Trai... một con - Chương 1
Nếu bạn là một gay kín thì có một phút giây nào đó nhìn lại mình và bạn ao ước phải chi mình là một bóng lộ không ?
Đó là hoàn cảnh của tôi hiện nay đấy !
Trên 20 năm qua kể từ khi trưởng thành,với dáng vẻ là một người đàn ông bình thường (nhưng thật sự trong tâm hồn thì không bình thường chút nào),tôi đã sống với bao nhiêu là đau khổ và vằn vặt …
Thật vậy ,lúc trẻ con gái đi theo thì mình phải cố gắng giả vờ yêu thương …Rồi cũng giả bộ ghen tương để cuối cùng cũng chia tay chia chân hết.Trong lúc đó thì mình lại yêu thầm một chàng trai cùng lớp mà chẳng dám thốt ra lời …
Về già thì mấy người đàn bà sồn sồn chết chồng suốt ngày kiếm chuyện ỏng a ỏng ẹo trước mặt mình …Và mấy cô gái lỡ thời nữa chứ ? Trời ơi ,lại phải đóng kịch tỏ vẻ ta đây là số đào hoa .Nay cặp với em Lan ,mai lại đi chơi với em Hồng búa xua …mà mắt thì cứ nhìn đau đáu theo những chàng trai trẻ đẹp trong xóm …để mà thèm thuồng ,ước ao…
Nhưng vì sao tôi lại muốn là một bóng lộ ?
Chuyện là như thế này :
Trong xóm tôi có hai người tên là Hải và Vinh là…như vậy đấy ! Hải thì còn trẻ khỏang hai mươi mấy , Vinh thì sồn sồn cỡ tuổi tôi .Trời ơi ,vì họ đã lộ rồi nên chẳng cần phải ”gồng” làm chi nữa .Họ cứ sống thật với chính mình và hễ thấy trai đẹp nào vào trong xóm thì tha hồ chọc ghẹo,liếc mắt đưa tình từa lưa hết …
Vậy mà con trai cứ bu theo họ suốt ngày mới lạ chứ !
Có một lần cùng đi dự đám cưới ở dưới quê và vô tình tôi được sắp xếp ngồi chung với hai người ấy.Nghe họ bàn tán sôi nổi và khoe khoang thành tích cua trai mà tôi cũng phát thèm .Hải ”nổ” :
-Tối hôm qua một mình tui ”phục vụ” tới bốn thằng …mỏi miệng muốn chết !
Vinh ”hói” nhếch môi :
-Mày thì chỉ chơi với mấy đứa bụi đời …rẻ tiền thấy mồ !
Tôi giả bộ tò mò :
-Sao mà dễ dàng quá vậy ? Mấy người có nói khoác không ?
Vinh ”hói” nói sát vào bên tai tôi :
-ông không tin thì lát nữa theo tụi này …Mấy thằng con trai ở quê ”sung” lắm …nhưng đa số đều nghèo thì làm gì có tiền chơi gái ? Đi theo tụi này thì mấy đứa nó vừa được bao ăn nhậu miễn phí vừa được ”sướng” thì làm gì mà không ham ?
