Tình yêu tuổi học trò... - Chương 34
-Hai lâu hơn em đó.-Nó cần xô nước với cái giẻ lau.-Nè, của hai nè, lau kính đi, lau tường còn em thì dọn dẹp.
-Ờ.- Tui cầm xô nước lại lau cái tủ kính.
-Kiếm chuyện gì nói đi hai.-Nó vừa lôi đồ trong tủ chạn vừa nói.
-Chuyện gì là chuyện gì.
-Chuyện hai người á! Muốn biết quá.
– Hai không nói đâu.
-Nói đi, buồn quá.
-Nói về cái gì mới được.
-Ví dụ như hai ở đó vui hông?
-Vui.
-Hạnh phúc hông?
-Cũng tàm tạm.
-Vậy là có.
-Ờ.
-Hai có đi mua đồ với anh Huy không?
-Có.
-Ai trả tiền.
-Tiền ảnh. Ờ mà tiền chung.
-Ảnh thường hai không?
-Không biết.
-Sao không biết!
-Thì không biết.
-Ảnh có ăn hiếp hai hông?
-M..m… không.
-Cái đó em chắc chắn là hai ăn hiếp người ta.
-Hồi nào! Hông bênh anh mà bênh người dưng.
-Ai biểu hai ăn hiếp em hoài!
-Hứ.
-Hai nhớ ảnh không?
-Hông biết.
-Hai nói thiệt đi, em tư vấn cho.
-Có.
-Hai muốn gặp ảnh không?
-Hông biết. Muốn cũng có mà không muốn cũng có.
-Hai thích ảnh hông.
-Thích.
-Yêu hông?
-Hông biết.
-Sao hai đi về đây.
-Về để ăn Tết.
-Nếu cha mẹ cho hai ở với anh Huy, hai ở hông?
-Không, còn gia đình anh Huy nữa mà.
-Nếu bên đó chịu luôn.
-Hai không biết. Mà còn tương lai của Huy nữa. Ảnh sống với hai thì sao mà có tương lai được. Xã hội không chấp nhận.
-Vậy là nguyên nhân lớn nhất là xã hội hông chấp nhận.
-Gần đúng. Em nhỏ hông biết đâu.
-Em nhỏ hơn hai có một tuổi hà.
-Nhỏ hơn thì cũng nhỏ vậy.
-Hai đang nhớ ấy hả? Sao nhìn thấy buồn vậy! Theo em biết biểu hiện đó là biểu hiện thất tính đó.
-Hay quá ta ơi!
-Nhớ hông?
-Có chút chút.
-Quên được không?
-Không biết, để từ từ tính.
-Ăn xong tết hai làm gì?
-Lên trên đó học lại hoặc chuyển trường.
-Vì Huy.
-Ờ, gần vậy.
-Thôi, học ở đó đi, đừng chuyển.
-Mốt tính. Nếu học ở đó, hai mướn nhà trọ ở.
-Ừ… Có phải cần thế không hai?
-Cần chứ. Hông lẽ ở nhà cũ.
-… Hai có yêu ai ngoài anh Huy không?
-Hông, có thằng nào, con nào nữa đâu!
-Hai, hỏi thật, hai trả lời thật thật thiệt là thật luôn nha?
-Ừ. Hỏi đi.
-Anh Huy có nhược điểm nào để hai không chấp nhận không?
-Ờ… cái đó… Không…
-Hai còn yêu anh Huy.
-…Nè! Vậy nãy giờ là hỏi tui có còn yêu ấy hông á hả?
-Hihi, trả lời đi.
-Để hai coi lại. Người ta xứng với hai nhưng hai thì không!
-Chậc! Thì hai nói hai còn yêu hay không thôi. Để em tư vấn cho.
-Hay quá… Lau đi.
-Anh Huy đang ở nhà mình.
-Hả? Ở…ởơơ…ở nhà mì…mình?
-Giỡn thôi!
-Ghét hông! Hai nói em nè! Đừng có cố gắn lại nữa! Chỉ làm đau khổ nhau thôi! Hai không nói anh Huy xấu hay tốt gì cả mà là hai xấu thôi!
-Thôi, hông hỏi chuyện mấy người đâu! Hai làm thế em cũng đủ biết hai xấu rồi.
-Hai đâu nói mình tốt. Hai về quê chơi chứ đâu phải để em tra tấn hai như thế! Em còn nhỏ, không nên quan tâm chuyện người lớn.
-… Em ghét hai quá!…
-Có ai mượn thương đâu!
-…
Thế là căn bếp lại yên lặng không còn tiếng nói… Cắc thằng em nó giận tôi rồi. Nhưng dù sao tôi cũng không muốn nó bước vào con đường như tôi. Gay đâu phải sướng!…
-Giận tui rồi à?
-Đâu có.
-Hông có mà im re vậy!
-Tại làm biếng nói chuyện.
-Ừ.
-Hỏi một câu cuối. Hai còn yêu không.
