Trai Thẳng Mắc Bẫy - Chương 6
Căn phòng tĩnh lặng vào sáng sớm, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của Nam vang lên. Cổ họng khô rát, mắt đỏ ngầu vì đêm qua cậu gần như không được ngủ. Cặp tay bị trói sau lưng vẫn còn tê dại, bắp đùi in hằn những vết roi từ lần trước. Nam thậm chí không còn cảm nhận được đâu là giới hạn sức chịu đựng của cơ thể nữa.
Cánh cửa bật mở. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, kèm theo bước chân trầm ổn của Phong. Hắn mặc áo sơ mi trắng, tay cầm một sợi xích sáng loáng. Nam vừa nhìn thấy, cả người liền rùng mình, sống lưng lạnh toát.
“Đứng dậy.” – giọng Phong vang lên, trầm thấp, dứt khoát.
Nam lắc đầu, giọng khàn đặc:
“Đừng… xin đừng bắt tôi ra ngoài… tôi không thể làm được”
Phong khẽ nhếch môi, bước tới, giơ bàn tay nâng cằm Nam lên. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cậu, như muốn moi móc tận cùng nỗi sợ hãi đang giấu kín.
“Chính vì mày sợ… tao mới phải đưa mày ra. Để mày biết mày bây giờ là cái gì.”
Nam run rẩy. Hắn lôi ra một vật nữa: chiếc rọ mõm bằng kim loại, giống như thứ để bịt miệng chó dữ. Trước khi Nam kịp phản ứng, Phong đã ghì chặt đầu cậu, tròng cái rọ vào, khóa lại sau gáy. Nam chỉ kêu ú ớ rồi Nam lắc đầu la lên mà không được.
Sợi xích lạnh và vòng cổ bằng kim loại được đeo vào cổ, kêu leng keng. Phong giật mạnh, kéo Nam đi. Cơ thể Nam loạng choạng, rồi Phong nhờ vệ sĩ đè Nam xuóng đeo gọng khoá kẹp đùm trứng dái to nhiều ngay chưa được xã kẹp với chân không cho đứng lên đước
“Đi theo tôi.” – một chữ ngắn ngủi, như mệnh lệnh.
Nam cố giằng lại nhưng chỉ quỳ không đứng được, nhưng ngay lập tức Phong nắm đùm dái Nam con đau thốn lan đến não khiến cậu quỵ xuống, thở hổn hển. Phong không chút thương hại, kéo xích giật ngược lên khiến Nam buộc phải bò dậy mà bước tiếp.
Cánh cửa lớn mở ra. Ánh sáng ban ngày cùng gió ngoài đường ập vào. Nam lập tức rụt người lại chạy vào trong nhà, mắt mở to hoảng loạn. Ngoài kia có xe cộ qua lại, vài ánh mắt tò mò lướt ngang. Một gã đàn ông cơ bắp săn chắc bị đeo rọ mõm, xích cổ dẫn đi như con chos cảnh tượng khiến người đi đường phải ngoái nhìn.
Nam cảm giác từng cái nhìn như mũi dao găm vào da thịt đâm vào lòng tự trọng lần đầu cậu gặp cảnh này. Tim cậu đập loạn xạ, hơi thở dồn dập sau lớp rọ. Cậu cố bước lùi, nhưng dây xích siết chặt cổ, đau đến nghẹt thở.
Phong cúi xuống, ghé sát tai Nam:
“Nhìn thẳng lên. Nếu mày cúi gằm mặt như con chó sợ hãi thì tao sẽ đá mày ngã lăn ra đường cho xe cán chết ngay.”
Nam run lên bần bật. Cậu ngước mắt nhìn dòng xe vụt qua, cảm nhận rõ rệt nguy cơ chết ngay lập tức nếu Phong muốn. Không còn lựa chọn nào khác, Nam buộc phải đi theo. Từng bước nặng nề như kéo lê cả sự nhục nhã cùng tuyệt vọng.
Người đi đường bàn tán:
“Trời đất, cái gì vậy?”
“Hình như… nứng sản gì chăng?”
