Tình yêu tuổi học trò... - Chương 32
-Chào bạn?-Bước được một đoạn xa nhà thì bỗng có một cậu con trai nói phía sau tôi. Cậu ta đang đi bộ. À, sau cậu cũng có một chàng trai cao to đang đẩy cái vali.
-À, chào.-Tôi cũng chào lại theo một phép lịch sự.
-À, cậu đi tới bến xe hay sao mà tôi thấy cậu đi với hai cái vali này vậy?-Cậu đó chỉ tay về hướng hai cái vali của tôi.
-Ờ, cậu cũng đi đến đó hả?
-Uhm, vậy chúng ta cũng củng đường rồi. Quê cậu ở đâu?
-Huyện Cai lậy.
-Tôi cũng ở đó. Cậu ở nhà nào?
-Hì, có duyên sẽ gặp. Bạn cậu à?
-Ừ. Anh… Nhanh lên đi!
-Ờ, anh nhanh ngay em, sau nặng quá.
-Hì, đồ của em hơi nhiều!-Cậu ta quay về sau nói rồi quay sang tôi.-Cậu đi một mình?
-Ừ.
-Cậu có quen ai trên đây không?
-À, có…-Tôi nghĩ đến anh…-mà không?
-Sao lại có mà không? Hi, đi thôi, tối cho ít người.
-Ừ. Cậu bao nhiêu tuổi?-Đó là câu tôi hỏi đầu tiên.
-Mười bảy. Còn cậu?
-Mười bảy.
-Hi, cùng tuổi! Mình tên Tiến! Anh phía sau mình tên Minh.
-Mình tên Thịnh! Rất vui được làm quen!
-Hi, rất vui được làm quen.
Tôi cười nhẹ. Cậu này giống mình nhỉ! Hay cười… Hành động của cậu ta với cậu bạn kia cũng giống tui làm với anh. Oi6, sau lại nghĩ tới Huy! Đi mau thôi, gần tới bến xe rồi…
-Cậu lên trước đi.-Tiến vỗ vai tui.
-Ừ, vậy mình vào trước.-Tui bước lên xe và ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Nhìn ra phía dưới, Minh đang nắm tay Tiến dẫn lên rồi bước theo sau.
-Ở đâu anh?
-Ở đây đi em.-Minh chỉ tay vào cái băng ghế đối diện tôi.
Anh ấy bỏ vali xuống rồi nhìn xung quanh.
-Ôi, Thịnh!-Anh nhìn tui rồi cười, giống như đã quen trước vậy.
-Em…-Tui nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào mình, anh gật đầu.-Mình quen hả anh?
-Hi, anh quen nhưng em không quen. Anh là bạn của Huy.
-Ờ.-Tôi gật đầu rồi nhìn ra cửa. Tôi đang buồn và nhớ anh.
-Huy không đi với em à? Huy đâu?
-Ờ, ừ… Anh với Tiến đi chừng nào mới lên đây?
-Sau Tết em.-Anh nhìn thấy tui đánh trống lãng như cũng hiểu ra rồi quay sang Tiến, hỏi gì đó.
Tôi cũng không nhìn họ nữa, họ làm tôi nhớ anh. Nhìn ra cửa sổ, một màu đen của bầu trời tối.
-Anh có thể xích vào trong được không?
Tôi nhích sang một bên để cho một người lạ nào đó ngồi cạnh rồi lại hướng mặt ra vùng đen tối kia. Nước mắt lại tuôn ra… nhưng nó không có nghĩa là hối hận khi xa anh…
Khi hành khách đã lên đủ, bác tài xế quay ra sau để hỏi cho kĩ.
-Mọi người vào đủ rồi phải không? Vậy khởi hành thôi!
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh rời bến…
Không khí lúc này ang một vẻ gì đó trông buồn thảm…Cái không khí yên lặng trên một chiếc xe buýt thì quả là bất bình thường! Hay nó yên lặng vì bây giờ là chuyến xe buýt của ban đêm? Nước mắt lại chảy ra nữa… Tôi quả là bực mình về cái đôi mắt của mình! Nó không thể kiếm chế cảm xúc quá lâu được…
-Cậu dùng đi!-Tiến đưa cho tôi một mảnh khăn giấy.
Lấy tay gạt đi nước mắt, tôi với tay lấy mảnh khăn giấy mà lau khô nước mắt.
-Phiền anh cho tôi ngồi chỗ của anh được không?-Tôi hỏi anh ngồi kế bên. Và kết quả là anh ta đã nhường chỗ cho tôi. Sau khi không ngồi cái chỗ cạnh cửa sổ, cái chỗ mà anh thường ngồi khi đi xe buýt với tôi, tôi lại ngồi trên cái chỗ mà mình thường ngồi. Tiến nhìn tôi, có vẻ như thông càm lắm.
-Cậu khóc à?
-Không, bụi thôi! Bụi nên mình mới đổi chỗ đây nè!
-Uhm, cậu có chuyện buồn không? Nếu có, hai bọn mình nói chuyện cho đỡ buồn.
-Buồn? Ờ… có chút chút.
