Tôi là Long - Chương 1
Giới thiệu nhân vật Long
Tên: Long
Xuất thân: Sinh viên từ tỉnh lên Sài Gòn học và làm thêm để phụ giúp gia đình
Ngoại hình: Cao 1m8, da nâu khỏe mạnh, cơ bắp 6 múi do lao động từ nhỏ, gương mặt lạnh lùng, mũi cao, chân mày rậm, có lông bụng và lông nách nhiều
Chương 1 : Cánh cửa lạ kỳ
Tùng, bạn cùng phòng với Long, là một sinh viên năm ba ngành truyền thông. Cậu khá hoạt ngôn và nhanh nhạy, trái ngược hoàn toàn với Long – người ít nói, sống nội tâm. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà hai người dễ hòa hợp: một người nói nhiều, một người nghe nhiều.
Buổi chiều hôm sau khi Long vừa dọn dẹp xong chỗ ở, Tùng huých vai cậu:
– Ê Long, tao có ông anh quen làm bên chụp ảnh quảng cáo. Thấy mày vóc dáng ngon lành quá, ảnh nói có job mẫu ảnh nhẹ nhàng, chụp đồ thể thao thôi, tiền cũng ổn. Làm thử không?
Long nhíu mày:
– Mẫu ảnh hả? Tao chưa làm mấy cái đó bao giờ.
– Trải nghiệm thôi mà, ảnh dễ tính lắm. Với lại… mày không thấy mình hợp sao? 6 múi, cao ráo, mặt lạnh như diễn viên Hàn. – Tùng cười hề hề – Đi với tao, gặp ảnh thử, không được thì về, đâu mất gì.
Long im lặng một hồi rồi gật đầu. Cậu cần tiền, và nếu chỉ là công việc chụp ảnh bình thường, thì sao phải từ chối?
Studio nhỏ nằm trên tầng 3 của một căn nhà mặt tiền cũ, khu quận 10. Bên trong có vẻ đơn giản, máy ảnh, phông nền, vài kệ trang phục. Người đàn ông bước ra chào họ, tự giới thiệu tên là Phát – trạc tuổi 35, ăn mặc thời thượng, ánh mắt cười nhưng không giấu được sự soi mói lạnh lẽo.
– Đây là Long hả? – Phát bước lại gần, nhìn Long từ đầu tới chân như đang đánh giá một món hàng – Ừm… chuẩn thật. Dáng này mặc đồ thể thao lên hình là hết sẩy.
Long không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Phát không giống những người khác. Nó kéo dài… dai dẳng… và có gì đó khiến da cậu hơi nổi gai.
Một người khác cũng có mặt trong phòng, lặng lẽ chỉnh máy quay, không nói nhiều. Tên đó tên Phú, là trợ lý của Phát kiêm người quay hậu trường. Gầy, đeo kính, miệng lúc nào cũng nhếch như sắp cười. Ánh mắt Phú thì còn khiến Long khó chịu hơn: nó lén lút, nhưng lộ rõ sự thèm khát.
Buổi chụp đầu tiên diễn ra nhanh, Phát chỉ bảo Long mặc áo tank top, quần short, tạo vài tư thế thể thao – hầu như không gợi cảm. Nhưng trong lúc chụp, Long nhận ra bàn tay của Phát cứ cố tình chỉnh lại quần áo… chạm vào những nơi không cần thiết. Ánh đèn flash chớp nháy, nhưng trong đầu Long thì mọi thứ như chậm lại.
Sau buổi chụp, Phát bắt tay Long:
– Cậu có tố chất lắm. Nếu làm tốt, tôi có thể giới thiệu cho vài job quảng cáo lương cao hơn. Có điều… – ánh mắt hắn trượt xuống thân người Long – Mấy job đó… yêu cầu sự “thoải mái” hơn chút. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Long siết chặt tay, ánh mắt tối lại. Cậu hiểu. Và cậu không thích.
Phú bỗng chen vào, giọng nhừa nhựa:
– Mình có thể hỗ trợ Long làm quen với việc quay phim nữa, anh Phát có vài dự án cá nhân rất nghệ thuật, cần mẫu thật nam tính như em…
Long không trả lời. Cậu bước ra khỏi studio trong im lặng, bỏ lại sau lưng hai ánh nhìn đầy mưu đồ.
Trên đường về, Sài Gòn vẫn đông, nhưng lòng Long lạnh ngắt. Cậu nhận ra một điều: không phải ai cho cơ hội cũng có ý tốt. Và có lẽ, sống ở thành phố này… không chỉ cần sức mạnh thể chất, mà còn cần cả sự tỉnh táo và kiên định.
Mời mọi người xem tiếp chương 2