Tình yêu tuổi học trò... - Chương 31
Trên bàn ăn vẫn có những tiếng nói líu locủa tôi, vẫn có những tiếng cười của anh…
-Nè, ăn đi chồng già!
-Gìa đâu, người ta hơn em có một tuổi đó!
-Tại thấy anh già quá đi! Hơn em một tuổi nhìn tưởng hơn cả trăm tuổi!
-Hì, vậy mà có người thích cụ già này đó!
-Ai vậy! Ai lé rồi đó! Anh nói coi ai!
-Trước mặt anh đây nè!
-Hứ, ai bảo em thích anh!
-Em chứ ai! Vợ anh mau quên quá! Già rồi! Hơizaa… tuổi già, mất trí!
-Hứ, tui già cũng có người thích đó!
-Ai zạ?
-Khối người! Điển hình như ông già trước mặt em nè!
-Hì! Anh không bao giờ nói lại em!-Anh véo má tui một cái!
-Ái daaa! Đau!… Ui da…-Tui lấy tay xoa cái má…-Hứ! Nè, ăn đi dê già! Ăn cho nhiều rồi ăn hiếp người ta!
-Anh thấy vợ dê ăn hiếp dê không! Vợ dê nói ngược rồi đó! Vợ dê ăn thêm thịt nè!
-Nè, mai mốt không có em, nhớ phải ăn đầy đủ nha!
-Gì vậy em? Sao…tự nhiên nói vậy?
-Hìhì, có gì đâu! Em đi học á!
-Trời, chuyện đó xảy ra, anh cũng vẫn ăn đầy đủ đó!
-Hì!
-Anh thấy nghi nghi vợ quá!
-Gì mà nghi tui! Vô tội à nghen!
-Vô tội như Thị mầu trong oan Thị kín vậy!
-Tui là Thị mầu, mấy người là tên Nô!
-Hì, được vậy cũng được!
-Haha, vậy phải kiếm tên nào làm Thị kín để ta… Hehe!
-Lúc đó, tên Nô sẽ bằm tên đó ra! Haha!
-Bằm đi! Cho vô tù như Chí phèo!
-Em làm Thị Nở nha!
-Thui, em đâu có sắc đẹp như chị ấy! Cho chị Ngọc làm đi! À, Thị Nở “sắc đẹp” có một không hai, phải kiếm chị nào cũng một không hai y như Thị Nở vậy!
-Rùi! Thị Mầu ghen rồi kìa!
-Ghen đâu! Ghen đâu! Em chọn Thị Nở cho anh chứ bộ!
-Thiệt hông!
-Thiệt…Thiệt mà!
-Nhìn mặt em, nguyên chữ ghen màu đỏ hiện lên! Ghê quá!
-Ghẹo người ta hả! Ăn đi!
-Haha! Ăn, ăn nè vợ yêu!
-Ăn nè anh của em!
-Hi, nói chuyện nảy giờ, cơm canh lạnh nguội hết rồi! Ăn thôi!
-Ăn, ăn thôi!-Cho được một ít cơm vào miệng, tui quay qua, hỏi anh tiếp.-Anh!
-Gì em?
-Từ đó giờ, ai đã từng làm anh khóc.
-Ngoài ba mẹ thì có em làm anh khóc chứ ai!
-Chỉ có em hả? Hi, em mở hàng!
-Uhm, Hông biết hên hay xui đây!
-Hên đó anh!
…
Trong bữa ăn, không hiểu sao tui lai nói nhiều, nhiều lắm… Chắc do tui muốn nghe tiếng nói của anh… Em yêu anh nhiều lắm nhưng vì tương lai, em sẽ quên nó…
_____________
Dọn dẹp xong hết bữa ăn, tui làm một ly nước cam cho anh…
-Nè, làm cho anh nè! Uống đi rồi ăn hiếp em!
-Hehe, sao hôm nay làm nước cho anh thế! Có gì vui hả?
-Hông, tự nhiên thấy buồn rồi làm đó! Hông thích hả? Hông thích thì đưa đây!
-Thích, thích, lấy, uống!
-Ờ, uống đi, rồi cho cảm giác nha, em chưa thử. Giọt nước đầu tiên cho anh đó!
-Ờ, của vợ anh làm đương nhiên ngon mà! Có bỏ độc gì không mà không dám thử?
-Hứ, hông tin thì thôi nha, lòng tốt của người ta mà… Ghét!
-Hihi, nói chơi thôi, uống nè…ực…ực…-1 giây…2 giây…-ọe… [Sao hông chịu tới ba giây rùi “ọe”luôn!].
-Sao dạ.-Tôi hỏi anh khi anh uống xong hai ngụm nước đầu và chạy ngay vào bếp, ói [chắc có vấn đề gì đây!].-Hihi, có thai hả du.
-Oẹ…
-Mấy tháng rồi? Hihi, uống nướccam tui nấu mà cũng bị ốm nghén nữa!
-Anh sao mà có…Hơizaa…Em lên trước đi, anh không sao.
