Tình yêu tuổi học trò... - Chương 39
“Hi, em cũng đến đây rồi phải không? Cho anh xin lỗi vì đã chuyển phòng mà không nhắn cho em. Phiền em quá. Chúng mình còn là người chung nhà không em nhỉ? 205.
Love u.”
Một bức thư ngắn.
-205. 205. Anh đang ở đó. Đừng chuyển phòng nữa. Em không đủ cam đảm đâu…
Tôi bước từng bước vội vã…Lòng bàn tay tôi bỗng nóng lên, nó đang chảy mồ hôi…
-Anh đang ở trong đó…
-“Cạch”.
Cánh cửa hé ra… Trong phòng bây giờ là một ông bác sĩ và một bệnh nhân…
-Em vào rồi đó à?
-Thưa bác sĩ.
-Chào cháu. Bạn con à?-Ông bác sĩ nhìn tôi rồi nhìn Huy, hỏi.
-Dạ, bạn của con.
-Thôi, vậy hai đứa nói chuyện đi. Chú cũng bận rồi.
-Dạ.
Khi cánh cửa đóng lại…
-Em ngồi đi.
-Ờ.
-Mệt không mà sao đổ mồ hôi nhiều thế.
-Không, em không sao.
-Lại gần anh lau cho nè.
Tôi lại gần anh.
-Chạy chi cho dữ rồi đổ mồ hôi nè.
-Tại đi nhanh thôi, có sao đâu.
-Em mua gì thế?
-À, em có mua trái cây với cháo thôi.
-Anh ăn chiều rồi.
-Ăn rồi à? Hồi nào?
-Hồi nảy chú anh mua cho rồi.
-Vậy… thôi.
-Thôi, để đó đi, chút anh ăn.
-Anh ăn rồi mà.
-Thích ăn nữa.
-Ờ.
-Tối em về à?
-Giờ tối rồi nè.
-Không, lát em sẽ về?
-Anh muốn sao?
-Về.
-Về? Ở không được à?
-Không.
-Vậy em sẽ về.-Tôi hơi buồn, đã tối định ở đây mà lát phải… về!
-Giỡn thôi mà, sao buồn thế! Anh không muốn vợ về bỏ anh ở đây đâu!
-Xạo ghê.
-Xạo đâu! Làm cam cho anh ăn đi.
-Ờ. Biết làm vậy giống gì hông?
-Gì?
-Osin.
-Nhờ chút mà, hông làm thì thôi vậy.
-Đâu có, em làm mà, thích nói thôi!
-Em lạnh hông?
-Hông, đổ mồ hôi nè.
-Vậy cởi áo ra đi!
-Hả?
-Cởi cái áo khoác kìa.
-Ờ.
-Sao em biết phòng anh ở đây?
-Đọc giấy. Anh không nhắn, làm em lo ghê luôn.
-Xin lỗi nha.
-Đâu có gì đâu?
-Em đọc hết chưa?
-Hết rồi.-Tôi nhớ ngay tới dòng “Chúng mình còn là người chung nhà không em nhỉ?” Chắc anh muốn hỏi về nó.
-Trả lời anh đi.
-Trả cái gì?
-Biết rồi mà.
-I and u…
-Love. Nè, anh ăn cam đi nha.
-Ờm, ngon.
-Ăn nhiều vô.
-Vợ ngoan quá! Hihi.
-Sáng mai xuất viện rồi. 30 Tết.
-Ờm.
-Mình đi chơi há!
-Chơi gì?
-Đi chơi vòng vòng.
-Thôi, về nhà. Tết rùi.
-Đi chơi đi.
-Đi đâu?
-Đi ra sông.
-Kiếm chị Thủy à?
-Hihi, đi mua đồ.
-Đồ gì mua?
-Chồng cũng hông biết nữa. Tại thích đi.
-Mai về nhà đi, mai về nhà ba mẹ em rồi đi về nhà mình.
-Chịu hả?
-Hổng cho à?
-Cho rồi, đường nhiên là cho.
-Tưởng hổng cho.
-Hi, mình đi xuống dưới vườn ở trong bệnh viện nha.