Hải ngóng tai nghe ,cậu bồi thêm :
-Ở đây không phải như Sài Gòn đụng chút là tiền …Thích là chìu hết à…hihihi…
Đêm ấy cũng vì có hơi rượu trong người nên tôi cũng muốn gia nhập theo họ cho biết …Tôi thấy hai người họ cũng mến mình nên tâm sự chút chút và hé cho họ biết mình cũng thuộc dạng giống như thế .Vinh ”hói” tỏ vẻ hiểu đời nên lên tiếng :
-ông ”gồng” quá nên tụi con trai làm sao biết ? Ngay cả tui ở chung xóm với ông bao nhiêu năm mà còn không ngờ …
Tiếng của Hải :
-Anh đi với tụi em vài lần thì bảo đảm có …đồ chơi không hết ! Ở chợ đêm nào mà không có trai lại tìm em rủ rê đi nhậu …Con trai mà…đứa nào lại không ”n…” hả anh ?Mình làm tụi nó còn ”phê” hơn cả mấy đứa con gái nữa …
Khi tôi tỏ ư không muốn cho mọi người biết vì dù sao nếu nói về địa vị trong xã hội thì tôi cũng có chút ít tiếng tăm hơn ,Vinh ”hói” vỗ vai tôi rồi trấn an :
-Yên tâm đi …Tụi này biết mình biết ta mà ! Thêm một người bạn thì bớt một người thù đúng không ? Khi nào rảnh tụi tui theo ông đi Sài Gòn thì lúc đó ông dẫn dắt lại tụi tui thôi .Tụi mình cùng cảnh ngộ ,thương nhau không hết …Tụi tui hại ông thì được cái gì ?
Và đêm đó ,tôi đã theo họ …
Trong lúc nhậu ,hai người họ cứ đến từng bàn và kiếm mấy chàng trai trẻ để cụng ly suốt …Và không biết họ ăn nói thế nào mà những chàng trai ấy đa số đều gật gù lia lịa …
Khi buổi tiệc nhóm họ gần tàn thì Vinh ”hói” đến bên tôi và nói nhỏ :
-Lát nữa ông theo thằng Hải nha …Tui kiếm được khoảng trên dưới mười thằng rồi .Tui hẹn tụi nó sau vườn nhà kế bên đó .Đêm nay trăng sáng hữu tình,ông tha hồ mà ngắm …cảnh hen ? Hehehe …
Sau khi ra vườn ,mặc dù Hải cố sức lôi kéo nhưng tôi vì nhát nên không dám tham dự.Thế là cậu kêu tôi đứng núp vào một góc cây để chứng kiến hai người họ ”làm việc”.Trời ơi ,tụi con trai từng đứa ,từng đứa một đứng sắp hàng để chờ tới …lượt mình đã làm cho tôi choáng váng …
Rồi những ngày sau đó,khi đã trở lại thị xã rồi thì đêm nào mà có ”độ” thì hai người họ cũng nhắn tin mời tôi ra ngồi chơi.Tôi không biết ở Sài Gòn bạn bè cùng giới đối xử với nhau như thế nào nhưng ở nơi tỉnh lẻ này tình bạn của hai người dành cho tôi thì rất thật lòng.Một phần chắc tại vì thấy tôi lúc nào cũng sống cô độc lặng lẽ nên họ tội nghiệp chăng ? Có lẽ là thế !
Tuy vậy tôi cũng không tham gia thường xuyên cùng họ mà chỉ thỉnh thoảng thôi.Con người của tôi lúc đó thật mâu thuẫn ,nửa muốn sống buông thả cho hết cuộc đời còn lại,nửa thì lại muốn giữ mình trong sạch như bao nhiêu năm qua đã từng chịu đựng …
Thành ra ,tuy ái mộ cuộc sống của họ nhưng rồi tôi cũng vẫn là …tôi của thuở nào …
Khi Hải giới thiệu một anh chàng lực lưỡng đẹp trai nhìn là chảy nước miếng cho tôi thì cậu nói nhỏ :
-Cái thằng này là ”hàng Việt Nam chất lượng cao” nha anh !Em ”làm” nó rồi ,bá phát đó anh …
Thật lòng tôi cũng muốn thử một lần …nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại khẽ lắc đầu từ chối :
-Anh …thấy kỳ quá ! Tự nhiên không yêu thương gì hết mà…
Vinh”hói” bỉu môi :
-Bộ ông điên rồi hả ? Trời cho lúc nào thì mình hưởng lúc đó chứ ngu gì ? Thời buổi này yêu làm gì cho nó mệt óc cha ơi …
Hải lôi tôi ra góc khuất rồi nói :
-Anh cứ như vậy hoài thì phí cuộc đời lắm .Tướng tá anh ăn đứt thằng cha Vinh ”hói” đó nên lo gì không có bạn ? Thằng chả vậy mà hay lắm nha,suốt ngày câu toàn mấy em học sinh cấp ba thơm như múi mít không à …Anh phải mạnh dạn lên chứ ?
