Summary
Khi Phong ra thành phố thì nhóc đã đi rùi, nhà chỉ còn nó với cô chú, cô chú coi nó như anh em Hải, càng thương nó hơn, nó hiểu là cô chú rất nhớ con, cứ lao vào làm cho đến khi mệt để khỏi nghĩ ngợi nhìu.
Nó cũng vậy , nó vẫn hay ngồi một mình trong phòng nhóc, ngắm nhìn cái giá truyện gọn gàng, những bức hình đã biến mất cùng nhóc, căn phòng vẫn được dọn sạch như chưa từng có người rời nó ra đi.
Phong cũng hay bắt gặp cô ngồi khóc một mình trong phòng anh Hải..Những lúc như thế, nó tự hỏi , đến bao giờ nó mới bớt nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ như thế.***
– Phong, gì ngồi thẫn thờ vậy, giúp tui đi.
Phong giật mình, nó giấu chiếc ảnh nhóc và nó đi, quay ra nhìn phương.