Trại Gác Rừng - Gay 18+ - Chương 11
Kiên nằm nghiêng, nửa mặt vùi vào gối, quần áo đã bị tôi tuốt mất từ lúc nào cũng chẳng hay, lồng ngực ướt mồ hôi phập phồng dưới ánh đèn ngủ lờ mờ.
Gò má đỏ bừng vì men, hơi thở anh thì cứ nhè nhẹ như mèo con buồn ngủ. Tôi ngồi bên cạnh, ngắm anh mà tim đập loạn. Cái dáng nằm thả lỏng ấy, cái cách anh vô thức nhích người lại gần tôi, như đang trao quyền làm chủ vào tay tôi mà không cần nói gì.
Tôi cúi xuống, lưỡi vẫn lướt nhẹ mơn trớn qua từng ngóc ngách trên cơ thể Kiên, mùi bia pha với mùi da thịt, nghe người anh run khẽ một cái. Một tay tôi vuốt dọc theo đường xương sườn, rồi dừng lại ở hai đầu ti đã căng cứng trên bầu ngực săn chắc của anh, tay còn lại vẫn giữ nhịp đều đều âu ếm khúc thịt nhớp nháp, nóng hổi bên dưới. Anh không nói gì, cũng chẳng phản kháng, chỉ thở khò khè rất khẽ như đang cố nén lại cơn rùng mình.
Tôi trèo hẳn lên người anh, cả người tôi giờ cũng chẳng còn miếng vải nào, áp sát cái lỗ đang ngứa ngáy của mình lên thân cặc của Kiên nhưng chưa đút hẳn vào, giống như một hành động gợi tình trong màn dạo đầu khiến da thịt nóng ran cả lên.
Cả cơ thể anh phơi ra dưới ánh đèn vàng dịu, lấp loáng mồ hôi, từng đường gân cơ run nhẹ mỗi lần tôi hôn xuống. Đến khi môi tôi mút lấy phần xương quai xanh, anh bật ra một tiếng thở dồn dập, mắt nhắm chặt mà mày hơi nhíu lại.
– Thả lỏng đi… Để em lo cho anh.
Không ai trả lời, nhưng anh cong người nhẹ về phía tôi, như chấp nhận tất cả. Và tôi cũng không cần thêm lời nào nữa.
Cơ thể Kiên mềm rũ, nhưng hơi thở đã bắt đầu loạn, mỗi lần tôi chạm vào là anh lại khẽ giật lên như có dòng điện chạy qua.
Tôi biết mình không còn kiềm được nữa. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng quạt quay và tiếng thở ngày một nặng. Tôi trườn lên, môi kề sát tai anh, thì thầm:
– Anh muốn em làm gì cũng được mà, phải không?
Anh không trả lời, chỉ khẽ gật, má vẫn áp vô gối. Một cái gật khiến tôi như mất kiểm soát.
Tôi lại hôn anh, một nụ hôn sâu, nuốt hết tiếng rên bị ém lại nơi cổ họng. Tay tôi đan vào tay anh, ép chặt xuống giường, cả người anh lúc này gần như run lên theo từng chuyển động của tôi. Cảm giác anh buông xuôi hoàn toàn, không chống cự, không che giấu sự thèm khát của mình là rên lên khe khẽ, cứ để cho cái lỗ đang rỉ nước của tôi từ từ nuốt trọn cặc của anh từng chút một… khiến tôi như phát điên. Và khi đã vào được một nữa, tôi lấy hết can đảm một phát nhún xuống lút cán.
Kiên ngẩng đầu, anh chau mày vì quá sướng nhưng không dám rên to, còn tôi thì như gào thét trong lòng, vừa đau vừa tê, nhưng cái sướng trong nhục dục cũng ập đến rất nhanh khi cặc anh chạm đến nơi sâu nhất của mình, và cái cảm giác đê mê tràn vào trong tâm trí tôi khiến tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Mỗi lần anh rên khẽ, tôi lại muốn dồn sát thêm nữa. Muốn anh chỉ có thể cảm thấy tôi. Muốn đêm nay trở thành thứ khắc vào da thịt, để anh mỗi khi nằm một mình đều nhớ tới tôi đã khiến anh sướng đến mức nào.
Tôi không nói gì nữa. Đơn giản là cứ tiếp tục. Cứ yêu anh theo cách của riêng tôi, bằng tất cả những gì tôi có, và bằng một cơn nghiện anh chưa từng có thuốc giải.
