Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Next

Trai Thẳng Mắc Bẫy - Chương 1

  1. Home
  2. Trai Thẳng Mắc Bẫy
  3. Chương 1 - cạm bẫy đầu tiên
Next

Nam sinh ra trong một xóm lao động chật chội. Cơ bắp săn chắc do cả ngày gánh vác, bốc xếp ngoài bến cảng. Người ta thường bảo “thằng này có thân hình để đi tập gym cũng thành lực sĩ”, nhưng Nam lại chẳng màng. Với nó, tiền kiếm được chỉ để nhậu, hút thuốc, đôi khi đem nướng vào những ván bài đỏ đen.

Mấy lần đầu, thắng được chút tiền, Nam càng tin mình “có số má”. Nhưng càng chơi, càng thua. Lãi mẹ đẻ lãi con, món nợ ban đầu chỉ vài triệu biến thành cả trăm triệu. Chủ nợ ngày một siết chặt. Bọn chúng đến tận chỗ làm hăm dọa, thậm chí xô xát khiến Nam nhiều lần tím bầm mặt mũi.

Trong cơn bế tắc, Nam gặp Phong. Một người nhỏ hơn cậu 5 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, ánh mắt sắc sảo. Phong xuất hiện ở quán nhậu ven đường khi Nam đang ngồi lầm lũi với điếu thuốc tàn. Phong chủ động mời Nam ly bia, nói chuyện như đã quen từ lâu.

Nam ngạc nhiên vì người đàn ông ấy không hề chê bai, cũng chẳng coi thường lối sống buông thả của nó. Ngược lại, Phong tỏ ra hiểu, thậm chí khen Nam “sống đúng kiểu đàn ông, có gan làm có gan chịu”. Nam nghe vậy thấy mát ruột, uống thêm mấy ly.

Khi Nam buột miệng than vãn về nợ nần, Phong chỉ mỉm cười:
– “Chuyện nhỏ thôi. Nếu chú em tin anh, anh lo cho. Vay bao nhiêu cũng được, không cần thế chấp, chỉ cần giữ lời.”

Nam tưởng như vớ được vàng. Bấy lâu nay chẳng chủ nợ nào chịu cho nó khất nợ, vậy mà Phong lại chìa tay ra. Nó gật đầu cái rụp, nghĩ bụng “ông này đúng là đàn anh hào phóng”.

Vài ngày sau, Phong đưa tiền tận tay. Nam vui mừng, không hề biết sợi dây đã tròng vào cổ. Những tháng tiếp theo, món nợ càng lúc càng nặng, lãi cao chót vót. Nam bắt đầu lo sợ nhưng đã quá muộn.

Một tối, sau khi mấy chủ nợ khác đến nhà dằn mặt, Nam lại tìm đến quán quen. Phong đã ngồi chờ sẵn, vẫn với điếu thuốc cháy đỏ giữa ngón tay. Gã đặt ly bia xuống, giọng trầm nhưng đầy chắc nịch:
– “Chú em không cần xoắn. Để anh lo. Nhưng muốn giải quyết tận gốc, phải qua nhà anh, bàn riêng.”

Nam do dự một thoáng, rồi gật đầu. Nó nghĩ chẳng còn ai giúp mình ngoài Phong.

Đêm hôm ấy, Phong lái xe đưa Nam về căn biệt thự ngoại ô. Cánh cổng sắt mở ra, ánh đèn vàng hắt xuống lối đi lát đá. Nam choáng ngợp trước sự sang trọng, vừa bước vừa hút thuốc, không để tâm đến những cánh cửa khóa kín phía sâu trong nhà.

Phong đi trước, quay lại nở nụ cười khó đoán:
– “Vào đi, rồi anh em mình bàn cho xong.”

Nam dập điếu thuốc, bước theo. Cánh cửa lớn khép lại sau lưng, kêu “cạch” một tiếng.