-Tối rồi mà.
-Đi cho vui, ở đây buồn quá.
-Anh mặc áo khoác vô đi.
-Ờ, em cũng vậy.
Anh khoác tay lên vai tôi rồi đóng nhẹ chiếc cửa lại…
____________
Không khí lành lạnh. Một vài cơn gió thổi nhẹ qua. Nhưng không vì thế mà tim tôi cảm thấy lạnh, ngược lại, nó còn cảm thấy ấm áp. Ấm, ấm vì có anh bên cạnh…
-Em lạnh không?
-Không. Còn anh?
-Có em cạnh bên thì không thể lạnh được! Hihi.
-Mình ngồi ở đây nha.-Tôi chỉ tay về một cái băng ghế cạnh đó.
-Ừ, mình ngồi ở đó đi.-Anh ngồi xuống và cũng không quên kéo tay tôi ngồi cạnh bên.
-Anh thích em ở điểm nào anh nhỉ?
-Uhmm… Chắc là do…
-Do cái gì?
-Do thấy em, tự nhiên thích!
-Thích về cái gì?
-Em hay hỏi anh thế lắm, anh trả lời rồi mà!
-Thích nghe lại.
-Thích về mọi thứ.
-Anh biết em thương anh chỗ nào không?
-Hi, chắc là do chồng đẹp trai quá phải không vợ?
-Đang ở bệnh viện đó nha.
-Thì có sao đâu nè!-Anh còn kéo tôi vào lòng, thơm lên má.
-Ái, kì ghê…
-Bây giờ em thương anh chỗ nào?
-Chỗ dê già!
-Dê đâu, anh có dê đâu. Anh thử làm coi phải dê hông nha.
-Thôi, anh làm xong, em nhảy sông luôn.
-Sao phải nhảy sông?
-Ai biết đâu.
-Tự nhiên cái nhảy sông à?
-Hông biết nữa…
…
-Chồng, hồi nảy, chú chồng à?
-Ừ. Chú ruột. Chú thương anh lắm. Do bận bịu nên chú ít khi về thăm người trong nhà được. Mai mốt anh kể cho nghe…
Không khí bắt đầu lặng đi, chỉ có tiếng là xạc xạc va vào nhau do những cơn gió lạnh lẽo… Nó có vẻ buồn nhưng tôi thì không, ở cạnh anh cũng đủ hạnh phúc rồi…
-Vợ.
-Gì chồng?
-Gọi chồng luôn hả?
-Chứ gọi bằng gì?
-Chồng cũng được.
-Thì vợ kêu chồng đó.
-Vợ vắng anh có nhớ hông?
-Hông.
-Một ít thôi.
-Cũng hông. Một ít ít ít cũng hông.
-Có cần thế hông?
-Giỡn thôi, nhớ, nhớ nhiều.
-Hihi… Vợ sẽ bỏ chồng nữa không?
-Không. Chừng nào anh te tua, em sẽ bỏ! Hihi.
-Hi, mong anh sẽ không te tua.
-À, em nhớ ra cái này muốn xử anh đây nè!
-Vụ gì?
-Chồng còn nhớ cái hôm mà chồng nói là ba mẹ biết chuyện hai đứa mình á. Nhớ hông?
-Hông. Có nói hả?
-Hả? Sao hổng nhớ. Thường chồng nhớ dai mà.
-Hi, nhớ. Rùi sao?
-Cái đó thiệt hông?
-Hông.
-Vậy mà nói thiệt! Xạo ghê!
-Xạo vậy mà cũng có người tin! Haha.
-Vui ghê há! Haha…
-Hihi.
-Hì! Vui há!
-Hông, hết vui rồi. Vợ xử anh ra sao?
-Hihi, xử ra sao đây ta?-Tôi đứng dậy.
-Sao ác thế. Bình thường không tha mà bệnh tật cũng hông bỏ!
-Em là thế đó! Sợ hông?
-Sợ.
-Mốt xử. Tha đó.
-Hihi.