-Cậu có cô bạn gái nào chưa?
-Chưa.
-Hi, mình cũng chưa.-Nói xong, Tiến vớ tay vào vali, lấy một quyển sổ tay nhỏ cùng với cây viết bích xanh. Viết một thứ gì đó, cậu đưa cho tôi.
-“I’m a uke.”-Dòng chứ năn nót cũng khá đẹp của Tiến.
-“Me too”.-Đưa cho Tiến, tôi cảm thấy cái gì đó cậu hơi giống tôi.
-Hì, cậu thích màu gì?-Cho quyển sổ tay và cây viết vào túi, Tiến quay qua, cười hỏi.
-Xanh, xanh lá, xanh dương. Nhưng thích xanh lá hơn.
-Hì, mình cũng vậy. Cậu có boyfriend chưa?
-Ừ, cái đó… có, mình có nhưng chia tay rồi.
-Minh là boyfriend đầu tiên của mình đó.
-Hì, hạnh phúc nhỉ?
-Uhm, hạnh phúc lắm.
-Ừ…cậu có nghĩ tới tương lai không?
-Ừ… có. Cậu có nói với gia đình chưa?
-Hi, cậu dám không?
-Không.
-Mình cũng vậy nhưng nếu giấu thì cũng cảm thấy bức bối lắm. Mình sẽ nói.
-Nếu họ chấp nhận, cậu sẽ làm gì?
-Không làm gì cả. Không yêu ai hết.
-Nếu họ không đồng ý.
-Cái đó thì đảm bảo mình sẽ bị tống vào một trại giáo dục giới tính!
-Hì. Uhm, người cậu yêu dối gạt cậu à?
-Không, mình bỏ.
-Sao bỏ?
-Vì tương lai phải làm thế. Cậu đừng làm theo mình nhá! Khổ làm á! Cậu và anh ấy quen bao lâu rồi?
-Hì, một năm.
-Uhm, hai cậu ở chung?
-Hì… ừ.
-Hạnh phúc thật!
-Hihi.
-Ổng hiền không?
-Hiền, bị mình ăn hiếp hoài hà! Hihi.
-Uhm, ổng trẻ con không?
-Hì, ừ, trẻ con.
-Vậy thì vui thật.-Đến đây, tôi mới cảm thấy đau đau ở ngực. Nước mắt như chực trào.
-Khóc, cậu khóc à?
-Không.
-Mình hiểu cảm giác của cậu. Nếu còn yêu thì cứ yêu. Hãy làm những gì mà mình thích.
-Mình không thể.
-Cậu cứ khóc đi. Khóc sẽ nhẹ lòng hơn.
-Ừ.-Tôi lấy tờ khăn giấy trong tùi mình ra…
-Mình cũng giống cậu, rất hay khóc. Hễ có gì đó bất bình thường thì khóc. Trẻ con thật! Hihi
-…-Tôi vẫn ngồi đó lặng lẽ mà chặm khăn giấy.
-Mình nhớ lúc cấp hai, làm bài kiểm tra hệ số hai môn văn, mình thấp điểm. Về nhà, mình khóc suốt, cả tối đó, không động đến một hạt cơm mà cứ ngồi trong phòng khóc. Thế là sáng ra, hai con mắt đỏ quá trời mà còn sưng lên nữa. Bữa đó, đi học, phải đeo kính luôn. Mà khóc vậy chưa đã, tới tiết Văn cũng khóc nữa! Ra chơi hôm đó, đứa bạn thân lại hỏi, mình nói ra hết! Mà khóc xong hai hôm đó, thấy nhẹ lắm nhưng nhẹ nhất khi chia sẻ với người khác. Vì thế, hay chia sẻ, nó nhẹ hơn đấy!
-… Mình hiểu. Mình thật sự yêu người mình yêu lắm. Yêu nhưng vì tương lai nên mình phải dối lòng, mình bảo là mình không yêu anh ấy nữa và chia tay!…-Nói đến đây, tôi căn chặc môi mình để không bậc khóc thành tiếng.
-Anh ấy phản ứng ra sao?
-Không phản ứng. Mình tự ý bỏ đi, bỏ đi hồi khuya này…
-Cậu có nghỉ nếu anh ấy thức dậy, không thấy cậu, ảnh sẽ làm gì?
-Mình nghĩ là đi kiếm…
-“You’re on the phone with your girlfriend, shes upset
Shes going off about something that you said …”-Chuông điện thoại reo lên.
-Cậu có điện thoại à?-Tiến quay sang hỏi khi nghe điện thoại tôi kêu.
-Ừ, để mình xem… -Tôi lấy trong túi chiếc điện thoại mình ra.-Anh… anh ấy điện…
-Cậu nghe đi.
-Nhưng mình không thể. Hồi nảy mình quên tắt nguồn!
-Hi, đừng dối lòng, yêu thì cứ nghe, nói thẳng với anh ấy.
-Thôi, đã lỡ rồi thì mình không dây dưa nữa!-Tôi tắt máy rồi tháo lấy sim ra, như thế sẽ chắc hơn.
