Tôi Đã Yêu Một Con Mèo - Chương 4
Từ ngoài hành lang vọng vào tiếng cánh cửa bị đá thô bạo và tiếng thét không biết lúc nào đã trở nên quen thuộc với Nguyên:
– Nhữ! Dậy ngay! Dậy nấu cơm rồi còn đi học.
– Cho em ngủ thêm một chút nữa đi mà!
– Muộn học mày ráng chịu nhá!
Cúi xuống, bật cho chiếc quạt quay trở lại, Nguyên nằm úp mặt xuống dưới gối, hy vọng có thể ngủ thêm một chút nữa trước khi Xương chuyển hướng sang cánh cửa phòng mình.
Trăng hôm nay tròn và sáng hơn cả hôm qua. Nguyên ra ban công, tựa người vào lan can để hứng những luồng gió mát lạnh. Đôi mắt say sưa nhìn ngắm những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời. Những ngôi sao ấy như dát kim cương lên nền trời đen thẳm, nhưng dường như ánh sáng của chúng đã một phần bị lu mờ bởi ánh trăng. Đúng thế, vầng nguyệt kia luôn là chúa tể của màn đêm, cho dù là trăm triệu vì sao cũng không thể nào so sánh nổi.
Cửa sổ phòng bên cạnh vẫn còn sáng ánh đèn. Nguyên đoán chắc giờ này Xương vẫn còn mải mê với những bức vẽ. Cho đến hôm nay cậu mới biết, không phải là con mèo quá lười hay ham ngủ trưa, mà bởi vì đêm nào con mèo cũng thức trắng và đắm chìm vào thế giới của màu sắc. Nguyên không hề nghĩ rằng dáng vẻ của một con người khi đam mê một thứ gì đó lại đẹp đến như thế, khiến cho người khác phải sững sờ. Chiều nay, Nhữ đã đến bên Nguyên thật nhẹ nhàng, đôi mắt cũng không dời nơi hành lang lộng gió. Nhữ nói, Nguyên nghe như tiếng gió thủ thỉ bên tai:
– Em chưa bao giờ cưỡng lại việc ngắm nhìn anh ấy khi anh ấy vẽ. Lúc này anh ấy như đang ở hẳn một thế giới khác với chúng ta, một thế giới thanh cao và đẹp đẽ. Em đã làm tất cả những gì mình có thể để anh ấy được mãi mãi cầm cọ.
Nhữ đã kể cho Nguyên nghe sự cố gắng và kiên trì của Xương khi cha mẹ không đồng ý cho Xương học vẽ. Đã có những cuộc cãi vã, đã có rất nhiều nước mắt phải rơi, nhưng con người nhỏ bé kia, tuy không thể khiến phụ huynh đồng ý, vẫn quyết theo đuổi ước mơ của mình. Cô Phương và chú Hoàng phải chịu thua- không phải đồng ý mà chịu thua. Khi nghe những điều đó, bất chợt trong lòng Nguyên dâng lên một niềm khâm phục. Cậu không thể tưởng tượng nổi ẩn trong cái vẻ bề ngoài yếu ớt kia lại là một ý chí mạnh mẽ đến như thế, như vầng trăng dù khuyết bao nhiêu lần rồi vẫn cứ tròn trịa và toả sáng.
Nguyên bất giác mỉm cười, cậu phải đi ngủ thôi nếu không sáng mai sẽ bị la rầy mất. Hy vọng trong giấc mơ sẽ thấp thoáng bóng một con mèo.
Ngủ ngon…
Hôm nay, nắng ghé thăm ngôi nhà sớm hơn thường lệ. Nhữ tuy vừa xoa đầu vừa lụng bụng vì đã bị Xương đạp xuống đất không thương tiếc nhưng lại lao vào bếp hăm hở hơn thường ngày. Vừa nấu nướng nó vừa huýt sao có vẻ hí hửng lắm, còn hí hửng vì chuyện gì chỉ có trời biết đất biết và nó biết. Đêm qua, Nguyên đã có một giấc ngủ ngon không mộng mị thế nên cậu đã chào buổi sáng bằng một nụ cười rạng rỡ trên môi. Xương lết xác xuống nhà bếp với hai mắt thâm quầng, trái ngược với cậu, nó không hề chợp mắt dù chỉ một chút. Nhữ đã nói, một khi Xương đã cầm cọ lên thì nó sẽ không bỏ xuống chừng nào bức tranh được hoàn thành. Xương thả người xuống ghế và gục đầu xuống bàn, trông nó như một tấm mền rách. Nguyên lo lắng:
– Cậu mệt lắm hả?
– Buồn ngủ muốn chết luôn, thế mà vẫn phải bò sang phòng để lôi thằng trời đánh thánh vật kia dậy.
