nghỉ trong hệ thống.
Không thể sống trong ký túc xá được nữa, nếu không sẽ bị người ở tầng dưới hoặc phòng bên cạnh phàn nàn.
Thẩm Tử An tìm được một căn hộ gần trường học, đứng tên Chu Châu, Chu Châu không biết, Thẩm Tử An đã kể cho cậu nghe chuyện này khi sắp đến sinh nhật của cậu, lúc đó Thẩm Tử An còn ở công ty, chụp ảnh giấy chứng nhận bất động sản và gửi cho cậu.
[Anh Thẩm, anh đang đùa em à 😧]
[ Thẩm Đại Bồ Tát: Ghi tên em thì tiện hơn, coi như quà sinh nhật cho em.]
Đây không phải là món quà sinh nhật duy nhất, Thẩm Tử An còn gửi thư chuyển nhượng cổ phần.
[Thẩm Đại Bồ Tát: Mặc dù giá trị thị trường hiện tại của công ty không cao nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.]
Cái gì là tốt hơn không có gì! Đây đều là công sức của anh Thẩm! !
[Anh Thẩm, em không thể nhận nó …]
[Thẩm Đại Bồ Tát: Em có thấy nó hơi ít không? Đừng lo lắng, anh sẽ làm việc chăm chỉ.]
Chu Châu sắp ngất, vốn dĩ muốn ôm đùi, nhưng giờ giống như đang cưỡi tên lửa!
Cậu thực sự không biết phải trả lời thế nào, do dự hồi lâu, chỉ có thể giả vờ ngốc——
[Tin nhắn bạn gửi đã bị từ chối, vui lòng thêm người kia làm bạn bè trước]
[Thẩm Đại Bồ Tát: Hả? ]
[Thẩm Đại Bồ Tát: Có thật là em không thể nhận được không? ]
Chu Châu xoa xoa đôi má, cảm thấy nóng bừng vì hành động trẻ con của mình.
Một lúc sau, một tin nhắn khác được gửi đến từ phía bên kia.
[Thẩm Đại Bồ Tát: Xem ra không thể nhận được tin nhắn.]
[Thẩm Đại Bồ Tát: Nếu như vậy, chẳng phải là em không thấy được anh sắp nói gì sao?]
Chu Chu cắn môi nghĩ nghĩ, anh Thẩm còn có lời gì nói…
Tin nhắn “Đối phương đang nhập” trên giao diện trò chuyện kéo dài gần hai phút, Chu Châu dần dần cảm thấy lo lắng trong lòng, giống như cậu đang mong đợi điều gì đó, vừa định gọi điện thoại thì một tin nhắn mới hiện lên màn hình——
[ Thẩm Đại Bồ Tát: Chu Châu, anh rất yêu em, em có muốn gả cho anh không? ]
Lương Dịch Ngôn và Kỷ Tự Nam biết được việc chuyển nhượng cổ phần và lời cầu hôn của Thẩm Tử An trong vòng một ngày, hai người vội vàng trở về căn hộ, sợ nếu không chú ý vợ sẽ bị lừa lấy giấy chứng nhận đóng dấu.
Lương Dịch Ngôn đặt một chồng tài liệu trước mặt Chu Châu: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Lương Thị. Đây là hợp đồng chuyển nhượng bất động sản. Em xem xem còn thiếu gì không, tối nay anh sẽ làm cho em.”
Kỷ Tự Nam không nói gì, lấy ra một tập văn kiện, Chu Châu nhìn thoáng qua, liền thấy đó là thông báo chuyển nhượng vốn cổ phần của Ngụy Ân.
“Tạm thời chỉ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp anh có thể cho em nhiều hơn.”
Chu Châu bị cảnh tượng này làm cho bối rối, sau khi ý thức được họ đang làm gì, liền ôm trái tim mình, hét lên: “Sao các anh cũng làm loạn!”
Ánh mắt Lương Dịch Ngôn nóng rực nhìn cậu: “Vậy em muốn kết hôn với ai?”
Chu Châu che mặt, tự hỏi tại sao đột nhiên lại đến cảnh ép hôn rồi, hơn nữa những người này đã quên mất lấy đâu ra giấy chứng nhận, từng người một ở chỗ này cũng vô dụng.
Cậu trầm mặc một lát, che mặt đưa tay ra, Kỷ Tự Nam là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên đỡ lấy, y cẩn thận nhìn một chút, phát hiện không có gì dị thường.
“Có chuyện gì thế? Em thấy khó chịu ở đâu?”
Chu Châu không nói nên lời, xua tay nói: “Anh nhìn rõ không? Trên một bàn tay em có năm ngón, không phải một!”
“Nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là,” Chu Châu cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, nhìn về phía hai người trước mặt, “Em có thể đeo ba chiếc nhẫn chứ không phải một chiếc!”
Thế nên vào ngày sinh nhật của Chu Châu, cậu đã nhận được ba chiếc nhẫn và ba lá thư chuyển nhượng cổ phần.
Ba người đàn ông của cậu chọn từ mười ngón tay của cậu, mỗi người chọn một ngón tay họ thích và tự tay đeo chiếc nhẫn có khắc tên mình vào tay cậu.
Ngọn nến trên bánh chập chờn, Chu Châu nhắm mắt lại và cầu nguyện.
Vào sinh nhật thứ mười tám của mình, cậu đã ước có thể luôn ôm đùi ba người còn lại trong ký túc xá, điều ước này đã thành hiện thực năm cậu hai mươi tuổi.
Vậy cậu muốn gì vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của mình?
Khi chạm vào chiếc nhẫn, những ngón tay đan vào nhau cảm nhận rõ ràng, lông mi Chu Châu run run, cậu nghĩ dù sao bây giờ cậu cũng không cần điều ước nào nữa, tốt nhất là cậu nên tiếp tục điều ước năm mười tám tuổi——
Tôi hy vọng tôi có thể ở bên ba người này mãi mãi.
Cho dù một ngày không còn đùi để ôm thì mọi chuyện vẫn như vậy.