Mặc cậu nói gì thì nói ,tôi cũng lắc đầu lia lịa …
Riết rồi hai người họ cũng chán không thèm làm mai làm mối cho tôi nữa.Thành ra tôi chỉ tháp tùng theo họ đề ăn nhậu và …học hỏi là chính!Nói chung,trong vấn đề tài chính tôi rất biết cách cư xử nên họ cũng không muốn nghỉ chơi với tôi làm chi …Mỗi người đều có cách sống khác nhau mà ,đúng không ?
Và như thế …tuy đôi lúc rất muốn giống như Hải và Vinh ”hói” nhưng rốt cuộc rồi tôi vẫn không làm sao mà hòa nhập theo cái kiểu ”mỗi đêm mỗi thằng” như họ được .
…
Sáng nay,Vinh ”hói” thông báo :
-Lát nữa tôi đưa ông đến khai trương một quán bar mới ở đầu hẻm nha ? Cái quán này bắt chước phong cách của Sài Gòn nên bảo đảm sẽ đắt đó …À,còn có mấy phòng karaoke nữa …
Tôi ngơ ngác :
-Vậy mình đến đó làm chi ?
Vinh ”hói” trợn mắt :
-Trời , ”bó tay” với cha luôn …Mấy cái quán sang trọng lịch sự như vậy thì tụi thanh niên sẽ đến nhiều .Cho nên mình phải tranh thủ đăng kư làm mối ruột của quán để tha hồ cua trai …Như vậy cũng hổng hiểu ,chán cha quá !
Quá quen với cách ăn nói sỗ sàng của hắn rồi nên tôi đành im lặng cười trừ …
Chiều hôm đó,tôi đến quán cafe bar Ni Ni …
Trong lúc Vinh ”hói” đang giở chiêu đến từng bàn làm quen búa xua thì tôi ngồi yên lặng ngắm nhìn cách trang trí của quán.Tôi khen thầm : Người thiết kế quán bar nơi tỉnh lẻ như vầy thì quá hay,đâu thua gì Sài Gòn .
Dân ở đây đa số làm ruộng nên vấn đề dân trí hãy còn thấp lắm,vậy mà quán này vẫn bày bán các loại rượu mạnh.Mấy cậu thanh niên choai choai đua đòi ăn chơi thấy thì cũng bày đặt tập tành nên tôi quan sát thấy quán bán những loại rượu đó cũng khá chạy.
Trong lúc tôi đang ngắm nghía những bức tranh treo trên tường thì nghe có tiếng nói bên cạnh mình :
-Được không anh ?
Đứng trước mặt tôi là một anh chàng cao to khoảng 30 tuổi và mặt đầy râu.Nhìn gương mặt quá đàn ông của chàng làm cho tim tôi đập thình thịch .Tôi đoán chắc anh chàng này là chủ quán nên gật đầu :
-Thiết kế rất đẹp !
Vì lúc này Vinh ”hói” đang hót với mấy em trai ở đằng xa nên bàn tôi chỉ có một mình .Tôi ngỏ lời :
-Em ngồi chơi …Em là chủ quán này à ?
Anh chàng râu rậm khẽ cười rồi ngồi xuống .Chàng tự giới thiệu :
-Dạ đúng rồi anh ! Em là Tân …con của Dì Năm trong xóm này n !
Tôi ngạc nhiên :
-Ủa …sao anh không thấy em bao giờ ?
Tân lại cười :
-Em ở Cần Thơ anh à…Ở trên ấy em kinh doanh phân bón cũng được lắm nhưng mẹ em cứ kêu em về đây hoài .Thấy mẹ cũng đã lớn tuổi rồi nên kỳ này em mới chịu về đó chứ !