Cánh cửa đóng lại phía sau, âm thanh vang vọng trong căn nhà rộng khiến Nam hơi khựng bước. Nó liếc mắt nhìn quanh. Căn biệt thự không giống những nơi nó từng đặt chân tới. Mọi thứ đều quá ngăn nắp, sáng bóng, từ bộ ghế sofa da đen đến dàn đèn chùm lấp lánh treo giữa trần cao. Nam cảm giác mình như kẻ xa lạ lọt vào thế giới của giới nhà giàu, vừa ngưỡng mộ vừa có chút khó chịu.

Phong treo áo vest lên giá, xoay người nhìn Nam rồi cười:
– “Sao, ngạc nhiên à? Ngồi xuống đi. Ở đây tự nhiên như ở nhà.”

Nam ngập ngừng ngồi xuống mép ghế. Nó không quen với kiểu bàn ghế trơn bóng này, chỉ sợ lỡ tay làm trầy thì khổ. Đôi tay chai sạn cầm lấy ly nước Phong vừa rót, nhưng nó không uống, chỉ xoay xoay.

Trong đầu Nam vang lên hàng loạt câu hỏi: “Ông này rốt cuộc là ai? Sao tốt bụng quá mức? Tiền đâu ra mà cho mình vay dễ thế?” Nhưng rồi nó tự trấn an: “Thôi kệ, quan trọng là có người chìa tay cứu, mình còn gì để mất đâu.”

Phong ngồi xuống đối diện, châm điếu thuốc, rít một hơi dài. Khói thuốc lan mờ, mùi hăng nồng hòa lẫn hương gỗ sẫm của căn phòng. Nam nhìn chăm chăm, trong lòng thoáng thấy hình ảnh quen thuộc. Nó cũng là dân nghiện thuốc, thấy khói là thèm. Nhưng vừa đưa tay định móc bao thuốc trong túi quần, Phong bất ngờ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nở nụ cười:
– “Có khách thì không nên hút nhiều. Tao sợ chú em ngại.”

Nam bật cười khùng khục, khoát tay:
– “Anh cứ tự nhiên. Em cũng hút mà.”

Phong lắc đầu, ánh mắt thoáng nghiêm nghị nhưng rồi lại dịu đi:
– “Không. Từ giờ tao muốn làm khác. Có chú em ở đây, chắc tao cũng nên bớt lại.”

Nam thoáng bất ngờ. Nó chưa từng thấy ai “giữ ý” với mình đến thế. Cái cảm giác được coi trọng, dù chỉ là cử chỉ nhỏ, cũng khiến trong lòng Nam thoáng ấm áp – một thứ nó không hề cảm nhận được từ mấy gã bạn nhậu chí chóe suốt ngày.

Phong nghiêng người, rót thêm trà. Giọng anh trầm xuống:
– “Nói thẳng nhé, chuyện nợ nần của chú, anh nắm hết rồi. Đám kia không dám động vào nữa, anh đã dằn mặt tụi nó. Nhưng…”

Nam căng thẳng, buông ly xuống bàn, lắng nghe.

– “…muốn yên ổn, chú phải hợp tác với anh. Về lâu dài, chỉ có đi cùng anh, chú mới không bị nuốt chửng. Tin không?”

Nam vốn quen kiểu ăn nói cục mịch, nghe Phong nói trơn tru, tự tin thế thì thấy vừa nể vừa sợ. Nó gật đầu lia lịa:
– “Tin, tin chứ anh. Em mà còn chọn được ai khác thì đâu ngồi đây.”

Phong nhếch môi cười, đứng dậy:
– “Tốt. Nghỉ lại đây đêm nay đi, mai anh dẫn chú đi thu xếp. Ở ngoài kia không an toàn.”

Nam hơi lúng túng. Ở nhờ nhà một gã gần như xa lạ? Nhưng nghĩ đến cảnh mấy chủ nợ tìm tận phòng trọ, nó lại thấy gật đầu dễ hơn.

– “Ờ… vậy phiền anh.”

