Trai Thẳng Mắc Bẫy - Chương 4
Căn biệt thự buổi tối tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua hàng cây và tiếng giày nện trên sàn đá hoa cương. Nam ngồi bó gối trong góc phòng, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ, vì kiệt sức và vì sự căng thẳng chưa bao giờ nguôi trong những ngày bị giam giữ ở nơi này. Mỗi giây trôi qua đối với cậu là một sự tra tấn. Bức tường lạnh lẽo, ánh đèn vàng hắt xuống không đủ sưởi ấm, và hơn hết, là sự hiện diện đầy ám ảnh của kẻ tên Phong.
Phong không bao giờ cần phải to tiếng. Chỉ một cái nhìn lạnh như băng thôi cũng đủ khiến tim Nam thắt lại. Từ lúc bị bắt, Nam đã thử phản kháng, thử vùng vẫy, thậm chí gào thét cho đến khi cổ họng rát buốt, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng dửng dưng của kẻ cầm quyền, hoặc tiếng cười khẩy nhạt nhẽo từ đám vệ sĩ to lớn đứng gác ngoài cửa.
Đêm nay, không hiểu vì lý do gì, cửa phòng bật mở. Hai gã vệ sĩ bước vào, bóng dáng lù lù chắn hết ánh sáng.
– Đứng dậy.
Nam khẽ run, nhưng bản năng chống đối khiến cậu siết chặt nắm tay. “Không.” Cậu buột miệng, giọng khản đặc.
Ngay lập tức, một gã giật mạnh tay Nam, lôi cậu lên khỏi mặt đất. Thân hình gầy gò của Nam loạng choạng, chưa kịp thở đã bị ép thẳng lưng lại. Gã kia đưa cho cậu một ánh nhìn sắc lạnh rồi bất ngờ kéo phăng chiếc áo phông cậu đang mặc. Chỉ trong tích tắc, Nam trần trụi phần trên, da thịt lập tức nổi gai ốc trong cái lạnh của đêm.
– Bỏ… bỏ tôi ra! – Nam hoảng loạn, giãy giụa, nhưng vô vọng.
Chỉ còn độc một chiếc quần mỏng manh, Nam bị hai gã áp giải ra ngoài. Hành lang dài như nuốt chửng cậu, từng bước đi vang lên tiếng lách cách như một nhịp trống dằn vào ngực. Nam không biết họ định đưa mình đi đâu, chỉ thấy ánh mắt khinh miệt và những nụ cười nửa miệng trên gương mặt lạnh lùng của đám người.
Khi cánh cửa lớn mở ra, cả một không gian rộng mở hiện ra. Phòng khách sang trọng với trần cao, đèn chùm pha lê lấp lánh. Ở trung tâm, trên ghế bành, Phong ngồi thản nhiên, một điếu thuốc vắt hờ nơi ngón tay. Khói thuốc uốn lượn trong không khí, che mờ đôi mắt tối tăm mà sâu thẳm của hắn.
– Đến rồi à. – Giọng Phong trầm thấp, nhưng vang rõ khắp căn phòng.
Hai vệ sĩ đẩy Nam quỳ xuống nền đá, dằn mạnh khiến đầu gối cậu ê ẩm. Nam ngẩng mặt lên, đôi mắt ánh lửa căm phẫn, nhưng sâu trong đó vẫn không che được sự hoảng sợ.
Phong dập tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, rồi khoan thai bước lại gần. Dáng điềm tĩnh ấy khiến Nam căng thẳng tột độ. Hắn cúi xuống, đưa tay nâng cằm Nam lên.
– Em đã quen chưa?
– Hắn hỏi, giọng vừa như dỗ dành vừa như chế giễu.
Nam nghiến răng, im lặng.
Phong cười khẽ, bàn tay siết mạnh khiến cằm Nam đau nhói.
– Không trả lời cũng không sao. Hôm nay, tôi muốn em làm một việc.
Nam thở hắt, cảm giác tim đập dồn dập. “Lại là trò nhục nhã gì nữa?”
– cậu nghĩ.