Giọng nói của Tân thật mạnh mẽ làm sao .Trong khi tôi và chàng đang trò chuyện thì chợt nghe có tiếng gọi :
-Anh ơi ,ẵm con dùm em một tí .Em pha cafe cho khách …
Tân bước đến ẵm thằng bé.Chàng chỉ vào người đàn bà rồi giới thiệu luôn :
-Đây là Cúc ,vợ em …
Người đàn bà khẽ đưa mắt rồi gật đầu chào tôi .Xong,nàng bước vội vào quầy bar …
Phát hiện Tân đã có gia đình làm cho tim tôi thấy đau đau …Nhưng không hiểu sao kể từ lúc đó ,tôi có linh tính rằng …một ngày nào đó …chàng sẽ là của tôi .
Tôi có điên rồ quá khi dám tuyên bố như thế chăng ? Tôi thật không biết tiếng sét ái tình là như thế nào nhưng thật lòng mà nói rằng : Kể từ hôm ấy ,không đêm nào mà tôi lại không thấy Tân trong mơ …
Và cũng kể từ lúc ấy …tôi bỗng trở thành khách VIP của cái bar do Tân làm chủ .
Nói thế cho sang chứ thật ra tôi chỉ hay đến quán vào những lúc vắng vẻ như là buổi trưa chẳng hạn .Giờ đó rất ít khách nên Tân hay ngồi trò chuyện với tôi .Chàng ăn nói rất có duyên nên tôi rất thích .Thỉnh thoảng Cúc cũng ngồi xuống nói dăm ba câu hỏi thăm làm cho tôi rất ái mộ đôi vợ chồng trẻ này .
Nhưng có một điều làm cho tôi rất khó xử : Là chuyện gái ở cái bar này !
Không hiểu Tân chiêu mộ ở đâu mà gái phục vụ trong quán này đều khá đẹp và cô nào cô nấy chỉ khoảng 18-20 là cùng.Vì trên lầu 2,lầu 3 có karaoke nên Tân cứ đề nghị tôi vào phòng và luôn luôn …km theo một cô bên cạnh suốt …Vì đã lỡ ”gồng” nên tôi luôn cố gắng chịu đựng và lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là …dân ăn chơi nên ”boa” cho các cô đó rất ”sộp”.Điều này làm cho Tân rất khoái tôi ,thành ra hễ có gái mới là anh chàng tức tốc gọi điện và kêu tôi…mở hàng hoài .
Thật khốn khổ cho cái thân tôi quá chừng …
Lúc này thì Vinh ”hói” và Hải cũng thường xuyên đến đây nhưng hai người họ chỉ quan tâm đến các chàng trai trẻ và tới quán lúc đông khách mà thôi.Họ cằn nhằn :
-Anh bu theo mấy con nhỏ tiếp viên làm gì chứ ?
-Bộ ông ”đa hệ” hả ?
Tôi đành phải thú thật :
-Sao mình thích anh chàng chủ quán quá đi …
Hải le lưỡi :
-Chời …hắn chảnh thấy mồ !
Vinh ”hói” :
-Thích gì kỳ cục vậy cha nội ?
Tôi phân trần :
-Ừ …không hiểu sao …chắc ”gu” mình là vậy !
Sau một hồi tâm sự thì họ đành bất lực trước ý định của tôi .Vinh ”hói” lắc đầu :
-Yêu người có vợ khổ lắm cha ơi …
Hải nhăn nhó :
-Chán anh thiệt ,trai tơ ờ đây thiếu cha gì lại không chịu …Cuối cùng si tình ”đồ xài rồi” …Thiệt là…
Thời gian mãi trôi đi và tôi sẽ cứ ”gồng” hoài như vậy nếu như không có một việc xảy ra .