Phong vỗ vai Nam, bàn tay rắn chắc nhưng ấm. Hành động ấy khiến Nam bất giác thả lỏng. Nó chẳng hề biết, từng chi tiết nhỏ trong căn nhà, từng lời nói, từng nụ cười của Phong, đều đã là mắt lưới chờ sẵn để trói nó lại.

Đêm hôm ấy, khi Phong dẫn Nam lên phòng dành riêng, cánh cửa khép lại phía sau, Nam ngồi phịch xuống giường, thở phào. Nó không ngờ rằng, chính khoảnh khắc tưởng như an toàn ấy, lại mở đầu cho chuỗi ngày dài mà nó không bao giờ lường trước.

Nam nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, lưng đập xuống lớp nệm êm mượt khiến nó thấy choáng ngợp. Cả đời làm việc chân tay, Nam quen với giường tre ọp ẹp, nệm mỏng sờn vải, đến mức quay trở mình còn nghe kẽo kẹt. Ở đây, mọi thứ sạch sẽ, thơm tho, mới mẻ đến lạ.

Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng: tường sơn màu xám nhạt, khung tranh tối giản, cửa kính lớn nhìn thẳng ra ban công. Rèm buông hờ, để ánh sáng vàng ấm áp từ đèn đường hắt vào. Không gian yên bình đến mức Nam thấy như bước vào thế giới khác – một nơi không hề thuộc về mình.

Tiếng gõ cửa khẽ vang. Phong bước vào, tay cầm một khay nhỏ: ấm trà còn bốc khói, vài món ăn nhẹ, và… một gạt tàn sạch bóng. Anh đặt xuống bàn, nhìn Nam bằng ánh mắt bình thản:
– “Nghỉ ngơi chút đi, chú em chắc mệt rồi. Có muốn hút điếu thuốc không?”

Nam gãi đầu, bật cười:
– “Ờ, cũng thèm. Anh làm em ngại, lúc nãy bỏ điếu thuốc vì em, giờ lại hỏi.”

Phong mỉm cười, không trả lời, chỉ đưa bao thuốc mới tinh. Nam châm một điếu, hít sâu. Khói thuốc lấp đầy lồng ngực, khiến nó thấy dễ chịu hẳn. Mỗi khi căng thẳng, thuốc là thứ duy nhất giữ nó đứng vững.

Phong không hút. Anh chỉ ngồi đối diện, khoanh tay, nhìn Nam như đang nghiên cứu. Cảm giác đó làm Nam hơi rùng mình, nhưng nó vội nghĩ: “Chắc ổng quan tâm thật thôi.”

– “Nam này,” Phong cất giọng trầm, “chú nghĩ sao về chuyện nợ nần? Cứ đánh bạc, nhậu nhẹt, tiền vào bao nhiêu cũng hết… chú định sống vậy mãi à?”

Câu hỏi ấy như lưỡi dao chạm đúng chỗ nhức nhối. Nam khựng lại, mắt cụp xuống. Nó không biết trả lời sao. Thật ra, trong thâm tâm, nó cũng nhiều lần thấy mệt mỏi. Nhưng mỗi khi chán nản, chỉ cần men rượu và ván bài là tạm quên đi.

Nam nhả khói, lẩm bẩm:
– “Em… cũng không biết. Sống ngày nào hay ngày đó thôi. Tiền bạc… đâu giữ được.”

Phong chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Nam:
– “Nhưng một khi nợ chồng chất, có ngày chú mất cả mạng. Tao không cứu, chú nghĩ giờ mình còn ngồi đây không?”

Nam im lặng. Tim nó chùng xuống. Lời Phong chẳng khác nào sự thật trần trụi mà nó luôn cố tránh né.

Phong bước đến gần, ngồi xuống mép giường, bàn tay to lớn đặt lên vai Nam. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Nam sững lại, nhưng không rút ra. Ánh mắt Phong sâu và chắc nịch:
– “Từ giờ, để tao lo. Chú chỉ cần nghe lời, đừng chống lại. Tao sẽ lo hết cho chú, cả đời này cũng được.”