Tôi cắn môi, thở gấp, rồi khẽ nhấc người lên… để rồi thả xuống, nhận trọn lấy con cặc của anh. Một tiếng thở bật ra từ cổ họng Kiên, còn tôi thì rùng mình như bị điện giật. Cảm giác đầy ắp đến nghẹt thở, vừa đau vừa sướng, khiến tôi chẳng còn biết gì nữa ngoài thứ đang kết nối cả hai.
Tôi bắt đầu di chuyển, chậm rãi một cách đều đặn, nhích từng chút một. Mỗi lần hạ người xuống là một lần tôi run lên vì choáng ngợp. Còn Kiên thì cố gắng nâng người dậy, nhưng rồi lại buông thõng, để mặc tôi dẫn dắt. Ánh mắt anh lạc đi, nửa mê nửa tỉnh, đôi khi khẽ nhíu mày như đang chịu đựng nhưng không hề từ chối.
Dưới ánh sáng mờ đục hắt từ cửa sổ, gương mặt anh hiện ra nửa sáng nửa tối, ánh mắt lười biếng nhắm hờ nhưng vẫn chăm chú nhìn tôi thi thoảng lại mỉm cười thỏa mãn.
Giường gỗ khẽ cót két mỗi lần tôi dấn xuống, tuy không lớn nhưng lại vang đều trong căn phòng nhỏ. Mỗi khi tôi hạ người xuống, anh lại khẽ rên “Ưm…” một tiếng, như bị đánh thức rồi lại rơi vào cơn khoái cảm ập tới.
– Anh… Anh mà còn…nhìn em cái kiểu đó, em cưỡi tới sáng luôn đấy!
Kiên bật cười không ra hơi, một tay anh vỗ trán, còn một tay không ngừng mân mê bầu ngực đang nứng đến độ căn cứng của tôi.
– Chậc… Về quê mới chưa được một hôm mà em quậy anh quá… Kiểu này chắc anh không chịu nổi quá.
Tôi cúi sát xuống, môi lướt dọc theo đường xương quai xanh đầy mồ hôi của anh. Ngực ảnh phập phồng, nóng ran, còn tay thì siết lấy eo tôi mỗi lúc một chặt.
– Chịu không nổi thì nằm yên đó đi… để em lo.
Tôi thì thầm sát tai, cố tình nhấn nhá từng chữ, rồi bất ngờ nhấn hông mạnh xuống một cái làm Kiên rên khẽ.
– Hơ… Mạnh…
Anh bật ra tiếng thở đứt quãng, đầu ngửa ra sau.
– Lúc em ngoan thì làm lơ, giờ em hư rồi đừng có xin tha nghen chưa.
Tôi nhếch môi, giọng bắt đầu khàn đi vì hơi thở gấp gáp.
Tôi bắt đầu tăng nhịp, tiếng da thịt va vào nhau nhè nhẹ, lẫn với tiếng giường kẽo kẹt, rền rĩ theo từng chuyển động. Cơ thể Kiên nóng rực bên dưới, căng cứng theo từng nhịp của tôi. Anh nắm lấy tay tôi, kéo xuống, miết vào lòng bàn tay anh, giọng run lên:
– Mạnh… em chơi kiểu này anh chịu không nổi đâu đó.
Tôi cúi xuống, liếm nhẹ vành tai ảnh, cười:
– Chịu không nổi mà còn rên được vậy hả…? Anh thử rên nữa coi… Em nghiền cái giọng đó lắm.
Anh rùng mình một cái rõ mạnh, rồi không nói gì nữa, chỉ nằm đó, thở dốc. Người anh nóng hầm hập, mồ hôi thấm cả lưng và ngực. Căn phòng im ru, chỉ còn tiếng giường kẽo kẹt và hơi thở hai đứa dồn dập. Tôi nhìn xuống, thấy mắt anh lim dim, tay thì đặt hờ bên hông tôi như đang chịu trận.
Một lúc sau, Kiên nhíu mày, tay siết eo tôi lại rồi chủ động nhấc hông lên. Tôi lảo đảo, phải chống tay lên ngực ảnh.
– Gì vậy…
Tôi thở hổn hển, gằn giọng, nửa bất mãn nửa phấn khích.
– Nãy giờ anh chịu đựng đủ rồi
Kiên nói, giọng khàn hẳn đi. Ảnh bắt đầu đưa hông lên đều đều, nhịp dứt khoát, mạnh hơn hẳn tôi lúc nãy. Tôi bám chặt lấy vai anh, vừa rên vừa cắn môi, ngồi cũng không vững nữa.