Trưa hôm ấy,như thường lệ khi tôi chuẩn bị đi đến bar Ni Ni thì nhận được điện thoại của Vinh ”hói” :
-Thằng Tân bị công an bắt rồi !
Rồi hắn hẹn tôi đến quán cafe đầu hẻm .Vừa gặp thì Hải vội kéo tay tôi ngồi xuống rồi nói nhỏ :
-Công an giả dạng khách làng chơi ,đến phòng karaoke của ảnh rồi kêu gái từa lưa …Sau đó,họ lập biên bản rồi còng tay bắt ảnh giải đi…
Vinh ”hói” tiếc rẻ :
-Vậy là từ nay hết chỗ chơi rồi …Cái thằng này cũng bạo quá ,không nể nang gì hết …Tiếc quá !
Sau đó ,tôi nghe nói Tân bị kêu án mấy tháng tù về tội chứa gái mại dâm .Ở nhà ,Cúc bán hết vật dụng trong quán rồi đóng cửa tiệm.Nàng ẳm con về nhà Dì Năm ,tiếp mẹ chông buôn bán lặt vặt trong xóm đợi ngày chồng mãn hạn tù …
Không biết nàng có chạy ngược chạy xuôi không mà chỉ một tháng sau thì Tân đựoc thả ra …
Những tháng ngày tiếp theo đó tôi thấy chàng thật tội làm sao .Từ một con người rất phong độ Tân bỗng trở nên bèo nhèo,mất hết sinh khí .Suốt ngày chàng cứ ru rú trong nhà …và không tiếp xúc với ai .
Tôi cũng không biết giữa Dì Năm và Tân đã xảy ra chuyện gì mà thỉnh thoảng cả xóm lại nghe tiếng bà chửi rủa :
-Mày là thằng con trời đánh …Mày phá tiền bạc của tao nhiều rồi …Tao đã nói lo làm ăn lương thiện thì lại không nghe …Đi mở quán chứa gái để mang tai tiếng vậy đó mà còn chưa tởn hả ?Tao không đưa tiền cho mày nữa đâu …
Tiếng của Tân :
-Bà nói nghe ngon lắm …Vậy chớ khi tui mở quán ai đã kêu tôi mỗi ngày đưa cho bà 500 ngàn ? Lúc ngon lành thì bà cười toe toét …Giờ thì bà chửi tui là sao ?
Dì Năm hét :
-Mày đi khỏi nhà tao đi …Tao nuôi vợ con mày cũng đủ mệt rồi …Đi về Cần Thơ rồi muốn làm gì đó thì làm …yêu cầu khuất mắt tao là được.Tao không có đứa con như mày đâu …
Có một chuyện tôi cảm thấy rất đau lòng và ngán ngẫm cho nhân tình thế thái vô cùng …
Là như vầy :
Vinh ”hói” hay tổ chức ăn nhậu tại nhà y và thường rủ tôi lại lai rai .Vì nhà hắn sát vách với nhà Dì Năm nên lúc tôi thấy Tân đứng thấp thoáng trước cửa nhìn vào bèn lên tiếng :
-Sao không rủ Tân vào nhậu cho vui ?
Không ngờ hắn lắc đầu rồi làm một hơi :
-Thôi đi cha …Lúc này nó bèo còn hơn Tuấn Vũ ,mắc công lắm !
Tôi còn đang ngạc nhiên thì hắn tiếp :
-Nó qua bên tui mượn tiền hoài ,khi thì một trăm ,lúc thì vài chục …Mượn hoài mà không chịu trả .Hôm trước tui bực quá nên …xiết cái đồng hồ của nó rồi .Vậy mà còn muốn lết qua hoài .Ai mà cho nó nhậu chùa chứ ?
Tôi thật sự ngỡ ngàng trước thái độ của Vinh ”hói” .Ngày xưa,hắn từng nịnh nọt Tân,tâng bốc cậu lên tận mây xanh để ..ký sổ hoài mà bây giờ …
Thấy Tân cứ đứng lấp ló phía trước ,tôi không chịu được nên gọi :
-Tân …vào đây ngồi chơi em !
