Tình yêu tuổi học trò... - Chương 38
-Nhiều chuyện.
-Hi, Thịnh có định đi về không?
-Hổng biết nữa! Nửa có nửa không! Mà Thịnh muốn thử xem Huy có “kiên trì” hông…
-Là sao?
-Là Huy có chịu năn nỉ Thịnh lên không á!
-Hai gan há, thử đi! Coi chừng ổng bỏ rùi khóc!
-Nhiều chuyện, kệ hai!
-Ừ, Nhi cũng sợ giống như Khang vậy!
-Thì yêu nhau thì ổng phải biết vậy!
-Em nói hai nghe, hai yêu ổng mà em thấy hai có nhiều cái quá đáng quá! Yêu nhau thì tin nhau và hông nên thử nhau như thế!
-Ờ, Khang nói cũng có lí đó, Thịnh về xem lại đi…
-Ừ, đó chỉ mới là suy nghĩ mà. Mai anh Huy xuất viện rồi.
-Hai, ba mươi Tết, hai về nhà đi hai, em lên nhà hai chơi luôn!
-Xin anh Huy đi.
-Ảnh cho chắc luôn! Hihi.
-Nước tới rồi, mọi người uống đi nha.
-Hi. Lâu rồi chưa đi quán uống nước!
-Vậy giờ uống, hihi.
-À, Nhi, cho Thịnh hỏi một chuyện nha.
-Thịnh hỏi đi.
-Chuyện của gia định Huy và chuyện của Huy và Thịnh. Thịnh nghe Huy nói ba mẹ Huy biết chuyện của hai đứa. Và hai bác chỉ cho khi ba mẹ Thịnh chấp nhận! Nó có thật không Nhi?
-Ừ, thật ra, đó chỉ là một câu chuyện do Nhi kêu Huy nói. Ban đâu Huy nói là không muốn vì không muốn phụ thuộc vào bạn Thịnh để giải hòa và không muốn dối Thịnh! Nhưng bị Nhi ép. Thịnh thông cảm cho Huy nha…
-Thịnh thông cảm mà… À, mà sao Nhi biết Thịnh đi vậy?
-Huy nói chứ ai, mới ba giờ khuya, Huy điện cho Nhi.
-Bọn con Trinh biết không?
-Biết chứ sao không! Bọn nó hổng xuống đây. Bảo ông Huy đem được vợ về mới lên được chứ còn không, bọn nó nghỉ chơi! Hihi.
-Xa tụi nó, nhớ ghê!
-Cũng biết nhớ hả?
-Hai là con người chứ bộ! Nè, ông Huy không bị gì sao ở lại them dõi, thấy khỏe như voi mà, có vài chỗ bị bầm.
-Hihi…
-Rồi, hihi là hiểu rồi.
-Không như hai nghĩ đâu, anh rể đánh lộn, bị thương ngoài da. Ở lại để theo dõi đó.
-Thiệt hông ta?
-Giả chắc!
-Thiệt thì thiệt, có gì đâu!
-Hi, chừng nào hai người về nói với Nhi để Nhi còn biết nha.
-Yên tâm!
-Thôi cũng trễ rồi, hay về nha!
-Ừ, chầu nước để Thịnh tính cho nha.
-Ừ, hai tính đi.
-Chờ hai với nha.
-Nhi có công chuyện nên đi về trước nha!
-Ừ, bye!
-Bye!
…
-Hai chở em về đi.
-Thôi, chở hai đi, hai mệt quá.
-Mệt quá đi! Hai như con heo, nặng quá!
-Mập đâu, hai còn thấy ốm đó!
-Thui, túm lại hai nặng.
-Chở hông nè!
-Chở thì chở!
-Ngoan!
-Ghét hai quá!!!
Tôi leo lên xe cho nó chở tiếp! Hihi, sướng! Về nhà, mình sẽ đánh một giấc rồi chiều đi vô bệnh viện! Chắc phải nói ba mẹ qua nhà bạn ở quá! Hehe… [Con người khi yêu có khác!]…
Về nhà…
Tôi bước vào nhà rồi ngồi bệt xuống ghế sofa. Mệt quá đi mât! Trưa nắng nóng mà còn chạy ngoài đó nữa, mệt quá đi…
-Con về rồi đó à.
-Dạ, con mới về, mệt quá mẹ ơi!
-Sao, đi đâu mà mệt!
-Không, con đi ngoài nắng thôi mà! Hihi. Mẹ!-Tôi ấp úng định xin mẹ đi tối nay.
-Gì?
-Tối nay…
-Sao?
-Con… con…
-Nói gì?
-Tối nay con…đi ngủ ở nhà bạn!
-Ngủ ở đâu?
-Dạ… Ở nhà Nhi.
-Nhà Nhi?
-À không, nhà dì Nhi, bọn con chơi thôi!
-Ừ, nhà cũng không bận gì, con cứ đi.
-Hi, con yêu mẹ quá đi!
-Thôi, vào ăn chút gì đi.
-Dạ!
-Mama kêu hai không kêu con.
-Thì hai đứa vô luôn!
-Ha ha ha, mẹ thương hai!
-Ừ, ha đi!
-Ha ha ha ha ha!
-Trời nóng hai chạm mạch rùi à?
-Chạm đầu em á!
-Chắc bị thiệt rùi! Em phải kêu ba chở hai đi thôi!
-Thôi, thích làm gì thì làm! Hai ăn! Đói quá đê!
-Bó chân!
…
Tôi hí hửng vào bếp và với một tô cơm khi bước ra!…
-Ôi trời ơi!
-Gì mà trời!
-Ăn gì mà nhiều như heo vậy!
-Heo đâu! Hai chứ bộ, ăn chút chút thôi!
-Cả đống mà chút chút, thôi hai ăn đi, nhìn hai ăn em cũng vô ăn luôn! Tự nhiên thấy đói!
-Ờ.
Thằng em tôi bước vào bếp. Không biết chiều nay mạc như thế nào ta? Có nên “sửa sang” lại không? Xịt dầu thơm hông há! Đơn giản hay cầu kì đây?
-Hihi…-Tôi vừa nghĩ vừa mơ mộng! Ừ, mơ mộng mà. Tối nay được ở với ấy mà sao không mơ cho được! Tâm lí của tôi là thế! Mong trời mau mau mau chiều.
-Hihi…-Lại thêm lần cười…
Và trong lúc ăn này tôi cũng không biết mình đã cười bao nhiêu lần nữa! Hạnh phúc lắm!…
-Hai!
-…-Tôi giật mình.-Gì! Làm hai hết hồn, vỡ mộng rồi!
-Trời, mơ mộng cho cao rồi thất vọng cho nặng! Trèo cao té đau!
-Vô duyên!
-Đúng chứ bộ!
-Biết hay mơ gì hông mà nói!
-Em là em hai sao mà hổng biết!
-Rành quá! Nói nghe thử coi!
-Thôi, hổng nói đâu!
-Có biết đâu nói!
-Hứ, biết mà tại hổng nói!
-Xạo!
-Muốn nghe nói hông!
-Muốn!
-Mẹ ở dưới bếp đó, nghe hông!
-Trời! Vậy bài đặt! Biết thì cứ nói!
-Thôi, hai muốn mama biết hông!
-Mệt quá, nói nhỏ cho hai nghe đi!
-Thôi, mai nói!
-Xạo, biết đâu mà nói!
-Biết.
-Không biết!
-Biết mà!
-Không biết mà!
-Biết.
-Hai không tin.
-Kệ hai!
-Ghét gớm! Hai ăn xong, lên ngủ đây!
-Ăn ăn ngủ ngủ riết ngu ngu!
-Kệ tui!
-Ngu coi chừng ế!
-Hai ngủ trưa đây!
Tôi “tung tăng tăng tung” lên phòng! …
-Haha, ta phải ngủ mới được! Cái giường của ta ơi! Hihi.-Tôi leo lên giường rồi nghiêng người nằm dài xuống giường…-Dễ chịu quá đi! Hông biết anh đang làm gì ta??? Chắc là ngủ! À mà chắc không có ai buồn lắm! Ừ, buồn thì ngủ… Mà chắc hổng ngủ đâu, ngồi viết nhật kí! Hay làm gì ta?… Mà ở một mình buồn lắm! Hay điện cho anh há!… Ờ mà đang trong bệnh viện mà. Hay sao đây? Hay mình tới đó! Thôi điện cho Nhi thử.
Hihi, tôi bấm máy gọi cho Nhi…
-Alo, Nhi à?
-Ờ, có gì hông?
-Đang ở đâu dạ?
-Ở bệnh viện.
-Ở phòng Huy à?
-Hihi, ừ.
-Ờ, vậy chắc anh Huy có người nói chuyện chắc đỡ buồn!
-Ừ, nói chút chút hà!
-Hi, Nhi ở đó tui yên tâm rùi! Cám ơn nha!
-Ừ, có gì đâu, bạn bè!
-Hi, vậy thôi nha.
-Ừ, bye.
Nhẹ lòng! Nhi ở đó thì cũng tốt. Tôi tin tưởng Nhi mà! Tính nó hiền nhưng đôi khi cũng không hiền! Nhất là lúc thấy bạn mình có lỗi mà không sửa, nó giận lắm! Hihi nhưng có điều tốt lắm!
Mọi thứ trở nên bình lặng… Tôi bỏ dỡ đống suy nghĩ mà chìm vào giấc ngủ…
“Reng…reng…rengggggggggggggg….”
Cái đồng hồ rung lên, tôi cũng bửng tỉnh theo nó!
-Bốn giờ rồi! Dậy chuẩn bị thôi!
Tôi bước xuống giường lại gần tủ áo chọn đồ.
-Bộ nào há! Thôi đơn giản thôi, anh không thích cầu kì! Vậy ta chọn… cái áo sơ mi với…quần jean đi. Hihi, đơn giản!
Tôi bước vào phòng tắm, xả dòng nước xuống để tỉnh táo hơn… Và lúc đó, không thể nào tôi không hát nhảm vài ca khúc náo đó! Cứ hát thế vì yêu đời mà!
Đứng trước gương ngắm nghía lại…
-Đẹp hông há!
-Đẹp!-Tôi giật mình! Thì ra là thằng em!
-Em làm như con đó đó! Hai sợ chết!
-Hai hỏi, em trả lời!
-Em vô sao hông gõ cửa.
-Cửa không khóa, lúc em vô, hai đang tắm còn hát nữa, gì mà “blah blah blah…” nữa! Yêu đời ghê!
-Hi, hổng yêu đời thì yêu gì!
-Yêu người!
-Hay ghê!
-Chúc hai vui vẻ!
-Hai cám ơn! Chỉ là ở thôi mà!
-Ở! Ở mà em thấy hai mọc đuôi!
-Đuôi gì!
-Đuôi ngựa, dài cả thước!
-Kệ hai, lâu lâu ngựa chơi!
-Hi, vậy ngựa đi, chia khóa xe nè!
-Ở, để lên bàn đi!
-Tối happy nha!
-Gì mà happy! Hai thanks em!
-Hi, em xuống phòng đây!
-Ờ!
Tôi bước từng bậc thang xuống lầu mà trong lòng cứ nôn nôn. Sao ta? Sao lại nôn nhỉ? Chắc có lẽ tối nay, tôi sẽ ra “quyết định” không “leave” anh đó mà! Hihi! Tôi hí ha hí hửng.
-Mẹ, con đi nha.
-Cẩn thận nhen con.
-Con biết rồi!
-Hihi, ngủ ngon!
-Gì mà ngủ! Thui hai đi, bye em!
-Bye bye!
Tôi dắt xe ra cửa…
__________
Cái không khí trời đêm lành lạnh nhưng lại mang chút không khí nhộn nhịp của những ngày giáp Tết. Mặc dù cũng đã chiều gần tối nhưng xe cộ vẫn nhiều… Và cái không khí đó lại khiến tôi nôn nao đến bệnh viện, đến gặp anh Huy…
Vừa chạy xe, tôi thầm nghĩ về những gì sẽ xảy ra. Mong nó sẽ là những gì tốt nhất. Người ta nói đúng, lỡ yêu nhau rồi thì không thể không nhớ nhau được. Tôi nhớ anh lắm, chắc là anh cũng thế.
Màn đêm dần dần buông xuống và rồi những tia nắng chiều yếu ớt cũng tắt đi. Và thay vào những tia nắng đó lại có những ánh đèn sáng được bật lên…
Tôi tranh thủ ghé ngay chợ mua vài thứ gì đó cho anh. À, mua một ít nho với cháo thôi, cũng chả biết mua gì thêm!…
Bệnh viện…
Dắt xe vào cổng bệnh viện xong, tôi cũng bước lên cầu thang. Mỗi bước đó sẽ rút ngắng khoảng cách của chúng tôi.
Từng bậc-từng hi vọng…
…Từng bậc-từng dấu trừ khoảng cách…
……từng bậc-từng yêu thương,……
Đứng trước cửa phòng, tim tôi đập nhanh lắm, tôi cũng đang hồi hộp…
-“Anh à, khoảng cách giữa chúng ta sẽ mất dần đây!”-Tôi tự nhủ lòng.-“Cạch”.
Tôi nhắm mắt đi, mong mở mắt ra sẽ thấy anh… Đôi hàng mi hé mở. Trước mặt tôi, hai người đang ở trong phòng, một cô gái và một chàng trai, họ đang nói chuyện…
-Anh…
-Cậu…
-Em xin lỗi. Em nhầm phòng rồi!-Tôi vớ một tay lên núm cửa rồi đóng phòng lại!
Ôi trời, tôi đã nhìn nhầm phòng rồi! Đâu phải anh? Ôi, phiền quá đi! Mình nhầm à?
-199. Đúng rồi mà!-Tôi đứng gãi đầu.
-“Cạch”.-Chiếc của mở ra. Người con gái đứng trước mắt tôi. Chắc độ cũng ngang tuổi tôi.
-Chào…bạn.
-Chào. Có gì không?
-M..m.. Bạn đến đây kiếm người phải không?
-Ờ, mình kiếm bạn mình.
-Hình như người mà bạn kiếm tên Huy phải không?
-Đúng rồi, là anh ấy. Mà… sao bạn biết?
-Anh ấy chuyển phòng rồi.
-Chuyển phòng? Sao lại chuyển phòng?
-Mình cũng không rõ, hình như để chăm sóc sức khỏe tốt hơn.-Ôi, sao lại chăm sóc sức khỏe tốt hơn? Lúc tôi gặp, anh ấy cũng đã khỏe mà. Không lẽ bị tái phát bệnh gì chăng? Tôi bắt đầu lo…
-Anh ấy có vấn đề à?
-Mình không biết, anh mình mới chuyển tới đây khoảng hai giờ trước. À, anh Huy có gởi cho bạn tờ gấy này nè.
-Giấy? Bạn nhận nó khi nào?
-Khi lúc bác sĩ chuyển phòng anh mình, Huy gặp và đứa cho mình tờ giấy này.
-Mình…cám ơn.
-Không có gì. Mình vào phòng đây.
-Ờ, chúc anh bạn mau hồi phục.
-Mình cám ơn. Bye.
Có gái đó đóng nhẹ cửa lại…
Tờ giấy? Hông lẽ anh đã gặp gì chăng? Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra! Cầu trời! Tay tôi bắt đầu rung… Cầm tờ giấy lên, tôi kéo nhẹ sợi dây buộc cong tờ giấy lại…