Nội dung truyện
Sau vài tuần cực lực đấu tranh thậm chí sử dụng mắt lạnh bức ép Hắc Long, cuối cùng hắn đành miễn cưỡng để anh đi ra ngoài. Phong Linh dù sao cũng là nhân viên trên danh nghĩa của quán bar, thình lình nghỉ việc sẽ khiến người ta thắc mắc. Thêm nữa anh cần đến đó xem trong giáo hội có việc gì không, rồi lại còn tìm cách giải quyết dứt điểm chuyện Nhật Minh. Một Hắc Long hiện tại đã đủ phiền, anh không có tâm lực đối phó Nhật Minh. Đột nhiên Phong Linh ngừng bước, quay đầu nhìn sang bên kia đường, nơi có một con hẻm nhỏ, ánh sáng yếu ớt không đủ nhìn rõ sự vật. Nhưng anh thấy được có hai người đàn ông áo đen đang ẩn núp trong đó, nguyên nhân đại khái anh cũng đoán ra. Chắc Hắc Long sợ anh thừa dịp bỏ trốn, mấy người này không có tác dụng gì ngoài việc thông báo nơi anh đi. Phng Linh thầm thở dài, thôi, mặc họ đi, lúc này anh lười hành động.
Đang suy nghĩ thì trước mặt anh đột nhiên xuất hiện năm, sáu người đàn ông áo đen. Anh cảnh giác nhìn họ vây quanh mình. Định ra tay trước kiềm chế, không ngờ vừa nhích động nửa thân dưới đau đến mức anh nhíu mày. Phong Linh đành dùng miệng chống đỡ.
“Các người muốn-!!!”
Chớp mắt Phong Linh đã bị đẩy vào chiếc xe bề ngoài khá cũ không biển số, chạy mất hút trước bốn cặp mắt tròn xoe núp trong con hẻm bên kia đường. Chủ nhân của một trong bốn cặp mắt khẽ chớp, sau đó quẹt mồ hôi trán, run tay rút điện thoại ra, bấm vào một dãy số.