-… Còn nhưng sẽ không còn nữa…
-Ừ.
-Sao hỏi thế.
-Để em biết hai là người thế nào! Hai ác!-Giọng nó đột nhiên có vẻ gì đó mỉa mai…
-Ác?
-Hai quá ác! Hai làm mình đau em không nói, hai làm người mình yêu đau thì rất ác.-Câu nói như châm vào lòng vậy!
-… Em không hiểu đâu…-Tôi lặng lẽ quay người đi mà lau kiếng. Bị em mình nói thế thì thật buồn. Ừ, mình ác, thậc ác! Người mình yêu mà cũng làm họ đau nữa! Thật tồi tệ, bỉ ổi! Tôi không nói gì thêm nữa. Sao con mắt tôi bây giờ thấy cay cay. Ừ chắc sắp khóc rồi đây! Nhưng không thể khóc được… Tôi đang cố nén vào lòng… Nhưng không, không thể… Nước mắt rơi lã chã… Nhưng đó có phải là “nước mắt cá sấu” như người ta nói không?… Tôi quá tệ!…
-…
-…
-Em xin lỗi hai…
-Có gì đâu! Em nói đúng mà…-Tôi vẫn cứ lau.
-Em không cố ý nói đâu…
-Hai biết. Dọn đi.-Tôi ngắt ngang lời nó.
-Thật ra…em… Hai cho em xin lỗi chuyện này. Em…
-Sao, em cứ nói đi.
-Chị Nhi điện cho em.
-Nhi?
-Em đã nói thật. Em nói hai ở đây. Và chị Nhi hỏi anh còn gì với anh Huy không…
-Vậy rốt cuộc em chỉ muốn hỏi thế?
-Ừ… Em xin lỗi. Hai đừng giận em.
-Nếu bạn hai điện nữa thì nói hai đi rồi hoặc không có ở nhà! Nhưng sao lại nói thế… Em không muốn hai ở đây à?
-Ý em không phải thế. Hai đừng giận…
-… Thôi, làm mau đi… Đừng nhắc chuyện đó nữa. Chiều nay hai đi.
-Đi, vì chuyện đó à?
-Không, đừng lo, hai lên ngoại. Chỉ lánh mặt chút xíu thôi.
-Ừ, hai đừng giận.
-Ừ, hai biết. Hai không giận. Hai anh em làm mau thôi.
-Ừ.
Thế là hai anh em cứ tiếp tục dọn…
-Em xong hết rồi, hai xong chưa vậy?
-Hai còn một khoảng nữa. Để em phụ cho.
-Ờ.
-Hai ơi, hay hồi khỏi dọn phòng đi, phòng em tự dọn được.
-Có cần hai phụ không?
-Không, chừng nao hai đi lên ngoại?
-Chắc khoảng bốn giờ.
-Ừ.
…
-Cuối cùng cũng xong được cái bếp rồi! Khỏe ghê.-Tôi vươn vai.
-Hihi. Hai dọn đồ chưa?
-Ừ, lát hai dọn. Mà chị Nhi điện lúc nào?
-À, lúc gần trưa.
-Gần trưa nếu xuống đây thì khoảng bốn năm giờ tới. Không sao! Hai ở lại chút.
-Ra trước chơi đi hai. Ngoài đó có cây cho mát.
-Ừ.
…
-Haizz… Hai mệt quá!
-Ừ… Nước nè hai!
-Ờ. Mấy giờ ba mẹ về?
-Em cững không biết nữa.
-Ở nhà một mình cẩn thận.
-Biết rồi hai ơi.
Hai anh em mải mê nói chuyện trời chuyện đất thì bỗng có tiếng chuông nhà kêu.
-Ai vậy ta?
-Hai ra mở cửa đi. Chắc bạn em. Nói em hông có nha.
-Hai có biết ai đâu, đi với hai đi.
-Thôi.
-Lỡ kiếm hai thì sao!
-Ờ.
Tôi với thằng em bước ra ngoài cổng…
Bước tới thềm nhà, tôi bỗng cam thấy lo lo, nếu chẳng may gặp mấy đứa bạn thì coi như… tan tành! Nỗi lo càng một lớn dần khi tôi gần cửa cổng hơn!
-Sao hông thấy ai hết vậy?-Thằng em đi trước, nó gãi đầu, nhìn tôi.
-Thôi, em ra đi, coi thử. Coi chừng bạn hai đó. Hai vào đây!-Tôi nói vội rồi vào nhà luôn! Thật ra thì cũng sợ.
-Hai…!-Nó kêu tôi. Nhưng tôi chỉ quay lại rồi đặt tay lên miệng làm dấu im lặng.
Tôi định bước lên phòng, nhín xuống thử mà sợ nhìn xuống họ thấy nên ngồi ngay cầu thang. Tôi cố im lặng nghe thử ngoài đó nói gì!
-“À, chị Nhi!
-Hi, chào em. Hai cưng có nhà không?