– Anh… N..nhanh quá…
Kiên nhìn tôi, mồ hôi chảy dọc thái dương, mặt đỏ gay. Ảnh vẫn nhấc hông, đều và sâu, mỗi nhịp là tôi như muốn gập người lại. Mắt ảnh không rời khỏi tôi, vừa nhìn vừa mím môi:
– Em ngồi đẹp mà… Nhưng để anh làm tiếp, được không?
Kiên thở gấp, hai bàn tay to lớn của anh bấu chặt lấy eo của tôi, hơi nhấc lên. Còn Kiên ở bên dưới liên tục cử động hông, anh thúc từ dưới lên như cái máy đóng cọc. Tôi gật đầu liền, không nói nổi câu nào. Mặt đỏ bừng, tay bấu chặt vai ảnh như sợ mình bay mất.
Kiên thúc cặc anh vào cái lỗ của tôi một cách dồn dập, dường như anh cũng không còn say như lúc nãy nữa, Kiên hiện tại đã trở lại là Kiên trên rừng, một anh kiểm lâm nứng cặc và cực kỳ dâm đãng mà tôi yêu.
Thanh âm lạch bạch, lạch bạch càng lúc càng nhanh, xen lẫn tiếng thở dốc của cả hay, mùi hương của dịch nhờn quện vào không gian đầy ái muội. Cuối cùng, Kiên cắn răng, anh nói khẽ, giọng khàn đi:
– E..mm, Anh sắp ra… Anh ra bên trong em luôn…nha, vợ… Vợ ơi!!! Sướng không em!!!
Người tôi sướng ran, như muốn gục vào người anh, một tay tự sục cặc mình, tay còn lại phải cố vịn vào vai anh, giọng tôi cũng yếu ớt hẳn đi…
– Uwmhh anh…em..em cũng sắp rồi… K…Kiên
Tôi vùi mặt vào hõm cổ anh, môi mấp máy.
– Ưm, Ha…ahh …
Anh không trả lời, chỉ ôm tôi chặt hơn như sợ tôi biến mất. Cảm giác ấy, cái siết ấy… khiến tôi hiểu, đêm nay không chỉ là men rượu, mà là tất cả những gì chúng tôi từng nén lại, từng cố lặng im, giờ vỡ ra như lũ.
Kiên và Tôi gằn lên một tiếng, cả hai đứa cong người, anh ồ ạt xuất ra dòng tinh nóng hổi như cuộn lên trong tôi, còn tôi thì bắn lên bụnTống, lên mặt, lên tóc. Cuối cùng, tôi xìu xuống, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trong những hơi thở thỏa mãn, Kiên vòng tay ôm lấy tôi dính chặt vào người anh như không muốn tách rời.
Trong cơn mê, tôi khe khẽ gọi tên anh:
– K..Kiên
Anh nhắm mắt, không trả lời, chỉ khẽ cử động hàng mi như thể vẫn đang lắng nghe, đợi tôi nói tiếp.
Tôi nuốt một hơi, rồi thổn thức thốt ra:
– Em yêu anh… yêu lắm…
Kiên bật cười, một tiếng cười khàn khàn trong cổ họng, mơ hồ và dịu dàng đến lạ. Gương mặt ướt mồ hôi của anh khẽ nghiêng về phía tôi, giọng đáp lại nhỏ xíu.
– Biết từ lâu rồi…
Vừa dứt lời, Kiên mở mắt, viền mắt đỏ hoe vì say rượu. Một tay anh kéo tôi cúi xuống, môi chạm môi, nụ hôn lần này đôi với tôi nó không còn là ham muốn, mà là tất cả những gì mềm mại nhất, dịu dàng nhất mà Kiên dành cho tôi.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập từng nhịp rất rõ giữa lồng ngực nóng hổi của anh. Còn anh, tay vẫn đặt sau lưng tôi, khẽ vuốt lên từng đốt sống, từng nhịp run khẽ. Anh nói, bằng cái giọng như vừa tỉnh mộng, như đã nén lâu lắm:
– Anh cũng yêu em lắm. Yêu tới mức… muốn giữ em lại trong người hoài luôn…
Tôi cười khẽ, ôm chặt lấy anh, vừa cười vừa rưng rưng. Cái cách anh nói, nghe quê mùa, thô mộc mà khiến tim tôi như bị bóp nghẹt vì hạnh phúc. Chàng trai mà tôi yêu, người từng lớn lên trong thiếu thốn yêu thương, lại chọn cách lặng lẽ sống giữa núi rừng, tránh xa mọi ồn ào và cả tình cảm của người khác. Nhưng kể từ lúc này, tôi muốn mình… sẽ yêu anh bằng tất cả những gì tôi có, sẽ bù đắp cho anh một tình yêu đủ đầy, dịu dàng và trọn vẹn nhất.