Tình yêu tuổi học trò... - Chương 35
-Hì, chìa khóa nè anh. Chị Nhi nhớ ghé chơi nhen.-Á, nghe tới đây tôi không nhưng hết run mà còn run hơn thế nữa, tim đập nhanh còn hơn cả mấy lần tôi đứng trả bài mà hông thuộc nữa! Làm ơn đi theo con Nhi giùm cái!
-”Cạch”-Cửa đã mở khóa… Tôi vội đè cửa lại nhưng hổng kịp! Té luôn!
-Ái da! Đau quá!-Tôi vội xoa cái mông bị té xuống đất ấy!
-Hì, thì ra ở đây!-Anh cười một cái!
-…-Tôi hình như cứng người! Anh và tôi đang rong nhà tắm. Tức là anh thấy tôi! A…[Tình trạng hiện giờ đang ĐÓNG BĂNG…] –Anh…anh…tôi… đi…đi…đi…đi vệ sinh hả? –Tối ấp úng rồi chạy ra khỏi phòng. Bây giờ thì tôi sẽ tìm thằng em đáng chết này để… xử nó!
Tôi bước nhanh xuống lầu…
-Ủa, hai ở đâu mà xuống đây vậy? Trốn hả?
-Còn hỏi hả? Hai trốn trong phòng á! Người ta thấy rồi kìa!
-Haha! Thôi, dù trốn đến đâu, người ta cũng kiếm được vậy đi theo người ta luôn đi!
-Nói gì vậy? Hai chưa giết em là may rồi! Còn khuyên hả!
-Người ta có lòng tốt mà.
-Ừ, tốt, tốt lắm! Mà nè, sao tự nhiên lên phòng nói chuyện vậy?
-Hì, chị Nhi nói muốn nói chuyện riêng lên phòng nói. Thì lên phòng nói đó!
-Sao hai hông nghe gì bí mật hết vậy?
-Ai biết đâu!
-A, thì ra hai mới biết em là gián điệp!
-Hi, hai hay ghê! Tại hoàn cảnh nó ép uộc thôi hai! Đừng giận em nha!
-Hứ, bào tui hông giận, lên xử cái đống trên kia đi!-Tôi chỉ tay lên cầu thang thì Huy đang dựa trên cầu thang nhìn xuống tôi cười!
Chết rồi! Đóng băng lần hai!
-Có cần phải thế không?-Anh bước xuống…
-Vô nấu cơm chiều đi.-Tôi kêu thằng em mình.
-Biết rồi.
Đợi nó đi vào bếp, tôi quay nhìn anh.
-Em đang trốn anh hả?
-Hồi nào! hông có trốn.-Tôi cố gắng lấy hết canđảm để nói chuyện với anh…
-Sao ở trong đó.
-Tại tui thích.-Nét mặt vô hồn…
-Thiệt hông?
-Nè, hỏi gì nhiều vậy? Xuống đây làm gì!
-Về với anh đi.
-Hả? Về, tôi đã ghihết trong giấy rồi mà!
-Vậy tình cảm của chúng ta kết thúc chỉ qua tờ giấy thôi!?
-Tôi viết hết trong đó rồi, tin hay không thì tùy!
-Em đừng làm thế mà…
-Tờ giấy đó là sự thật.
-Anh không tin, chứng minh đi…
-Anh không tin thì thôi, tôi không rảnh chứng minh. Đi về đi.
-Sao em nỡ làm thế!
-Giờ anh muốn sao?
-Muốn em về với anh. Về đi.
-Tôi ở đây, hông có đi đâu hết á! Chiều rồi…
-Thôi đừng làm vậy mà!
-Anh có nói đến đâu đi nữa thì tôi cũng chỉ ở đây!
-Anh cần điện cho Nhi rước không, tui điện cho!
-Có cần vậy không?
-Anh muốn kêu tôi về phải không?
-Uhm.
-Vậy đi về đi.
-Về đâu?
-Anh xuống đây với Nhi thì về bên nhà dì Nhi ấy.
-Xa đây lắm. Cho ở lại nha. Bạn bè bình thường mà, đâu cần phải dứt tình như thế!
-Không là không!
Công nhận tôi vô tình thật! Lúc nói chuyện tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh…
-Chỉ một đêm thôi!
-Hai ơi, ba mẹ về rồi!
Toi chưa kịp quay lại thằng em hỏi chuyện thì ba mẹ tôi bước vào đây rồi.
-À, Huy, con cũng lên đây chơi à?
-Dạ.
-Ừ, vậy con ở lại ăn chiều với nhà đi. Dù sao cũng ít người!-Tôi quá bất ngờ! Tức quá đi!
-Mẹ, con nấu đủ nhà mình hà!
-Thì nấu thêm.
-Mẹ…
-Con về với ai vậy?
-Dạ con về với bạn của Thịnh.
-Tối nay con ngủ ở đâu?
-Dạ con cũng chưa biết nữa!