“Ghê thật, coi kìa…”
Tai Nam ong ong. Mỗi chữ, mỗi tiếng nói bàn tán đều như lưỡi dao xé nát lòng tự tôn. Cậu chỉ muốn biến mất khỏi thế giới ngay lúc này.
Phong dắt Nam đến một gốc cây cách đường khoảng 2m, ở đó còn đông hơn. Hắn lạnh lùng rút dây xích trói vào gốc cây , “Quỳ ở đây đây mà nhớ: mày không còn là Nam, thằng đàn ông trai thẳng được đụ gái ngoài kia nữa.”
– Phong nói nhỏ, chỉ đủ cho Nam nghe thấy.
– “Mày là con chó tình dục. Và mày thì chỉ được quỳ chờ tao”
Nam gào ú ớ sau lớp rọ, nước mắt chảy dài. Cậu muốn cầu xin, muốn phản kháng, nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Nam bị ép quỳ ở ngoài kẹp dái chân làm cậu không nằm được cậu ráng nép vào thân cây không có ai thấy mà vẫn có người thấy nhìn cậu tuy vậy mà con cặc hơn 20cm vẫn cương cứng còn chảy nước dâm.
Một tiếng, Phong kéo Nam về nhà. Nam vừa đi vừa khóc căm hận trong tuyệt vọng. Về đến nơi, hắn không tháo rọ mõm, chỉ thẳng tay lôi cậu vào phòng chính,gỡ gọng kẹp dái trói ngược hai tay treo lên trần nhà, chân dạng ra, buộc cố định xuống sàn thành hình chữ X.
Cơ thể Nam bị kéo căng, con cu lại cứng tiếp do lâu ngày không bắn tinh chỉ cần kích thích nhẹ cậu đã cương lên rồi.
Phong châm một cây nến, để sáp nhỏ từng giọt xuống ngực trần rớt tí tách từng giọt lên ti che phủ hết ti của Nam.
“Ưm—!”
“Aaaa”
– tiếng rên tắc nghẹn vang ra từ miệng Nam. Cậu giật mạnh, nhưng xiềng xích giữ chặt khiến thân thể chỉ có thể run lên cậu dãy lắc cho xích rớt xuống mà vô ích.
Giọt sáp rơi xuống bụng, nóng bỏng như lửa. Nam cong người, mồ hôi rịn ra khắp trán.
Phong ngẩng mặt, đôi mắt lóe sáng sự khoái trá. Hắn nhỏ giọng:
“Thích không?
Nam: tha cho tôi đi “umm aaa” nam ràn khan cả hongn
Sáp được phong nhỏ và di chuyển lên nhỏ xuống nách nam dãy hết sức dây xích kêu leng keng là Phong càng thích thú,Phong cầm cặc Nam lên lấy 2 ngón tay kẹp mở lỗ tiểu của Nam ra
“lỗ này to chắc nhiều tinh lắm nhưng tao không cho phép mày bắn “.
Phong lây nến nhỏ vào lỗ tiểu sáp nóng tiếp xúc da mỏng làm Nam ứa nước mắt la lên “Á A A”
Nam hét gào, cơ thể vặn vẹo tuyệt vọng. Cảm giác nóng bỏng hòa với nhục nhã, dồn nén đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc ấy, Nam thấy mình hoàn toàn quas sức chịu đựng. Cậu hiểu rằng, mình không còn đường thoát . Từng giọt sáp nóng như minh chứng: giờ đây, Nam không còn là chủ nhân của cơ thể mình nữa – mà chỉ là món đồ trong tay Phong.
Phong bước lại gần, nâng cằm Nam lên. Ánh mắt hắn lạnh mà sâu, giọng trầm:
“Hãy nhớ lấy hôm nay. Đây mới chỉ bắt đầu. Còn nhiều trò… và tao sẽ khiến mày phải cầu xin được như thế này.”
Nước mắt Nam chảy dài, miệng ú ớ cầu xin. Nhưng trong ánh mắt mờ nhòe, cậu thấy một sự thật kinh khủng: một phần nào đó trong cơ thể, trong tiềm thức, đã bắt đầu run rẩy không chỉ vì đau đớn – mà còn vì một cảm giác khác, khó gọi tên hơn, nguy hiểm hơn.
Và Phong nhận ra điều đó, hắn mỉm cười.