– Nếu biết trước thì tôi đã nói để tôi đánh thức Nhữ dùm cho, dù sao tôi cũng dậy sớm.
– Mời cậu cứ tự nhiên- Xương ngẩng mặt lên nhìn Nguyên mà mắt cứ chực sụp xuống.- Cậu mà lôi được nó dậy tôi lạy cậu làm thánh sống. Bố mẹ tôi đã từ bỏ ý định đó và phó mặc cho tôi từ khi hai đứa còn học tiểu học kia.
– Anh, đâu có đến mức ấy.- Nhữ phùng má, dọn thức ăn ra bàn.
– Còn oan à? Tao không chơi trò một-hai-ba thì có kéo mày dậy nổi không hả ông thần ngủ? Sifff, cãi nữa là tao cho ăn đá à!
Nhữ không nói gì nữa. Trong mọi cuộc cãi vã nó có bao giờ thắng được Xương đâu. Xương vốn lắm lý lẽ, luôn giành phần đúng cho mình mà dù nó biết Xương sai lè cũng không dám ngoặc lại, anh trai là cha mẹ mà. Nhữ đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống bàn, hỏi Xương:
– Anh ăn gì?
– Kem đào!
– Em bảo anh ăn cơm!
– Hoặc là kem hoặc là không gì cả!- Xương không thèm quan tâm đến sự phản đối của đứa em trai.
– Anh định ăn kem trừ cơm chắc? – Nhữ nói nhưng vẫn đi đến tủ lạnh để lấy kem cho Xương. Nguyên nhăn mặt:
– Em đừng chiều cậu ấy thế, hư ra đấy.
– Này cậu kia!- Xương lườm Nguyên bằng con mắt đỏ ngầu thiếu ngủ.- Đợi cậu làm người yêu của tôi rồi hẵng nói đến việc ăn uống của tôi nhé. Còn bây giờ tôi ăn gì là quyền tự do cá nhân không ai xâm phạm được.
Nguyên đột nhiên mỉm cười và nháy mắt:
– Nói vậy nếu tôi là người yêu cậu thì tôi bảo gì cậu ăn nấy hả?
Biết mình lỡ lời, Xương gân cổ lên, má hồng hồng:
– Trăm năm nữa đi cha!
Đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười lăm. Xương đã giải quyết hết ba li kem và sửa soạn đi học. Vừa bước chân ra đến cửa, nó sựng lại, mặt tái mét:
– N..Nhữ…Nhữ…ra đây!
– Gì vậy anh?
Nhữ và Nguyên lật đật chạy ra. Xương bám tay vào tường, thở dốc:
– Nó…nó…là nó. Nó đang ở trong sân. Mày tìm ngay đi!
– Làm gì có anh!- Nhữ lo lắng.
– Nó là cái gì vậy?- Nguyên hỏi.
– Tao biết là có mà! Mày cứ tìm đi.- Xương gắt lên, mồ hôi rịn trên má.- Nếu không tao không đi ra được đâu. Tìm mau!
Nguyên chưa từng thấy Xương hoảng loạn như bây giờ. Theo ấn tượng của cậu con mèo trời không sợ, đất không sợ mà chỉ sợ có chính bản thân mình. Vậy thứ đó là cái gì mà khíên cho Xương trở nên như thế này? Nhữ ra ngoài sân, ngó nghiêng mấy chậu cây cảnh, vạch vạch từng chiếc lá một rồi nhìn Xương lắc đầu:
– Không có mà, anh lại thần hồn nát thần tính rồi!
– Tao bảo là có mà, mày tìm lại đi. Khoan đã! Hình như…
Xương từ từ nhìn xuống chân mình. Mặt nó chuyển từ tái xanh sang trắng bệch, nó hít một hơi thật sâu rồi …AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tiếng cửa kính và ly tách bể loảng xoảng. Xương trợn mắt lên rồi lăn đùng ra, Nguyên chỉ kịp đỡ lấy thân hình nó trước khi nó ngã xuống đất.
Nhữ bỏ chiếc khăn ra khỏi trán của Xương và thay lên đó một chiếc khăn lạnh khác. Nó đưa tay gãi cằm ra chiều suy nghĩ rồi lại bỏ chiếc khăn ra, cầm tay Nguyên đặt thế vào đó:
– Có vẻ như này sẽ có tác dụng hơn!
Xương nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền. Đã mười phút rồi mà nó chưa tỉnh lại. Nguyên nhìn gương mặt của nó, lòng đầy lo lắng. Nhữ đã bảo cậu đi học trước đi nhưng cậu không nghe.
– Nguyên!
– Hửm?