-Sao cậu làm thế?
-Như thế tốt hơn. Lỡ rồi, lỡ luôn đi! Hihi…
-Cậu bình thường chứ?
-Mình đâu có bị gì đâu. Bình thường thôi.
-Ừ, Tết này chắc vui lắm.
-Cậu đón với gia đình à?
-Hì, với kia nữa!-Tiến quay sang nhìn Minh. Anh ấy đã ngủ từ lúc nào ấy.
-…
-…
Thế là trên chiếc xe buýt ấy, tôi và Tiến vẫn trò chuyện, nói về nhiều thứ… Đúng thật, chia sẻ sẽ nhẹ lòng…
-Năm giờ sáng rồi, nhanh thật!-Tiến nhìn vào đồng hồ nói.
-Ừ, nhanh thật. Cũng gần tới rồi.
-Khi nào rãnh, gọi cho mình.
-Hi. Mình sẽ gọi.
-Em uống nước không?-Minh đưa chai nước cho Tiến.
-Ừ.-Tiến cầm lấy chai nước rồi đưa cho tôi.-Cậu uống đi, nói chuyện cũng khô cả hộng rồi đấy!
-Hi, mình không sao, không khát đâu.
-Uhm… Anh uống đi, hihi.
-Thôi, em đói chưa?
-Có chút chút.
-Xuống bến ghé quán, em nhé!
-Ừ.
Nhìn Minh với Tiến, tôi cảm thấy lòng lại đau quặng lên từng cơn. Nó làm tôi lại nhớ đến anh… Tôi quay mặt sang phía ô cửa kính. Nơi có những cái cây to ven đường, có những ngôi nhà, có những người đang quét sân,… tôi lại buồn hơn nữa. Dường như hiểu được điều đó, Tiến vỗ nhẹ vai tôi.
-Hồi đi ăn với tụi mình.
-Không, mình không ăn đâu.
-Ăn đi, từ tối tới giờ cũng đói rồi.
-Ừ, cũng được.
Tôi lặng thinh rồi nhìn ra cửa. Xe ngoài đường đông lắm. Chắc là dịp cuối năm nên mọi người về quê ăn Tết đây…
-Mọi người chuẩn bị xuống bến.-Tiếng của bác tài xế làm cả xe nhốn nháo lên.
Cũng chưa đầy hai ba phút sau, xe cập bến. Tôi xuống xe trước rồi đứng chờ Tiến. Đông thật! Cuối cùng, họ cũng xuống. Mình choàng vai Tiến đi lại hía tôi. Nhìn họ hạnh phúc lắm, cũng giống như tôi với Huy hồi đó. À, mà tôi đã bỏ quá khứ đi rồi thì nhớ lại làm gì chứ!
Tôi vào một quán ăn gần đó rồi kết thúc bữa sáng của mình với Tiến và Minh. Không no lắm nhưng cũng đỡ đói. Tạm biệt cặp đôi ấy, tôi thả bộ đi được một quãng thì ghé vào một tiệm tạp hóa mua vài thứ làm quà về quê.
Sau khi mua quà xong, tôi lại chỗ điện thoại công cộng, gọi cho em của mình, bảo nó rước tôi. Nó thương tôi lắm. Chắc nó cũng bất ngờ lắm đây.
-Alo, hai hả?-Tôi chưa kịp nói thì nó đã nói trước rồi.
-Hì, em đang ở đâu vậy?
-Ở nhà nè hai. Buồn quá.
-Hì, buồn thì ra rước hai đi. Hai đang ở gần ngã tư nè.
-Hì, em lấy xe máy ra chở hai nha.
-Muốn giam xe hả?
-Vậy lấy xe đạp hả hai?
-Đạp nổi hông dạ?
-Hông, đạp điện kìa, em có đạp nổi đâu.
-Ừ, ra mau nha, hai chờ.
-Ủa, một xe, đủ không hai?
-Có ai đâu mà không đủ! Có hai hà!
-Anh Huy không về hả?
-Nhiều chuyện quá đi, ra rước hai đi.
-Nghe rồi, em ra liền. Hihi.
-Mau nha.-Tôi tắt máy.
Đứng ở đây chơ. Chắc cũng khoảng mười phút nữa nó tới. Có một chiếc xe hà, chắc có lẽ là tôi sẽ gởi đồ của tôi cho nó chở về, còn tôi thì kiếm xe khác về. À, thằng em tôi nó cũng giống tôi lắm nhỏ hơn một tuổi. Ở nhà, hai anh em thương nhau lắm. Nó cũng biết chuyện của tôi và Huy. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng nó mạnh hơn nè, cứng rắn hơn và rất men…hơn anh nó! Tính ra thì tính nó rất trẻ con nhưng không hơn hai nó! Nó mới chuyển về đây học được mấy tháng rồi, để tiện nhà thôi! Mấy năm trước, nó ở với cậu tôi và học ở một trường địa phương…
Cũng đã hơn mười phút rồi, đứng đây, tôi ngóng dài cả cổ…
-Hai, chờ lâu hông?
-Lâu.