Phong quay đầu, ra hiệu cho vệ sĩ. Ngay lập tức, hai gã to lớn kéo Nam đứng dậy, ép cậu phải đối diện trực diện với hắn. Hơi thở của Phong phả lên mặt Nam, mùi khói thuốc lẫn hương nước hoa lạnh lùng xộc thẳng vào mũi khiến cậu choáng váng.
– Hôn tôi.
– Phong nói chậm rãi, như ra lệnh.
Nam mở to mắt, không tin vào tai mình.
– Anh… anh điên rồi!
Một cái tát giáng xuống mặt cậu, không quá mạnh nhưng đủ để má nóng rát. Phong không nhướng mày, chỉ nhếch mép:
– Tôi không nhắc lại lần thứ hai. Hôn tôi, ngay tại đây.
Nam run rẩy. Ánh mắt của đám vệ sĩ như mũi dao chĩa vào lưng cậu. Cậu muốn chống cự, muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Trong đầu cậu, hàng trăm suy nghĩ chen chúc: “Nếu làm, mình sẽ nhục nhã. Nhưng nếu không… hắn sẽ còn làm điều tệ hơn.”
Nam cắn môi, máu rỉ ra.
– Không… tôi không làm!
Phong thở dài, rồi bất ngờ nắm gáy Nam, kéo sát lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, môi hắn áp chặt lên môi cậu. Nam trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ. Đó là một nụ hôn cưỡng ép, thô bạo nhưng lại kéo dài dai dẳng, như thể Phong cố tình muốn mọi người chứng kiến.
Nam vùng vẫy, nhưng bàn tay to lớn kia ghì chặt gáy cậu. Hơi thở nóng bỏng của hắn tràn vào, trái ngược hoàn toàn với sự run rẩy bất lực của cậu. Trong khoảnh khắc, Nam vừa thấy nhục nhã, vừa thấy một nỗi sợ hãi lạ lùng lan khắp cơ thể.
Đám vệ sĩ đứng xung quanh im lặng, ánh mắt lạnh băng theo dõi cảnh tượng ấy. Với họ, đây chỉ là một màn trình diễn quyền lực, một trò tiêu khiển của ông chủ.
Cuối cùng, Phong buông ra. Nam ngã quỵ xuống, đưa tay lau miệng, thở dốc như vừa chết đuối.
– Thấy chưa? – Phong đứng thẳng người, ánh mắt khó lường. – Có những điều, em càng chống cự thì càng phải chịu nhiều hơn.
Nam nhìn hắn trừng trừng, nước mắt bất giác lăn dài.
Phong không nói gì thêm. Hắn ra hiệu cho vệ sĩ: – Đưa cậu ta về phòng.
Nam bị kéo đi, cơ thể lảo đảo như cái xác vô hồn. Cậu nghe tiếng cửa sắt khép lại sau lưng, âm thanh khô khốc ấy như nhốt cả linh hồn cậu vào bóng tối. Cậu ngồi thụp xuống nền nhà, tay ôm chặt ngực. Nụ hôn kia như ngọn lửa vừa thiêu đốt vừa để lại tro tàn, khiến cậu vừa căm hận, vừa bàng hoàng.
Trong đầu Nam, nỗi nhục nhã xoáy sâu, nhưng ẩn sâu đâu đó là một sự bối rối khó gọi tên. Vì sao trái tim lại đập loạn khi môi hắn chạm vào mình? Vì sao sự căm ghét xen lẫn một thứ cảm giác khác mà cậu không dám thừa nhận?
Đêm đó, Nam không ngủ được. Bóng dáng của Phong, nụ cười nhạt, cái nhìn lạnh lẽo, và nụ hôn cưỡng ép kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, ám ảnh như một cơn mưa dai dẳng không dứt.
(…)
Nụ hôn đó.