– Nếu người nằm ở đấy là em anh có lo lắng như vậy không?- Nhữ ngồi xuống bên cạnh Nguyên, mặt hai người kề sát nhau. Nguyên dịch xa một chút, tay vẫn đặt trên trán Xương, lắp bắp:
– Sao…sao… em lại hỏi như thế?
Nhữ cười:
– Anh không cần trả lời nữa! Anh yêu Xương rồi phải không?
Mặt Nguyên đỏ bừng, lúng túng hơn bao giờ hết:
– Cái…cái gì? Đâu có đâu?
Nhưng Nhữ vẫn nhìn Nguyên chờ đợi. Mắt Nhữ không đen và sáng như mắt Xương, nó nâu như màu của đất, vẻ hơi ngờ nghệch nhưng có những lúc lại sắc sảo đến lạ thường. Nguyên cảm giác như mình không thể nói dối đôi mắt ấy.
– Ừ thì, không phải là yêu, mà chỉ thích thôi…Hơn thích một chút xíu, một chút xíu à- Nguyên đưa ngón tay trỏ ra- Bằng này này…
Xương cựa mình làm gián đoạn câu chuyện của cả hai người. Nguyên đỡ Xương dậy, nó lấy hai tay day day đầu:
– Mấy giờ rồi mày? Muộn học chưa?
– Muộn đứt rồi còn gì? Tại ai ấy nhỉ?- Nhữ nhìn Xương có vẻ giễu cợt. Sao mà bỏ qua được cơ hội quý giá này để trêu chọc Xương cho thoả những tháng ngày bị đè đầu cưỡi cổ cơ chứ.- Hay là tại con sâu róm?
Nhìn mặt Xương lúc này có thể đoán ra nó đang khao khát có một cái lỗ để mà chui. Thế nhưng Nhữ làm sao mà đủ trình để chọc vào ổ kiến lửa cơ chứ. Xương gân cổ lên, chống chế:
– Ừ thì tao sợ sâu róm đến ngất xỉu đấy, mày làm gì được nào? Mày cứ thử bị dị ứng với lông sâu xem, cứ thử đi qua cái cây có sâu mà về nhà lên cơn sốt phát ban xem mày có sợ không? Sợ con vật đầy lông lá ấy còn hơn đứa nào đó sợ con cào cào!
– Em…- Nhữ á khẩu. Ai mà biết được Xương lại lấy việc nó sợ cào cào ra để bật lại kia chứ.
– Này cậu kia, cười cái gì?- Xương nạt Nguyên- lúc này đã thu tay về.
Nguyên cố lấy thái độ nghiêm chỉnh nhất:
– Không có gì, tôi thấy cậu còn sức cãi nhau với Nhữ là yên tâm rồi. Lúc nãy cậu hét to quá làm tai tôi bây giờ vẫn còn ù đây này.
– Siffff!
Xương lách người vào giữa Nhữ và Nguyên rồi ngúng nguẩy bỏ lên phòng, không quên dặn Nhữ:
– Gọi người đến phun thuốc trừ sâu ngay đi!
Xương vừa cười vừa ghé vào tai Nguyên thì thầm:
– Em cá một ăn một trăm với anh, chừng nào chưa phun thuốc trừ sâu, chừng ấy Xương sẽ không bước chân ra khỏi nhà.
Bốp! Chiếc giầy của Xương hạ cánh một cách chính xác trên đỉnh đầu của Nhữ và nằm yên vị ở đó. Cứ để chiếc giầy như thế, Nhữ quay sang nhìn Xương trong khi tiếp tục thì thầm với Nguyên:
– Không, em đổi ý rồi, cá một ăn một ngàn nhá anh!
Xương đứng trên cầu thang, vai vác chiếc chổi lau nhà, nhìn cả hai với gương mặt cực kỳ phần khởi:
– Để kỷ niệm ngày cả ba chúng ta cùng bùng học, chúng ta sẽ làm một việc cực kỳ ý nghĩa đó là: Dọn phòng cho Xương…tèn tèn tèn tèn ten.
– Ôi!- Nhữ bỏ quyển truyện tranh xuống.- Sao tự nhiên em lại đau đầu thế nhỉ, thôi em lên phòng nghỉ một chút đây. Hai người cứ làm đi nhé.
Nhữ bước qua Xương rồi đi một mạch, nhưng khi nó vừa đặt tay vào nắm cửa thì:
– Mày cứ thử mở cửa ra xem. Một…hai…
– Biết rồi, biết rồi! Lại giở cái trò đếm ra lệnh ấy ra. Nói vậy thôi chứ- Nhữ tót đến bên ôm lấy một cánh tay của Xương- đâu dễ dàng gì được vào phòng của anh đâu. Nghe nói ở trong đó có ma, em phải vào còn khám phá chứ.
– Có ma cái đầu mày ấy.- Xương đẩy Nhữ ra rồi quăng cho nó cây chổi.