Và những tiếng nói cười luôn phát ra từ tôi và anh. Vui lắm, chưa lần nào vui như thế kể từ lúc tôi ra cái quyết định ngốc ngếch: Bỏ đi! Hi…
…Thời gian sao nhanh thế… Mới đây mà đã sáng rồi đấy! Những tia nắng ấm đã đến… Ánh sáng đã đến…Ngày mới đã đến…
Tôi dịu mắt ngồi dậy.
-Dậy rồi à vợ yêu!
-Anh dậy lâu chưa?
-Mới dậy thôi.
-Hi, rửa mặt đi.
-Ờ, em biết rồi.-Tôi đứng dậy dụi mắt.
-Hihi.
-Cười gì mà cười!
…
-Hừm, ngủ vẫn đạp như thường!
-Hì, ai biết đâu. Em đạp có té hông?
-Hông, mới hôn đất hà! Muốn vẹo cột sống luôn!
-Chưa gãy à?
-Chưa.
-Xin lỗi nha! Hihi.
-Dễ thương ghê
-Hihi, từ đó giờ!
-Đi mua đồ cho anh ăn đi.
-Ăn gì?
-Gì cũng được.
-Òm. Cháo nha.
-Ừ, nào cũng được.
-Vậy em đi mua đây.
-Nhanh nha, nhớ cẩn thận.
-Ờ, em đi nhà.
-“Cạch’’.-Tôi chưa kịp mở cửa thì Em tôi bước vào. À, còn có Nhi nữa!
-Hi, chào hai vo chong. Nhi có mua cháo cho Huy nè!
-Có tui hông?
-Hông, ông tự mua đi, hihi.
-Nhi giỡn đó, chỉ có mua mà để quên dưới tiệm rùi!
-Cũng như không, thôi vậy hai tự mua.
-Hai người ăn chung đi.
Tôi quay sang nhìn anh…
-Ờ, ăn chung cho tiện. Hihi.
-Thôi, em đi xuống lấy cho.
-Giỡn thôi, nè, phần ông nè!
-Hi, kém ơn! Hồi ăn. Chừng nào anh về?
-Chút, hồi chú tới rồi xuất viện luôn!
-Ờ.
-Hai người chừng nào về nhà?
-Hi, bữa nay luôn. Em chở anh há!
-Anh chở cho.
-Thôi, anh để Thịnh chở đi. Mới hết bệnh mà!
-Hai, em xin mẹ, mẹ cho em đi với hai á! Cho em đi nha.
-Ờ, lên cũng được. Xin anh Huy đi.
-Anh đảm bảo cho chắc luôn! Há anh rể!
-Hi, ừ.
-Ăn lo ăn, nhiều chuyện.
-Hồi chị chở em nha.
-Thôi, em chở chị đi.
-Chị chở đi.
-Thôi, cưng chở đi.
-Vậy hai người đi riêng đi.
-Thôi, đi riêng mệt lắm.
-Ờ, chị chở cũng được.
-Mấy giờ đi há?-Em tôi hỏi, chắc nó cũng háo hức lắm.
-Khoảng 9h nha, đi sớm về sớm.
-Ừ, cứ như thế đi.-Nhi cũng đồng ý.
-Thôi, vậy em với chị Nhi về trước nha!
-Ừ.
-À, anh rể.
-Gì em?
-Tối vui hông?
-Hi, vui.
-Hỏi gì dạ? Nhiều chuyện gớm, về!
-Biết rồi. Em về. Vui nha anh.
-Ừ, hihi.
-Hai anh em người hợp ghê.
-Giận hả?
-Có đâu.
-Hổng giận sao…
-“Cốc… cốc… cốc…”
-Ai vậy anh?
-Chú anh đó, em ra mở cửa đi.
-Ờ.
-“Cạch”
-Dạ chào chú.
-Ừ, chào cháu. Con khỏe chưa?
-Con khỏe rồi.
-Ừ, vậy giờ về được rồi đó! Ráng giữ gìn sức khỏe.
-Dạ.
-Ừ, hai đứa cẩn thận.
-Dạ.
-Thôi, chú đi làm việc đây. Tết vui vẻ nhe hai đứa.
-Hi, chú cũng vậy.
-Ừ.