Vinh ”hói” nói sát vào tai tôi :
-Ông kêu nó vô thì lát nữa ông chịu tiền phần nó à nhen !
Ôi , thật buồn cho tình đời bạc trắng như vôi …
Từ đó về sau , cứ mỗi lần nhậu nhẹt thì tôi lại rủ Tân đi cùng .Thật lòng mà nói thì tôi thấy cậu có vẻ tội tội nên muốn cho Tân vui thôi chứ cũng không có mục đích nào khác.Tôi cũng không thích cái kiểu chơi quá thực dụng của Vinh ”hói”,hễ thấy người ta giàu thì bu tới còn suy sụp thì quay ngoắt 180 độ như vậy…
Đôi khi tôi cũng giúi vào tay cậu 50 hoặc 100 ngàn để Tân uống cafe .Có lần cậu thấy tôi có tiền đô nên hỏi mượn 200 USD .Số tiền đó tôi dự định để dành đi du lịch Thailand với vài người bạn ở Mỹ về ( tuy bạn bè bao hết nhưng tôi cũng phải dằn túi chút đỉnh) nhưng thấy cậu khẩn khoản quá nên tôi …đưa luôn.Không ngờ Vinh ”hói” hay được,hắn cằn nhằn :
-Cha nội này sao ”khùng” quá trời .Ông cho nó mượn như vậy biết khi nào nó trả . Tui cho ông biết nha : Lúc này nó cá độ rồi đánh đề đủ thứ hết đó .Bà già nó cắt ”viện trợ” nên nó hay làm liều lắm nha ?
Chuyện đến tai Dì Năm .Bà làm tôi một trận quá trời .Tôi tâm sự với Cúc rằng : Tôi chỉ muốn giúp Tân với tư cách là láng giềng với nhau và nếu như Tân không trả thì tôi sẽ cũng chẳng bao giờ làm phiền đến Dì Năm cả .Tôi biết nàng rất yêu Tân nhưng hiện tại phải ăn bám vào mẹ chồng nên nàng đành bất lực trước sự xuống dốc của Tân …
Sau khi nhận của tôi 200 USD xong thì Tân biến mất khỏi thị xã …
Vinh ”hói” và Hải tha hồ cười nhạo nhưng tôi vẫn xem đó là chuyện bình thừơng.Tôi không dám ba hoa nhưng bởi vì tôi là người đã từng lớn lên trong nghèo khổ và bị đời đá lên đá xuống nhiều rồi nên trong thân tâm tôi rất thích kết bạn với những người cùng khổ như mình .Đó là lý do ngày trứoc Tân sống trong cảnh giàu sang thì tôi chỉ biết im lặng mà thôi.Bây giờ chàng đã ra nông nỗi này thì tôi mới có cơ hội giúp đuợc Tân chút chút như thế thì lòng tôi cũng thấy vui lắm rồi .
Một ngày nọ ,tôi đang có việc đi Sài Gòn và khi xong xuôi hết mọi chuyện thì tôi nhận được điện thoại của Tân .Chàng báo tin đang ở Cần Thơ và khẩn khoản kêu tôi trên đường về thì ghé lại đất Tây Đô để cùng chàng hàn huyên tâm sự …
Nể lời Tân và vì cũng muốn biết cuộc sống của chàng hiện giờ ra sao nên tôi đã bằng lòng …
Đêm nay ,chúng tôi ngồi nhậu trong một nhà hàng khá sang trọng nhìn ra Bến Ninh Kiều …
Thành phố Cần Thơ về đêm thật đẹp và hiền hòa hơn Sài Gòn rất nhiều .Tôi chăm chú nhìn Tân .Mái tóc cậu bồng bềnh trên vầng trán rộng mênh mông.Đôi hàng lông mày đậm đen và hàm râu quai nón xanh mướt đã làm cho tôi bao đêm trằn trọc .Giờ đây ,ngồi bên cạnh chàng tôi cũng vẫn không biết phải nói gì đây ?