-Hông sao vậy em lên đây!-Nói xong tôi bước lên ghế.-“Ổng bị gì vậy ta? Tự nhiên cái ói hà! Hồi hỏi mới được!”-Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn xuống bếp rồi cầm cái cốc nước cam trông thật ngon của tui…-…Ực…ọe… Aaaa…-Tui chạy ngay vào phòng vệ sinh mà…ọe.
-Em… Hihi… Sao dạ? Chậc…chậc… có bầu, ốm nghén khổ quá há em! Hihi…
-Hừ…hừ…-Tôi thở hồng hộc khi ói xong cái thứ mà tui vừa gọi là nước cam…
-Có sao hông?
-Hông, hừ…hừ… Uống ngon hông anh?-Tôi quay sang hỏi anh.
-Ngon, ngon em.
-Ngon lên uống hết i.
-Ờ…-Ổng bước lên nhà trên…
-Nè, uống thiệt á hả?
-Hi, của em làm mà!
-Gúm hông. Bỏ đi, em làm cái khác cho.
-Thôi, ở đây coi ti vi với anh nè, hông uống nữa đâu…
Tui đành ngồi xuống cạnh anh…
-Hihi…
-Làm gì mà cười dạ?
-Anh cười em, lớn rồi mà không biết cái nào là đường, cái nào là muối…
-Ai biết đâu, em thấy nó giông giống mà!
-Giông giống đâu mà giông giống, hai cái khác nhau hoàn toàn!
-Biết òi, nói hoài.
-Mới nói lần này chứ bộ. Hihi…
-Tấm lòng người ta mà…ghét!
-Hì, thôi, đừng ghét, thương đi.
-Hông.
-Thương đi.
-Thương.
-Hi, bữa nay ngủ sớm nha em!
-Coi phìm chút đi, mới tám giờ mà.
-Thôi, hông có phìm gì coi hết á! Ngủ sớm đi, tự nhiêm hôm nay anh buồn ngủ quá!
-Thôi, nằm ở đây coi cái gì đi…
-Anh nằm anh ngủ rồi sao, lên trên phòng đi em! Yêu em mà!
-Ghê hông, dùng lời đừng mật dụ dỗ trai hiền người ta! Lên thì lên.
-Dụ dỗ vậy nhưng cũng có kẽ bị dụ hoài, em há!
-Hứ…-Tôi vớ tay lấy cái “re-mode” tắt cái ti vi…-Aaaa… bỏ em xuống đi anh…
-Đi mỏi chân, để anh ẵm lên cho.
-Người ta lớn chứ đâu phải con nít đâu!
-Hihi, hông phân biệt em là con nít hay người lớn gì hết á! Anh thích gì thì làm cái đó! Người ta hay bảo hãy làm những gì mình thích!
-Ờ, làm đi rồi có ngày ăn dép…
-Của ai…
-Của em á…
-Ăn cũng được nữa!
-Mệt hông?-Tôi vẫn nằm trong vòng tay anh, đang bị ẵm, hỏi anh…
-Hông, tới phòng rồi.
-“Cạch”…”Rầm”…
-Hôm nay tắt đèn nha em.
-Thôi, sợ ma.
-Có anh rồi…
-“Bụp”-Đèn tắt.
-Sao hông thấy em la lên sợ ma như mọi khi dzạ?
-Hic…em ghét anh… Bắtt đènnnnnnnnnnnn!
-Ờ, bắt ngay, bắt ngay…
-“Bụp” [again].-Đèn ngủ bắt lên.
-Bắt đèn sáng kìa!
-Thôi, anh thấy nhà có cái đèn ngủ mà hông xài. Ngủ với em, toàn bắt đèn kia hông hà, khó ngủ lắm! Bắt đèn này đi.
-Ghét.
-Hông khóc nha.-Anh chồm lên người tôi, hỏi lại cho chắc việc anh bắt đèn vậy, tui hông khóc á.
-Bộ em mít ướt lắm hả?
-Không, mít ẩm hà, chưa ướt.
-Aaaa… Chọc em hoài, ghét ghê…
-Hì… Yêu.
-Ngủ thôi.
-Thôi…
-Chứ lên làm gì, anh kêu ngủ mà…
-Ờ, ngủ…
-Hì.
-Hì.
…
-Trời ơi, mười hai giờ rồi! Chết, chết, dậy, dậy thôi!-Tui gãi cái đầu bù xù của mình!-Trời ơi, sao mình ngủ luôn vậy! Hơi! Tắm thôi!-Tôi đánh nhẹ vào mặt để mình tỉnh hơn!
Anh nằm cạnh tôi, cái tay anh vẫn đang còn để trên bụng tôi. Nhìn anh ngủ, tôi có cái cảm giác gì đó hông muốn rời xa anh. Khuôn mặt vừa vặn, mọi thứ trên mặt anh đều vừa vặn so với khuôn mặt ấy hết! Tính tình con người thể hiện trên mặt rõ nhất lúc ngủ. Men, rất là men! Cái khuôn mặt khiến con người ta phải “điên đảo tâm hồn”!