-À, hai em hông…hổng có nhà!
-Ờ, tưởng hai em ở đây, chị vào chơi.
-Có mình chị à?
-Hông, có bạn chị nữa. Anh Huy á! Trời nắng quá, chị vô nhà được hông?”
A, nghe tới đây, tôi phải “chùn” mau lên phòng! Tôi bước vào phòng mà tim cứ đập thình thịch. Tôi sợ lắm. Lỡ mà anh nhìn thấy thì tôi sợ mình không kiềm lòng nỗi mà theo anh. Sợ lắm! Lòng tôi bây giờ ngỗn ngang cả. Không biết làm gì! Trái tim tôi muốn ở cạnh anh, muốn được anh sưởi ấm nhưng lý trí không cho phép! Ừ, dù sao lỡ xa anh rồi thì sao lại muốn gần anh!
Mình yêu anh, anh cũng yêu mình nhưng mình lại làm anh khổ đau! Làmngười mình yêu khổ đau thì sao mà xứng đáng với tình yêu của họ! Ừ, mình đâu xứng đáng với anh!
Đau đầu quá đi! Đã lỡ xa rồi thì xa chứ, làm vậy chỉ khổ nhau thêm! Không nghĩ nữa!
-“Cạch”…-Hình như cửa phòng tôi đã mở ra và…
-Em ở nhà một mình à?-Tiếng của Huy. Họ vào phòng! Nhưng sao lại vào phòng!?
-Ờ, hai anh chị có gìnói không mà phải lên đây?
-Ờ, chỉ là chuyện của hai em thôi.
-Ừ, để em đi lấy nước, hai người ngồi đây nha.-Thằng em tôi nó làm gì vậy? Sao lại lên lên phòng? Tôi ở trong phòng tắm nên cũng nghe rõ…
Không khí bây giờ, sau khi em tôi đi lấy nước thì vẫn yên lặng một cách lạ lùng, như cái lúc mà tôi mới chui vào phòng tắm vậy!
-Đây, nước của hai anh chị nè! Hi!
-Ờ, chị cám ơn!
-Hai em có về đây chưa?
-Chưa… mà… có nhưng mà đi rồi.
-Ừ, hai em buồn không?
-Em… em cũng không biết nữa! Cũng hơi buồn buồn.
-Ờ.
-Vậy anh với chị đi kiếm hai em à?
-À ừ, sẵn tiện xuống đây chơi luôn! Chị đi xuống đây gặp dì chị rồi tiện thể ghé coi có ở nhà không!-Theo như tôi nhớ thì Nhi không có dì ở đây hay đúng hơn là tôi không nghe Nhi kể tới!
-À, vậy chị có đi đâu nữa không?
-Không.
-À, chị đi xuống lâu chưa?
-Cũng mới ghé nhà dì rồi mới đi sang đây chơi.-Tôi bắt đầu hơi nghi nghi đây! Nó bảo mới điện lúc trưa, nếu xuống đây thì không kịp! Thằng này gạt tôi rồi!
-Ừ, hai em không có nhà, tiếc quá!
-Ờ. Cũng tiếc!
-Tết em có đi chơi không?-Huy hỏi.
-Không, chắc ở nhà anh à! Khi nào rãnh qua nhà em chơi nha!-Thằng này, nói câu gì vậy? Nó rủ Huy qua đây chẳng khác gì hại tôi!
À, nếu kiếm tôi không có nhà sao hổng về đi mà ở đây làm gì? Làm ơn về giùm đi.
-Sao Huy không uống nước, để Nhi lấy cho.
-Í…
-Í, Nhi xin lỗi! Nước đổ xuống rồi! Nhi không cố ý!
-À, không sao.
-Hay Huy vào phòng vệ sinh đi.
-Ừ. Anh nhờ phòng vệ sinh chút nha.
-Ờ, anh cứ tự nhiên.-A, cái thằng này! Sao lại cho người khác vào phòng vệ sinh chứ! Hông biết anh mày ở trong đây à! Trời đât! Tôi đang ở trong đây! Nếu Huy vào thì thấy và… À, khóa cửa lại! Tôi ấn nút khóa trên tay nắm. Nếu là đã khóa rồi thì ai có thể vào chứ! Phù! Cũng an tâm chút chút rồi!
Tôi áp lưng vào tường một cách nhẹ nhõm… Cái bóng mở của anh ngoài tấm cửa mỗi lúc gần hơn…
-Anh mở không được à?
-Ừ, hình như nó bị khóa rồi.
-À, chắc hồi sáng em lỡ khóa lại! Hihi, để em lấy chìa khóa! Anh chờ một chút.
“We were both young when I first saw you
I close my eyes …“-Hình như chuông điện thoại ai đó reng lên.
-Alô…-Tiếng của Nhi.- Dạ… Con về ngay… À, Huy ơi, Nhi có công việc bận rồi, Huy ở đây chơi chút đi nha.
-Ừ, cũng được.