Nhữ chạy xuống, lôi Nguyên lên. Nó chỉ cho Nguyên thấy cánh cửa cuối hành lang hun hút, nói bằng cái giọng rùng rợn nhất có thể:
– Anh xem nhé. Cuối hành lang ấy lúc nào cũng tôi tối dù có đèn, âm khí thì mù mịt. Sao anh ấy không thích ở các phòng khác mà lại chui vào cái xó xỉnh ấy làm gì. Từ lúc anh ấy chuyển vào đó thì bỗng nhiên đối xử với em dã man hơn.
Xương nhắm mắt, đập cốp một cái vào đầu Nhữ:
– Bắt đầu dọn dẹp đi, đứng đấy mà dựng chuyện linh tinh.
Bây giờ Nguyên đã hiểu tại sao Xương lại ở căn phòng này chứ không phải bất kỳ phòng nào khác. Đây là nơi rộng nhất trong nhà, thậm chí hơn cả phòng khách, khoảng gấp bốn hay năm lần gì đấy phòng của Nguyên. Rộng thì rộng thật nhưng năm phần sáu diện tích đã được trưng dụng làm nơi để sách. Sách la liệt khắp nơi, giá sách cao ngất đến tận trần nhà, đến cả kẻ lười đọc như Nhữ cũng phải trầm trồ:
– Anh sưu tập từ hồi nào mà nhiều như vậy? Em nhớ trứơc kia có khoảng vài nghìn cuốn gì đó thôi, chỗ này thì sao mà đếm hết đựơc.
Phần còn lại của không gian là tranh và giá vẽ. Khắp căn phòng toả ra một mùi giấy lẫn với mùi màu pha cồn nồng nồng thật dễ chịu. Cả buổi hôm ấy, ba người lao vào dọn dẹp không ngơi tay: phủi bụi và màng nhện, xắp xếp lại tất cả sách trong phòng và đó là công việc nặng nề nhất. Xương ngồi phịch xuống đất thở dài:
– Đâu có nghĩ là nhiều đến thế cơ chứ.
– Cậu đọc hết số sách này à?
– Thế cậu nghĩ tôi phí tiền mua về để ngắm chắc. Thôi, tôi nghỉ, hai người làm tiếp đi.
Một lần nữa, Xương lại làm Nguyên ngạc nhiên bởi trí nhớ siêu phàm của mình. Nó ngồi im một chỗ mà đọc vanh vách tên sách và vị trí cần để cho hai người:
– “Cuốn theo chiều gío” Giá thứ hai, tầng thứ nhất, thứ nhất bên phải. “đồi gió hú” đặt bên cạnh “Jenơro”, giá thứ nhất, tầng thứ nhất, thứ hai bên trái…
Nguyên để ý một điều rằng, đầu mỗi cuốn sách, Xương đều ghi chú ngày tháng rất cẩn thẩn, lại có những dòng note rất đáng yêu:
“ Ngày 2/3/2001. Mùa xuân là mùa buồn ngủ”
“ Ngày 4/7/1998. Hiệu sách Mùa Thu, nhưng bây giờ là giữa hè, nóng chết đi được”
“ Ngày 15/3/2003. Mua bằng tiền được thưởng. Nhữ là một thằng đầu đất chỉ biết ăn”.
Đến khi hai người xếp hết số sách lên giá,, quay sang thì con mèo đã ngủ ro ro. Nhữ chống tay vào hông, lau mồ hôi trên trán:
– Thế đấy, trong khi người ta dọn dẹp hộ cho thì mình lại ngủ mất. Anh ơi là anh, Xương ơi là Xương. Rủa cho anh mơ ác mộng.
Ông trời nếu có thật chắc chắn sẽ bị Nhữ cho một trận vì dám chơi đểu nó. Nó rủa cho Xương gặp ác mộng mà không ngờ ác mộng lại đến với mình.
Nhữ đi đi lại lại trong phòng, nhìn tờ giấy trên tay rồi lại nhìn ra ngoài cổng. Nó hết đứng rồi lại ngồi, hết thở dài rồi lại lắc đầu chán ngán. Nguyên, chóng mặt vì cuộc diễu hành vòng tròn của nó, cuối cùng cũng phải lên tiếng:
– Em làm sao vậy? Không đứng yên được à?
– Này, anh xem đi!- Nhữ ném cho Nguyên tờ giấy.
Nguyên cầm lấy và đọc:” Giấy kết quả khám sức khoẻ tại trường”.
– Anh xem mục chiều cao ấy!
– 1m75. Sao hả?
– Năm ngoái em cao có 1m68.
– Em cao thêm những 7 phân cơ hả. Phải chúc mừng chứ?
– Chúc mừng cái nỗi gì, sắp sửa làm đám ma thì có.