Ôi, mình nghĩ lạc mất rồi! Thật ra, hôm nay, à sáng sớm ngày mai, tôi sẽ rời-anh!!! Qúa vội phải không? Đúng, rất vội nhưng nếu để lâu, tôi lại không muốn đi thì khổ!
Tôi yêu anh nhiều lắm… Yêu anh nhiều lắm nhưng vì tương lai của anh… Vì thế tôi phải đi, đi và đi trong đêm nay!
Về đâu? Về đâu và về đâu? Về quê ba mẹ tôi! Tôi biết, anh thế nào cũng sẽ về đó tìm mình! Nhưng chô nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất [Hihi, câu này nghe trên mấy bộ phim kiếm hiệp nè! Mà cũng đúng chứ bộ!]! Nhưng ý thuyết phục tôi nhất là anh sẽ đến tìm, tôi vẫn không chịu gặp mặt, làm gì được chớ!
Về quê, tôi sẽ ở với ba mẹ, sau đó thì dọn ra ở một nhà trọ…
Đó là những suy nghĩ mà tôi đã trằn trọc mấy đêm trước để rời anh, còn việc…quên anh. Khó đấy! Khi lỡ yêu rồi thì… khó mà quên! Tôi sẽ cố gắng! Nhưng mà liệu tôi có thể quên anh được chăng? Tôi nghỉ sẽ rất khó đối với tôi…
Dòng nước mát lạnh chảy trên người tôi… Thật ra, bây giờ tôi không muốn suy nghĩ gì thêm cả, suy nghĩ thêm chỉ làm rối trí rồi lại cứ ở… Yêu thì dễ mà bỏ thì khó!…
Tất cả đồ học tập tôi đã dọn vào một vali và gởi ở nhà Nhi với một lí do:” Nhà tui chậc lắm, gởi đỡ đi, mốt tui lấy, chừng nào học lại, tui lấy!”. Và thế là cô bạn ngây thơ đã giữ cho tôi. Ở đây còn hai cái vali đồ! Nặng quá! [Ai biểu đồ nhiều chi!]…
…Một giờ đêm… Mọi thứ như xong hết rồi, chỉ cần chủ của nó vác nó đi thôi!… Bước đến bên anh… Cái gương mặt dễ thương ấy vẫn còn ngủ say! Tui dặt một tờ giấy lên bàn rồi nhẹ nhàng đặt chú gấu pooh mà anh thích lên.
“Anh hai của em!…
Anh ơi, trong thời gian qua mình đã có nhiều kỹ niệm vui há anh! Những kỹ niệm mà em sẽ không bao giờ quên…Ừ, thấm thoát thì mình cũng đã ở với nhau hơn một năm rồi đó anh… Cũng khá dài đối với em rồi đó!
Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên… Yêu lắm nhưng đó chỉ là một nông nỗi khi còn trẻ của em… Lúc đó em quá nhỏ anh à! Lớp mười! Qúa nhỏ để suy nghĩ! Tình yêu của học trò! Ôi, nó chỉ là một thứ trò chơi mà em muốn thử thôi anh à. Chỉ là một cái mod mà em muốn đua theo thôi! Yêu à? Nếu gọi đó là yêu thì chưa đúng, chỉ là sự đua đòi và ham muốn!… Anh chỉ là đồ chơi của em thôi! Em không yêu anh!…
Em không yêu anh nên em không muốn ở gần anh quá nhiều! À, anh yêu em hay không yêu em thì em cũng không quan tâm! Anh còn Ngọc! Ngọc yêu anh đấy! Về với chị ta đi!
Giờ, cho dù em có yêu anh đi nữa thì tương lai cũng xa thôi. Anh không bỏ thì em cũng bỏ! Xã hội không chấp nhận chúng ta! À, còn gia đình nữa anh! Trai lớn lấy vợ… Và anh sẽ lấy vợ, em sẽ lấy vợ… Chia tay sớm bớt khổ đau…
Tôi không yêu anh! Bye! Chúc anh may mắn và thành công! Nếu mai sau có gặp nhau thì xin hãy chào nhau như người quen, anh hai của tôi!
Chào.
Thịnh.”
Đọc lại lá thư một lần nữa tôi lại gần anh, hôn nhẹ vào môi anh và mỡ cửa…
-“Cạch”…
-Bye anh! Yêu anh.
Kết thúc câu đó, cánh cữa đóng lại, tôi khoác lên người chiếc áo khoác và bước ra khỏi nhà.
-Đã đến lúc phải chia tay rồi! Hẹn không gặp lại.-Tui nhìn lại ngồi nhà một lần nữa rồi bước đi, không bao giờ ngoái đầu nhìn lại! Nó là một quá khứ và tôi thì không thể sống với quá khứ!
Một bước…hai bước…ba bước… Nước mắt tôi chảy ra… Một giọt…hai giọt…ba giọt… Tôi đã khóc nhưng không thành tiếng vì bờ môi đã bị cắn chặt.