Sau những lời tâm sự của Tân thì tôi biết hiện giờ chàng đang sống nhờ ở nhà người dì ruột và đang tìm việc làm .Tân ấp úng nói lời xin lỗi vì chưa có tiền để trả lại cho tôi.Tôi khẽ lắc đầu và nói với cậu là chuyện đó không quan trọng đâu.Em cứ từ từ cũng được mà…
Khi đã say khướt thì Tân bắt đầu khóc làm cho tôi hốt hoảng …Trước mắt tôi ,một người đàn ông mạnh mẽ đầy nam tính mà giờ bỗng yếu đuối như thế này đây sao ?Đành phải lựa lời an ủi chàng thôi …
Đêm đó ,Tân một hai đòi theo tôi về khách sạn …
Trong đêm đó,tôi thật sự mãn nguyện …
Không ngờ Tân cũng nhiệt tình hưởng ứng trong ”chuyện ấy” khiến cho tôi càng đê mê,ngây ngất .
Vài ngày sau tôi từ giã thành phố Cần Thơ …Tân đưa tôi ra bến xe,cậu cúi mặt :
-Hy vọng sẽ gặp lại anh …Em bây giờ cô đơn quá !
Tôi giấu nước mắt vào trong,khẽ cất tiếng an ủi cậu :
-Anh sẽ ghé lại nơi này thường xuyên mà…Em đừng buồn nữa…Từ từ,anh sẽ tìm cách lo cho em mà…
Vậy đó, thỉnh thoảng rồi tôi cũng ghé Cần Thơ thăm cậu .Hai chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ trong đời.Tôi không dám hỏi cậu vì sao mà cậu lại có thể quan hệ với người đồng tính như tôi vì tôi sợ …
Khi cậu ngỏ lời muốn mựơn tôi một số vốn để mở cửa tiệm bán điện thoại di động thì tôi liền gật đầu mà không nghĩ ngợi gì …
Thời gian sau …
Chuyện làm ăn của Tân càng ngày càng phát đạt làm cho tôi rất mừng …Chẳng bao lâu,cậu hoàn trả lại tôi toàn bộ số tiền mà cậu đã mượn …rồi Tân về quê rước vợ con lên chung sống …
Cũng kể từ đó…cậu bỗng lợt lạt với tôi …
Bây giờ muốn gặp cậu thật sự là một điều không dễ dàng gì …Tân lúc nào cũng bận rộn với những cú điện thoại làm ăn …
Hải và Vinh ”hói” vẫn chê tôi là dại nhưng sao tôi không cảm thấy ân hận về chuyện đó …
Hôm trước tôi lại ghé Cần Thơ và…một mình lang thang đến Bến Ninh Kiều để tìm về kỷ niệm …
Bất chợt , tôi nhìn thấy Tân …
Chàng đang ẵm con và cùng với Cúc dạo bước trên phố.Tôi thấy bụng của cô cũng lùm lùm chứng tỏ nàng đang mang thai …
Tôi lầm lũi bứơc đi tránh mặt họ…Đâu đây,tiếng hát nữ ca sĩ Thanh Tuyền vọng lại từ chiếc xe kẹo kéo làm cho tim tôi đau buốt :
”…Vòng tay anh đã lỡ
Ôm cả một đàn con
Ôm cả người vợ hiền
…Còn vòng tay nào nữa
Anh dành lại cho em
Như lời anh thường hứa
Khi chúng mình bên nhau …
Anh hãy …về đi với vợ hiền
Và đàn con nhỏ còn ngây thơ
Phần em chịu sống bơ vơ
Tình ta đã lỡ duyên nhau
Thì xin hãy…hẹn…mai…sau …”