Chú bước ra khỏi phòng cũng là lúc tôi và anh dọn bớt đồ.
…
Về nhà…
Bước vào nhà, ba mẹ tôi đều ở phòng khách. Tôi cũng hơi ngạc nhiên.
-Thưa hai bác.
-Ba mẹ con mới về.
-Ừ, hai đứa mới về. À, hai đứa chừng nào về?
-Dạ giờ con về nhà dọn rồi đi luôn. Hihi, còn dọn phòng trên đó nữa.
-Con lúc nắng lúc mưa, lúc nói chơi qua Tết lúc nói về trước Tết. Haiz…
-Hihi.
-Thôi hai đứa dọn đồ đi.
-Hi, con lên phòng.
-Thưa bác con vói Thịnh lên.
-Ừ.
Trước khi đi lên phòng, tôi cũng không quên ghé mắt xem chiếc đồng hồ đã mấy giờ. 8h17’.
-Haiz… Mệt quá đi.
-Hi, em lúc nào cũng mệt. Hya chiều mình về.
-Thôi, chiều về tối mới tới à? Giờ dọn đồ đi, em đi nghỉ.
-Anh dọn?
-Ừ.
-Ờ.
-Dọn thiệt hả?
-Thì em kêu dọn mà.
-Hi, ai nỡ đểanh dọn một mình, em dọn phụ cho nè. Hihi.
-Vợ anh luôn tốt!
Hai đứa dọn đồ. Quần áo tôi đem xuống cũng hơi nhiều, giờ phải soạn ra, cái nào mặc thì đem, cái nào không thì để lại.
-Đồ em nhiều quá đi.
-Anh kêu mua mà.
-Ừ, nhiều ghê. Sao em hông để lại trên đó bớt.
-Nhiều vậy để em tự dọn một mình.
-Thôi, anh dọn, đừng giận nha.
-Hông.
-Đừng mà, tại nói chơi thôi mà. Nha.
-HÔNG.
-Đi, tối nay anh chở đi chơi.
-Hông.
-Vậy em muốn anh làm gì?
-Hát.
-Hát? Hát hông nổi đâu.
-Haiz…
-Vậy để anh nợ nha.
-Nợ cái gì?
-Một trăm cái hôn.
-Ai hôn?
-Anh hôn.
-Hứ, đồ gian.
-Chứ sao? Hôn mỏi miệng luôn mà!
-Hứ, cái đó anh lời mà,em thích em lời, anh lỗ.
-Vậy sao để anh lỗ.
-Ai biết đâu, chiều suy nghĩ. Bỏ qua cho đợt này.
-Hihi. Ngoan.
-Ai ngoan?
-Vợ anh ngoan, ngoan như con mèo.
-Ừ, con mèo dễ thương.
-Ừ, em cũng dễ thương như mèo cái!
-Á, bệnh mà cọn ghẹo được à? Hhaha, chuẩn bị chết đây, mèo trống!
-Mèo mà có mèo trống à?
-Ừ, con đó của em. Thích con nào?
-Thích con gì mà ở bên em á.
-Ờ, để nghĩ thử coi… Con gì đây ta?… Í mà anh ơi, hông có con nào gần với em hết. Hihi, có được mèo trống.
-Ờ, vậy mèo trống.
-Mà đói rồi thì con nào em cũng ăn. Đang đói đây, mần thịt mèo ăn. Haha.
-Thấy ghê hông!
-Kệ tui. Mấy giờ rồi?
-Hình như là…8h53’ rồi em.
-Trời, thôi dọn mau.
-Xong rồi, còn mấy bộ bên em thôi, anh dọn xong hết rồi. HIHI.
-Hihi, chồng yêu.
-Gì dạ?
-Hi, dọn giùm em đi, em đi tắm.
-Ờ, anh tắm với.
-Em tắm rồi anh tắm, hihi, em tắm mau mà!
-Ừ, sao cũng được.
Tôi bước vào phòng tắm. Hihi, chưa có lầnnào cảm giác lại lạ như vầy. Tôi cảm thấy mình ấm lắm. Khôngkhí ấm của ngôi nhà ấy lại hiện về…