Tôi là Long - Chương 2
Chương 2 : Sau buổi chụp ảnh
Tối hôm đó, Long ngồi trên giường, ánh đèn phòng mờ vàng rọi lên khuôn mặt đầy suy tư. Cậu nhớ lại ánh mắt của Phát, nụ cười của Phú, và cả lời mời gọi đầy ẩn ý sau buổi chụp hình. Có gì đó không ổn.
Tùng đang nghe nhạc bằng tai nghe, nằm lăn trên nệm, điện thoại cầm lỏng trên tay. Long liếc nhìn bạn cùng phòng, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ.
– Ê Tùng, ông Phát đó là chú mày hả?
– Ờ… Ờ thì… – Tùng hơi khựng lại một giây – Ảnh là bạn thân của chú tao. Tụi tao gọi chú quen rồi. Mày hỏi chi?
– Không gì. – Long đáp, giọng khô lạnh – Thấy ông ta lạ lạ.
Tùng bật cười:
– Mày mới lên Sài Gòn, thấy ai cũng lạ thôi. Đừng nghĩ nhiều. Ổng tốt lắm, hỗ trợ tao trước giờ nhiều lắm, nhất là lúc tao mới lên đây…
Câu trả lời không khiến Long nhẹ nhõm. Cậu gật đầu cho qua chuyện, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Long là người trầm lặng, nhưng từng sống trong nghèo khó, cậu có sự cảnh giác bẩm sinh với những điều bất thường.
Một ngày khác – Phía sau mạng xã hội
Trong lúc Tùng đang tắm, điện thoại của cậu rung nhẹ trên bàn. Tin nhắn đến từ một tài khoản Instagram:
Phát_Official: “Cưng nhớ lôi thằng nhóc đó lại sớm. Body nó làm tao phát điên 😈”
Long vô tình nhìn thấy. Cậu khựng lại, tim đập mạnh. Rồi cậu thấy thêm đoạn chat cũ:
Tùng: “Yên tâm, nó mới lên còn ngơ lắm. Để tôi xử.”
Long đứng sững. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Thì ra… “chú Phát” không phải chú gì cả. Và Tùng – người mà cậu nghĩ là bạn, là người đầu tiên đưa cậu đến căn phòng trọ này, lại chính là mắt xích của mọi chuyện.
Cùng lúc – Studio Phát
– Thằng Long có vẻ nghi rồi. – Phú nói, vừa kiểm tra lại các đoạn video quay lén trong buổi chụp hôm trước.
Phát khoanh tay, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh tanh:
– Tao thích kiểu ngoan cố như nó. Tụi mình chỉ cần khéo hơn một chút. Lần sau chụp nude concept “nghệ thuật” là xong. Nếu nó từ chối… tụi mình có cách.
Phú cười, giọng đục ngầu:
– Có video hậu trường. Nếu nó không chơi theo luật, tụi mình “bóc phốt” nó là thằng gạ tình – ai tin nó?
Phát gật gù. Với gương mặt đó, thân hình đó – thằng nhóc sẽ không thoát được đâu. Không ai tin vào nạn nhân khi vẻ ngoài quá hoàn hảo
Đêm ấy, Long nằm im, mắt mở trừng trừng trong bóng tối. Cậu đã hiểu rõ một điều: đây không phải là “cơ hội” – mà là cái bẫy.
Một cái bẫy ngọt ngào, được giăng bởi những kẻ biết dùng lòng tin để thao túng, những kẻ đội lốt “thành công” và “giúp đỡ”. Và Tùng… không phải là bạn.
Mọi cả nhà xem tiếp Chương 3