-Hì, vậy ở lại nhà bác đi! Ở lại cho vui…
-Mẹ…
-Có gì không?
-Con…con…-Tôi đang ngớ người ra với cái quyết định của mama! Đã ăn chiều rồi mà còn ngủ nữa.
-Hihi, mẹ ơi, vậy tối nay con hổng ngủ với hai đâu, hai ngủ đạp con hoài, ngủ với anh Huy đi! Con qua phòng kia ngủ.
-Ừ, cũng được!
-Thôi, đi nấu cơm đi, nhiều chuyện!-Tôi lườm nó một cái!
Tôi khẽ nhìn qua Huy, anh đang cười một nụ cười đặt thắng! Tôi không thể làm vậy! Hoàn cảnh ơi là hoàn cảnh! Sao lại trớ trêu dữ vậy!
-Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây!-Tôi bước lên phòng vừa nham nhảm.
Tôi nằm bệt xuống giường. Đúng là chạy trời hổng khỏi nắng! Biết làm sao đây!
-Haiz…!-Tôi thở dài một cái. Chán thật!
-“Cạch”.
-Xuống dười ăn kìa hai.
-Hông, hai không đói.
-Hổng ăn cho bị chửi!
-Kệ hai.
-Xuống đi. Nhà lâu rồi chưa ăn chung mà.
-Hai không ăn đâu.
-Vậy muốn ảnh lên kêu phải hông!
-Nói cái gì vậy? Hai cấm em nhắc đến tên đó!
-Làm thấy ghê hông!
-Kệ người ta! Nhiều chuyện!
-Không ăn thì thôi, em xuống đây!-Nói rồi nó ra khỏi phòng luôn!
Mệt thật! Ngồi dậy, dựa người vào thành giường, tôi đang cố suy nghĩ mình phải làm gì?
Đi hay không đi? Theo Huy hay không theo Huy? Hay trốn nữa?…
Phải chi mình đừng là gay! Nếu không là gay thì đau bao giờ có cảnh này! Nếu hai đứa yêu nhau, xã hội có bao giờ chấp nhận đâu! Nếu hai đứa chia tay thì còn có tương lai…
Nếu mà xã hội chấp nhận mình cũng đâu phải như vầy!
-Khổ thật!-Tôi thốt lên như kết thúc mọi suy nghĩ, đau đầu quá đi!
-Em xuống ăn.-Tiếng của anh làm tôi giật mình. Anh đang dựa vào cửa nhìn tôi.
-Hả? Ủa… mà… mà sao vô đây đươc vậy?
-Em đâu đóng cửa! Thôi xuống ăn, ba mẹ chờ.
-Biết rồi, xuống trước đi.
Tôi lê cái thân tán xuống giường rồi lếch xuống cầu thang.
-Thưa ba mẹ…
-Con vào rửa mặt đi rồi ăn.-Có lẽ ba tôi cũng không thích mấy khi tôi vác cái mặt “ãm đạm” xuống đây!
-Dạ.
Bước lên bàn ăn, tôi cứ thản nhiên… ăn, không chờ ai cả!
-Nè, hai đói lắm hay sau mà ăn trước hông chờ ai vậy, còn anh Huy và mẹ nữa mà.
-…Biết rồi, nói hoài…-Tôi bỏ đũa xuống. Tâm trạng tôi bây giờ không thoải mái chút nào cả!
Tôi ngồi chờ. Anh dọn tô canh ra xong cũng là lúc mọi người ngồi vào bàn ăn. Anh ngồi chính giữa tôi và em.
-Rồi, cả nhà ăn thôi.- Thằng em cười.-Hi, hai gì mà buốn vậy? Ăn rau nè hai.-Nói xong nó gấp “một đống” rau bỏ vào chén tôi.
-Hi, hai đâu có gì đâu, ăn nè em, ăn rau cho ngon!-Tôi gắp lại cả đũa rau cho nó.
-Thôi, em hông ăn, gấp cho anh Huy kìa.
-Ăn trước đi rồi hai gấp.-Chưa đợi nó nói gì hết, tôi đã dồn cả đũa rau vào chén. ‘‘Kế đó”, tôi thức hiện tương tự với Huy nhưng nhiều hơn. Hahaha, làm xong chiêu đó, tôi chắc rằng anh ăn không được gì thêm ngoài rau, cả đống luôn mà!
-Mẹ, hai giỡn kìa!
-Hihi, giỡn đâu, gấp cho ăn còn nói hả? Hihi.
-Thôi, trên bàn ăn không có giỡn! Huy con ăn thêm cá nè!
-Ảnh mà ăn được thêm mới lạ, hai gấp nhiều rau quá trời luôn mà!
-Nè thằng kia, ăn đi! Nói nhiều quá!
-Thôi, hai đứa giỡn hoài! Huy con ăn cá nè.-Nói rồi, mama gấp cá cho Huy.
-Mẹ, còn con nữa.
-Con ăn thì tự gấp.-Ba tôi nói.