Nam nhìn anh, ngỡ ngàng. Chưa từng có ai nói với nó những lời như thế. Bạn bè thì chỉ rủ rê nhậu nhẹt. Người thân thì đã bỏ mặc từ lâu. Giờ lại có một gã “chủ nợ” hứa hẹn lo cho nó cả đời. Nam muốn tin, bởi tin vào đó, nó mới thấy mình có chỗ dựa.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Nam, hiếm hoi và chân thành:
– “Anh… thật sự nghĩ vậy hả?”

Phong gật đầu. Ánh mắt anh không rời khỏi Nam, vừa như trấn an, vừa như khóa chặt.
– “Ừ. Tao chưa bao giờ nói chơi. Chỉ cần chú ở bên tao.”

Căn phòng trở nên im lặng. Khói thuốc mờ ảo lượn quanh, ánh sáng vàng nhạt phủ lên hai thân hình – một kẻ đầy cơ bắp thô ráp, một kẻ áo sơ mi trắng chỉnh tề. Hai thế giới khác biệt đang xích lại gần nhau, dù Nam chưa hề nhận ra mình đã bị trói buộc ngay từ giây phút đầu.

Đêm đó, Nam ngủ say lạ thường. Có lẽ bởi men mệt mỏi, có lẽ bởi cảm giác an toàn giả tạo mà Phong khéo léo gieo vào. Còn Phong, đứng ngoài ban công, lặng lẽ châm một điếu thuốc khác. Anh rít một hơi, rồi dập tắt ngay khi ánh mắt vô tình chạm qua khung cửa, thấy Nam đang nằm yên bên trong.

Anh thì thầm, như nói với chính mình:
– “Từ giờ, chú em là của tao rồi.”

Sáng hôm sau, Nam tỉnh dậy bởi mùi cà phê thoang thoảng. Cơn đau lưng do quen nằm giường cứng khiến nó xoay người vài cái, rồi bật dậy. Mọi thứ xung quanh gọn gàng, tươm tất đến mức Nam chợt thấy ngượng: quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bời, đôi chân trần dẫm lên sàn gỗ lạnh. Nó chẳng khác gì một kẻ xa lạ, lọt vào căn nhà sang trọng vốn không dành cho mình.

Tiếng Phong vang lên từ bếp:
– “Dậy rồi à? Vào đây ăn sáng.”

Nam dụi mắt, bước ra. Trên bàn bày sẵn bánh mì, trứng ốp la, ly cà phê nghi ngút khói. Đơn giản nhưng đầy đủ, thứ mà lâu lắm rồi Nam không được ăn tử tế. Thường ngày, nó chỉ có gói mì tôm hay ổ bánh mì trứng nguội lạnh mua vội ở đầu hẻm.

– “Anh làm à?” – Nam ngạc nhiên.

Phong nhún vai:
– “Ừ. Sống một mình thì phải tự lo thôi. Chú ăn đi.”

Nam ngồi xuống, cầm dao nĩa còn lóng ngóng, vụng về. Nó không quen kiểu ăn này, cảm giác như đang ở nhà người khác. Nhưng cơn đói khiến nó mặc kệ, nhanh chóng xử sạch đĩa đồ ăn. Phong ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ.

Sau bữa, Nam vừa định đứng dậy thì Phong cất giọng chậm rãi:
– “Nam này, giờ chú chưa thể về được đâu.”

Nam khựng lại:
– “Sao… sao vậy? Em còn việc…”

Phong cắt lời, ánh mắt sắc như dao:
– “Chú có việc gì ngoài nợ nần? Về ngoài kia, bọn cho vay đập chết chú lúc nào chẳng hay. Ở đây, ít ra tao giữ được chú an toàn.”

Nam nín lặng. Trong đầu thoáng hiện lên cảnh mấy gã chủ nợ xăm trổ dí dao, dí gậy hôm trước. Thân thể đầy cơ bắp là thế, nhưng một chọi năm thì nó chẳng là gì. Ý nghĩ đó làm sống lưng nó lạnh buốt.