Một nụ hôn cưỡng bức trước mặt bao nhiêu con mắt, bao nhiêu nụ cười mỉa mai. Nam cắn môi thật mạnh, mùi máu tanh tràn ra, nhưng không làm xóa nổi cái dư vị ẩm nóng kia. Cái hôn của Phong không giống những gì Nam từng tưởng tượng về tình yêu hay ham muốn. Nó giống như một nhát xích khóa chặt, vừa nhục nhã vừa khiến tim Nam đập dồn dập không kiểm soát.
Nam đập tay vào tường, từng tiếng “bịch, bịch” vang vọng trong không gian chật chội. Càng cố gắng trút giận, hình ảnh Phong càng hiện ra rõ ràng trong đầu: đôi mắt thâm trầm, bàn tay bóp chặt cằm, hơi thở phả sát mặt. Tại sao, giữa nhục nhã, lại có chút gì đó khiến Nam không dám thừa nhận?
⸻
Đêm xuống, Nam vẫn không ngủ được. Căn phòng quá yên ắng, chỉ có tiếng quạt gió rền rĩ. Bên ngoài hành lang vọng lại vài tiếng bước chân của vệ sĩ tuần tra. Nam cuộn người, cố nhắm mắt, nhưng mỗi khi mi mắt hạ xuống, cảnh tượng khi bị ép hôn lại tua đi tua lại.
Nam nhớ rõ những tiếng cười khẩy, ánh mắt soi mói. Nhớ cả khoảnh khắc đôi môi kia áp vào, bất chấp sự giãy giụa. Nam muốn nghĩ đó chỉ là nhục nhã, chỉ là sự sỉ nhục trắng trợn. Nhưng trái tim phản bội, nó vẫn loạn nhịp.
Nam ôm đầu, thì thầm:
– Không phải… Không phải…
Tiếng mở cửa vang lên. Nam bật dậy, tim hẫng một nhịp.
Phong bước vào, không vội vàng, cũng không quá đường đột. Áo sơ mi đen, vài nút mở lơi lỏng, lộ xương quai xanh đầy mời gọi. Trên tay hắn vẫn cầm điếu thuốc đang cháy dở, khói thuốc lượn lờ theo từng nhịp bước.
– Chưa ngủ?
– giọng hắn trầm khàn, vang trong phòng.
Nam quay mặt đi, không đáp.
Phong nhếch môi cười, ngồi xuống mép giường, ngay cạnh Nam. Khoảng cách gần đến mức Nam cảm thấy hơi ấm từ cơ thể hắn. Bàn tay thon dài bất ngờ vươn ra, đặt lên gáy Nam. Nam giật mình, toàn thân căng cứng.
– Đừng sợ. – Phong khẽ nói. – Chỉ là… anh chưa quên được cảm giác lúc chiều.
Nam siết chặt tay, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Anh nhục mạ tôi đủ rồi. Còn muốn gì nữa?
Phong dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn cạnh giường, rồi quay lại, nhìn thẳng vào Nam. Ánh mắt hắn không hẳn là giễu cợt, mà sâu thẳm, như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc Nam đang cố che chắn.
– Muốn em hiểu… không phải lúc nào cũng là trò nhục nhã.
Nam bật cười khan:
– Anh nghĩ tôi sẽ tin?
Phong không trả lời ngay. Hắn chỉ cúi người, bất ngờ lại gần. Nam chưa kịp phản ứng thì môi hắn đã chạm khẽ vào má mình. Không phải nụ hôn cưỡng bức như ban ngày, mà nhẹ nhàng, thoáng qua, nhưng lại khiến Nam đông cứng.
– Nếu chỉ muốn làm nhục, anh đâu cần làm thế này. – Phong thì thầm, hơi thở nóng rực phả bên tai.
Nam đẩy hắn ra, run rẩy:
– Đừng… Đừng chạm vào tôi nữa.
Phong bật cười khẽ, đứng dậy.
– Được thôi. Nhưng nhớ lấy… những gì em vừa cảm nhận, không phải là nhục nhã.
Nói rồi, hắn rời đi, để lại Nam ngồi thẫn thờ. Cả người Nam run lên. Nam ôm ngực, nhịp tim đập loạn. Hắn nói dối. Chắc chắn là dối trá. Nhưng tại sao… Nam không phản bác nổi?
⸻
Sáng hôm sau, Nam bị lôi ra khỏi phòng. Vẫn mấy gã vệ sĩ kia, vẫn ánh nhìn lạnh lùng. Nam cắn răng đi theo, bụng dạ nặng trĩu vì không biết hôm nay lại là trò hành hạ gì.
Phong ngồi sẵn trong phòng khách rộng lớn, ghế sofa đen, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến gương mặt hắn thêm sắc lạnh.
– Lại đây.
Nam đứng yên.
– Tôi bảo, lại đây. – Giọng Phong trầm xuống.
Dưới ánh nhìn đe dọa của vệ sĩ, Nam buộc phải bước tới. Phong vỗ nhẹ lên đùi mình, ra hiệu:
– Ngồi xuống đây.
Nam há hốc miệng:
– Anh… điên rồi!
– Ngồi.
Chỉ một chữ, nhưng nặng như chì. Nam run run, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống, toàn thân cứng đờ. Phong đặt tay lên eo Nam, giữ chặt. Vệ sĩ đứng quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Phong ra lệnh:
– Hôn tôi.
Nam bật dậy ngay, nhưng bàn tay to lớn kia siết mạnh, kéo ngược Nam lại.
– Không… tôi không làm! – Nam vùng vẫy.
Phong nghiêng đầu, ra hiệu cho một vệ sĩ. Gã kia lập tức rút roi điện, quẹt lửa xanh lè trước mặt Nam. Nam tái mặt.
Phong ghé sát, giọng trầm khàn:
– Em hôn, hay để bọn họ dạy em?
Nam run bần bật, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Ánh mắt bủa vây, sức ép nặng trĩu. Cuối cùng, Nam cắn môi, nghiêng đầu, run rẩy đặt môi mình lên môi hắn.
Một nụ hôn run run, ngượng ngập, chẳng hề có sự tự nguyện.
Nhưng Phong lại nhắm mắt, siết eo Nam chặt hơn, kéo hẳn Nam ngồi sát vào lòng mình. Đám vệ sĩ im lặng, như đang xem một màn kịch. Nam cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, vừa nhục vừa tê dại.
Khi rời ra, Phong ghé sát tai Nam, thì thầm:
– Tốt lắm. Nhưng… chưa đủ.
Nam thở gấp, sợ hãi:
– Anh còn muốn gì nữa?
Phong cười nhạt, ánh mắt nguy hiểm:
– Muốn em nhớ… từ bây giờ, mỗi khi nhắc đến anh, điều đầu tiên em nghĩ tới… sẽ là nụ hôn.
⸻
Ngày hôm đó, Nam bị kéo về phòng trong trạng thái đầu óc rối bời. Nam ngồi gục xuống, bàn tay run run chạm lên môi mình. Cảm giác không biến mất, ngược lại, nó khắc sâu hơn bao giờ hết. Nam muốn tự lừa dối rằng đó chỉ là sự ép buộc, nhưng… giữa cưỡng ép, lại len lỏi thứ gì đó Nam không thể gọi tên.
“Không… mình không thể như vậy…” – Nam thì thầm, nhưng trái tim thì đập loạn nhịp.
Phong đã gieo vào Nam một xiềng xích mới. Không còn là roi, là điện, mà là một nụ hôn – vừa nhục nhã, vừa ám ảnh, vừa khiến Nam sợ hãi chính bản thân mình.
⸻
Đêm đó, Nam không chống cự khi bị lôi vào giường ngủ chung. Phong chỉ nằm cạnh, không làm gì quá đáng. Nhưng cánh tay hắn vắt ngang người Nam, hơi thở nóng phả vào gáy, khiến Nam không tài nào chợp mắt. Mỗi lần Nam nhúc nhích, Phong lại siết chặt hơn, như sợ Nam bỏ đi.
Trong cơn mơ hồ, Nam bỗng nhận ra: thứ giam cầm nguy hiểm nhất, không phải xích sắt, không phải roi điện… mà là vòng tay kia, và nụ hôn đã khắc sâu trong trí nhớ.