-Con là con trong nhà chứ bộ.
-Con có phụ cái gì đâu!
-…-Tôi biết mình hông nói được gì thêm nên cứ ngồi ăn luôn!
-Huy, hai đứa định chừng nào đi.
-Dạ con cũng hông biết nữa, chắc khoảng ba bốn bữa nữa, con về với Thịnh luôn.
-Hả? Con ở đây luôn!
-Thôi, con ở đây, có làm được gì đâu.
-Con ở đây chơi mà.
-Rồi hông lẽ con bỏ bạn ăn tết một mình hả? Có gì hai đưa ăn chung cho vui.-Mẹ tôi bảo.
-Hai đứa ăn Tết chung cho vui. Nếu không ở đây với hai bác cũng được.
-Dạ.
-Bữa nay ba thấy cn lạ lắm. Thường hay đứa vui lắm mà sao hôm nay kỳ vậy.
-Đâu có gì đâu ba.
-Thôi hay tôi hay đứa đâu chơi cho vui.
-Có chỗ nào đâu.
-Thì thích đi chỗ nào đó đi.
-Dạ.-Huy nói trước. Chắc tôi nay anh cũng muốn đi.
-Tối con tính, để con suy nghĩ.
-Đi chơi cũng suy nghĩ nữa!
-Con đi với hai không?
-Thôi, con mệt lắm. Để hai đi đi.
-Ừ.
… Ba mẹ tôi lúc nào cũng bên vực Huy hơn tôi. Chắc tại thấy ổng hiền đây mà!
Ăn xong, như thường lệ, anh đang dọn chén lại phụ nhà tôi nhưng ba tôi lại bảo…
-Hai đứa vào rửa tay thay đồ rồi đi chơi cho vui. Cứ để đó co Khang dọn. Đi sớm về sớm!
-Hả? Ba!-Thằng em tôi nó ngơ con mắt ra luôn!
-Chậc chậc! Tội nghiệp em hai quá! Hai lên phòng thay đồ đây, em dọn vui nha!-Nói xong tui “tung tặng” lên phòngmuốn chọc tức thằng em mình! Chắc nó đang tức lắm đây! Hehe!
-Chọn bộ nào ta? Đi đêm hơi lạnh, lấy áo nào? Thôi kệ, áo mỏng thì khoác lên cái áo khoác! –Tôi chỉ tay lực mấy bộ đồ.-Ủa? Mà sao mình chọn? Chọn làmchi? Mình đâu có đi! Hay đi để nói thẳng hết luôn! Ừ, đi, vậy nên đi! Rồi, lấy bộ này!
Tôi cứ đứng trước cái tủ áo mà nói “nhảm nhảm” rồi vào phòng tắm.
-Tắm thật đã! Ủa mà hông biết Huy đang làm gì vậy?-Tôi xả dòng nước mát lên người rồi tự hỏi mình!-Thôi kệ, tắm mau!
Bước xuông phòng khách…
-Anh lên tắm đi.
-Ừ, em tắm rồi à?
-Ừ.-Tôi hơi miễn cưỡng khi phát ra tiếng “Ừ”! Thật ra tôi hổng muốn nói!
Anh lấy theo cái vali đồ bước lên…
-Valicủa anh à?
-Ừ, hồi nảy anh nhờ người đem tới giùm.
Nói xong thì anh cũng bước lên phòng. Anh đang tắm còn tôi thì đang ngắm mình trong gương và “make up” chút chút!
Tôi gần như chuẩn bị xong hết thì anh cũng tắm xong.
-Em xuống dưới trước chơ anh đi.-Anh nhìn tôi. Ánh mắt của anh làm tôi ngại lắm, và đương nhiên tôi đã quay sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của anh.
Tôi cũng không nói gì mà đi thẳng xuống lầu chờ!
Khoảng hai ba phút sau, anh xuống…
-Con đi nha ba.
-Thưa bác con đi…
-Ờ, hai đứa đi sớm về sớm.
-Con biết rồi. Ở nhà vui nhe em!
-Hai!-Nó kêu rồi ghé sát tai tui.-“Đi vui nha hai! Đừng làm người ta buồn đó! Hihi”. À anh Huy, chìa khóa xe em nè! Hihi.
-Ừ, anh cám ơn!
-Mua bánh cho em với!
-Hihi, anh mua cho. Em ăn gì?
-Ăn thì tự mua!
-Hai này! Em ăn gì cũng được! Chỉ có anh Huy thương em thôi!
-Em nhớ chờ nha.
-Hihi, em chờ!
-Xe sạc điện đủ chưa vậy?
-Đủ rồi hai ơi, đi thoải mái, hết điện thì đạp về! Có sao đâu!
-Hi, thôi anh với hai cưng đi đây! Thưa hai bác con đi.
-Ba mẹ con đi!
Tôi bước ra cổng chờ…
______________
Cái không khí ban đêm thật lạnh, lạnh lắm…
-Anh chở em nha.