Phong đứng dậy, đi chậm rãi tới bên Nam. Anh đặt bàn tay to lên vai nó, siết nhẹ như để nhấn mạnh:
– “Ở lại đây. Tao lo hết. Chỉ cần chú nghe tao.”

Nam cúi mặt. Trong lòng nó có chút ngờ vực, nhưng sự sợ hãi và niềm tin mơ hồ trộn lẫn khiến nó gật đầu. Một cái gật đầu nhỏ thôi, nhưng đủ để siết chặt sợi dây vô hình đang trói buộc.

– “Ngoan.”

– Phong khẽ cười, vỗ vai nó.

Anh mở tủ, đưa Nam một bộ đồ thể thao sạch sẽ:

– “Thay cái này đi. Đồ chú bẩn quá rồi.”

Nam cầm lấy, cảm giác như mình được “chăm sóc”. Đối với một gã trai quen ăn nhậu, ngủ quán, bị xem thường, thì sự tử tế này dễ dàng chạm đến tận cùng nhu cầu được quan tâm. Nó chẳng biết rằng, chính từ khoảnh khắc ấy, ranh giới tự do của nó đã bị xóa mờ.

Buổi chiều, Phong chở Nam ra siêu thị lớn. Anh điềm nhiên như thể đang đưa bạn thân đi chơi. Nam có phần lúng túng, tay thọc túi quần, mắt liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Phong chọn đủ thứ: quần áo mới, giày dép, dao cạo râu, cả gói thuốc lá loại Nam thích. Mỗi món đồ rơi vào giỏ, Nam càng thấy như mình đang nợ thêm một khoản ân tình khổng lồ.

– “Anh… mua nhiều quá rồi. Em đâu dám…”

Phong liếc qua, giọng chắc nịch:
– “Tao đã nói rồi, từ giờ mọi thứ của chú là do tao lo. Đừng mở miệng cãi.”

Câu nói như lưỡi dao cắt ngang dòng suy nghĩ. Nam câm lặng. Trong một khoảnh khắc, nó vừa thấy bất an, vừa thấy… được bảo bọc. Một cảm giác mâu thuẫn khiến tim nó đập nhanh.

Đêm xuống, khi Nam ngồi ngoài ban công với điếu thuốc, Phong lại bước đến, nhẹ nhàng giật khỏi tay nó.
– “Đừng hút nhiều. Không tốt cho phổi.”

Nam gãi đầu, cười trừ:
– “Em quen rồi.”

Phong dập điếu thuốc trong gạt tàn, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Nam. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt ấy tối sâu, vừa ôn hòa vừa chứa mệnh lệnh:
– “Tao nói đừng. Nghe chưa?”

Nam ngập ngừng, rồi khẽ gật. Lần đầu tiên, nó thấy mình… nghe lời một người khác.

Đêm ấy, Nam nằm dài trên chiếc giường rộng, mắt mở trân trân nhìn trần nhà. Trong đầu vang vẳng những câu nói của Phong. Nó biết, mình đang bước vào một ngã rẽ kỳ lạ. Nhưng thay vì chống cự, nó lại thấy bản thân buông lỏng, mặc cho dòng chảy ấy cuốn đi.

Ở phòng bên, Phong châm thêm một điếu thuốc khác, ánh lửa bập bùng soi nụ cười thoáng qua nơi khóe môi.

– “Vậy là xong. Mồi đã cắn câu.”

Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 1 Tháng 8, 2025
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 36 30 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 35 30 Tháng 8, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Trại Gác Rừng – Gay 18+
Chương 13 13 Tháng 8, 2025
Chương 12 13 Tháng 8, 2025
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
Tình Bạn Dâm Đãng
Chương 13 3 Tháng 9, 2025
Chương 12 31 Tháng 8, 2025

Comments for chapter "Chương 1"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved