Tình yêu bất tận - Chương 29
Note II
Hắc Long chán ghét nhìn đám người vẻ mặt dữ tợn tay cầm nông cụ gồm: dao phay, búa, lưỡi liềm, súng săn và các thứ có tính công kích khác. Họ vây xung quanh hắn thành một vòng tròn bán kính năm mươi mét, kêu gào những câu đại ý là: giết quái vật, bảo vệ mạng sống con người.
Hắc Long nhếch môi cười lạnh. Tình cảnh quen thuộc này không biết hắn đã trải qua bao lần.
Con người lấy tấm khiên công lý che chắn bản thân ích kỷ. Họ muốn giết Hắc Long dù hắn chưa từng làm gì có hại, chỉ vì họ sợ hãi hắn. Họ gọi hắn là quái vật dù chính họ ẩn giấu quái vật xấu xí bên trong lòng. Năm tháng dài dòng qua đi, con người bản chất chưa bao giờ thay đổi.
Cain khác với họ. Cậu ngây thơ, thiện lương. Cậu bao dung, tha thứ cho chính những người làm tổn thương mình.
Nghĩ đến Cain, khuôn mặt Hắc Long hơi hòa hoãn nhưng chốc lát sau đã trở lại vẻ lạnh băng. Ánh mắt lướt qua đám người vây quanh, hài lòng khi họ trắng mặt câm miệng, Hắc Long trầm giọng nói.
“Bước ra đi. Mùi ‘nước thánh’ của ngươi rất khó ngửi.”
Vòng tròn người tách ra, một người bước tới trước mặt Hắc Long, giữ khoảng cách ba sải tay. Đó là một người mặc đồ linh mục màu đen, ánh sáng ngọn đuốc soi rõ khuôn mặt gầy khắc khổ, dưới gọng kính bạc là đôi mắt tam giác toát ra tia nhìn sắc bén.
“Nhân danh Chúa, ta và thánh kiếm sẽ đưa ngươi về với cát bụi, quái vật.” Linh mục mở miệng, giọng nói không cao không thấp, ngữ điệu bằng phẳng không có cảm tình.
Linh mục nhấc tay, Mũi kiếm lóe tia sáng sắc lạnh chỉa hướng ngực Hắc Long.
Hắc Long vẫn giữ nụ cười nửa miệng.
Muốn giết hắn? Bằng thanh kiếm tẩm nước rửa tội? Đây là coi thường hắn sao?
“Ngươi là người của Vatican?”
“Đúng vậy.” Linh mục tay nâng gọng kính. Ông thấy khó chịu khi nhìn khuôn mặt cười kia. Ông đã giết hàng trăm quái vật, chỉ cần rút vũ khí, chúng sẽ sợ hãi hoặc liều lĩnh xông tới. Nhưng kẻ đứng trước mặt ông thì khác, cười đến bình thản, dường như không sợ kiếm thánh gây ra tổn thương.
Hắc Long nheo mắt. Vatican, giáo hội luôn gây rắc rối cho hắn suốt mấy trăm năm. Có lẽ Vatican không biết hắn ở ngôi làng này, nếu không đã không chỉ để một linh mục tầm thường đối phó hắn. Muốn giết hắn, cái giá phải trả tối thiểu là sinh mạng của một trăm hồng y giáo chủ. Hồng y giáo chủ là người lãnh đạo Vatican, có linh lực mạnh nhất. Tùy theo thời đại mà có một hoặc mười hồng y giáo chủ. Cho nên muốn giết hắn, là chuyện không thể.
Âm thầm phát động ma lực. Trời không có gió nhưng sợi tóc đỏ tung bay. Đôi tai biến nhọn ra như tai dơi. Trong đôi mắt xanh phản chiếu khuôn mặt hoảng sợ của kẻ đối diện.
“Vam…Vampire?” Linh mục lắp bắp.
Ma quỷ chia làm nhiều cấp bậc, trong đó Vampire là chủng tộc cao cấp nhất, khó đánh bại nhất. Nhìn Vampire trước mặt, linh mục chợt nhớ tới hình ảnh trong cuốn sách mà mỗi linh mục trước khi đi diệt quỷ đều phải đọc. Trong đó có một con quỷ được liệt vào danh sách cần chú ý nhất, một con quỷ hùng mạnh, tồn tại hàng trăm thế kỷ, hình dạng của nó là…
“Vampire, tóc đỏ, mắt xanh, ngươi là vua quỷ?!” Không phải hỏi mà là câu khẳng định.
“Biết đến ta, xem ra ngươi cũng không phải linh mục tầm thường.” Hắc Long duỗi tay, lười biếng nói. “Cũng tốt, lâu không hoạt động gân cốt. Ngươi tới đúng lúc.”
Linh mục cúi đầu, bỗng giật đứt nút cổ áo, lầm rầm đọc lời chú. Nút áo hình thánh giá phút chốc phát sáng, sau đó bay vút lên trên cao. Bầu trời đêm như có một ngôi sao nhỏ thắp sáng.
“Cầu cứu? Ta thật muốn biết ngươi có thể chờ tới khi đồng bạn tới không.” Hắn cười nhe hàm răng nanh trắng nhọn.
Linh mục im lặng không đáp, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn hắn. Ông cần kéo dài thời gian chờ người tới, cho dù phải đổi bằng tính mạng, để giết một quái vật nguy hiểm nhất, là đáng giá.
Thật ra linh mục lo lắng là dư thừa. Hắc Long không có ý định bỏ đi. Thậm chí hắn còn muốn đùa giỡn lâu một chút, có nhiều người tới càng thú vị.
Một linh mục và một Vampire đứng bất động nhìn nhau. Chỉ khác linh mục thì căng thẳng liên tục chảy mồ hôi lạnh. Vampire thì nhàn nhã chơi đùa lọn tóc đỏ dài rũ xuống trước ngực.
Qua thật lâu, thật lâu sau. Khi mà các dân làng cảm thấy chân mất hết cảm giác, tình trạng yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng kiếm xé gió.
Linh mục nắm chắc thời cơ Hắc Long sơ hở trong tích tắc, đâm kiếm xuyên qua ngực hắn.
Dân làng vui mừng vỗ tay reo hò. Vậy là họ có thể yên tâm, không sợ hãi bị quái vật gây hại nữa.
Linh mục đâm trúng mục tiêu, chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng khẩn trương. Ông không tin mình dễ dàng tiêu diệt Vampire kia.
Quả nhiên, sau lưng ông vang lên thanh âm giễu cợt.
“Chậc chậc, tốc độ quá chậm.”
Ngay khi thánh kiếm sắp chạm vào ngực, Hắc Long lập tức di chuyển ra sau lưng linh mục. Vì tốc độ quá nhanh, nên linh mục chỉ kịp đâm vào dư ảnh của Hắc Long.
Chênh lệch thực lực quá xa, tựa như con kiến nhỏ bé và con người.
Siết chặt cán kiếm lạnh lẽo, hít một hơi sâu, linh mục dũng cảm lao vào kẻ thù hùng mạnh.
Thanh kiếm chính nghĩa vung lên.
Trận chiến giữa sáng và tối, thiện và ác lại tiếp tục.
Hay đúng hơn là trò chơi mèo vờn chuột, ác ma lười biếng vung tay đè bẹp chú chuột bạch yếu ớt vùng vẫy.
Trò chơi phải có lúc kết thúc.
Linh mục bị đá văng ra đập mạnh vào thân cây cách xa hai thước. gục trên mặt đất phun ra một lượng lớn chất lỏng đỏ.
“Game over, Priest.” Hắc Long che miệng đánh ngáp. Cùng người của Vatican đối đầu bao nhiêu lần, đây là trận chiến nhàm chán nhất. Hắn hối hận không lập tức giết ngay linh mục này, đỡ lãng phí thời gian lâu như vậy.
Linh mục cố đứng dậy, máu trào ra khóe miệng thấm ướt ngực áo nhưng không thèm lau. Nặng nề chỉa mũi kiếm về hướng Hắc Long, linh mục tiếp tục lối đánh liều chết.
Máu bắn trong không khí, một vài giọt đọng nơi gò má Hắc Long. Ngón tay quệt giọt nước lỏng đưa vào miệng, vị rỉ sắt kèm theo vị ngọt kích thích đói khát. Mắt Hắc Long lóe sáng nhìn chằm chằm đôi mắt hừng hực ngọn lửa chiến đấu.
“Ta ca ngợi tinh thần liều chết của ngươi, nhưng thực lực thật khiến ta thất vọng.”
“Vampire, chịu chết đi! Commence!!!”
Mặt đất dưới chân Hắc Long đột nhiên phát sáng thành hình vuông bao quanh hình lục giác, những dòng chữ cổ xưa tạo thành các đường viền. Ánh sáng ngày càng mạnh, đường viền chữ cổ hóa thành những sợi dây leo bò lên thân thể Hắc Long, trói buộc toàn thân hắn.
“Chú thuật Ground Gross? Ngươi thừa lúc mấy lần té ngã vẽ nó?” Hắc Long hoàn toàn không nhìn đám dây leo ánh sáng dần siết chặt, giễu cợt nhìn linh mục quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc. “Vatican đúng là nơi nuôi dưỡng những tên ngốc tự tìm chết. Dùng hầu hết linh lực thực hiện thần chú cấm kỵ, hiện giờ ngươi có cảm giác sức mạnh đang dần thoát khỏi cơ thể?”
Linh mục ngẩng đầu, khuôn mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch, bệnh hoạn như mặt người chết. Đôi mắt nhìn Hắc Long lại chưa từng tắt đi ngọn lửa.
“Sinh mạng của ta thuộc về Chúa. Chết nghĩa là trở về với vòng tay ngài, có gì phải sợ? Tiêu diệt ma quỷ chính là sứ mệnh mà Chúa đã giao cho chúng ta.” Ngữ khí kiên định.
“Ngươi không có câu nào khác sao? Lần nào cũng nghe các ngươi nói cùng một câu ngu si, nhàm chán.” Hắc Long khó chịu châm chọc. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt dấy lên ngọn lửa đức tin cố chấp, luôn kích thích hắn muốn hủy diệt nó. “Ngươi nghĩ thứ này có thể làm gì được ta?”
Không ngờ linh mục thành thật lắc đầu, khó khăn nói.
“Ta tự hiểu lực lượng của mình không thể kiềm chế vua quỷ. Cho nên thừa lúc ngươi bất động, ta phải giết chết ngươi!” Linh mục dùng hết khí lực hô to. “Life Burst!”
Lại tới nữa_Hắc Long thầm nghĩ. Lần nào cũng vậy, mỗi khi đánh tới cuối cùng, người của Vatican sẽ sử dụng thần chú kích phát tất cả sinh mệnh lực còn sót lại trong cơ thể để đánh ra đòn cuối cùng tiêu diệt hắn. Mà hắn thì thoải mái tránh né sau đó nhìn họ ngã xuống trở thành cái xác khô đét.
Lần này cũng không ngoại lệ. Cho dù bị trói buộc bởi một trong tứ đại thần chú mạnh nhất, hắn tự tin dễ dàng tránh thoát.
Linh mục tay vững vàng cầm cán kiếm, không bỏ phí một giây đâm thẳng vào ngực Hắc Long.
“Không! Hắc Long!!!”
Một tiếng thét thê lương cắt ngang khu rừng đêm.
TV……………………………..TV
Bánh xe thời gian ngừng chuyển động tại khoảnh khắc nghiệt ngã ấy. Hay có lẽ thế giới đã đứng yên trong mắt Hắc Long.
Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Rất lạnh.
Bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa, nước ào ạt trút xuống không ngừng thấm ướt thân hình dần trượt ngã.
Tay vô thức vươn ra, cảm nhận lòng bàn tay ướt đẫm chất lỏng.
Hắn không thấy gì, ngoài đôi môi cười như tia nắng sắp tắt.
Huyết hoa nở rộ. Từng cánh hoa bay lên. Bay…bay…bay…đâm vào mắt hắn.
Vốn dĩ trái tim không còn đập, nhưng giờ đây hắn cảm nhận trái tim hoàn toàn đông cứng.
Ôm trong tay sinh mệnh sắp tan biến, hắn biết, bản thân không hề vô cảm như đã tưởng.
Hắc Long lần thứ hai nếm trải nỗi thống khổ. Rõ ràng biết giây phút này sẽ đến, chỉ là nó diễn ra nhanh hơn hắn dự đoán rất nhiều, nhưng vẫn không thể lừa dối mình bình thản tiếp nhận, lồng ngực nghẹt thở.
“Tại…sao…?” Hắn nghe âm thanh của mình vọng từ nơi xa xôi, khàn khàn, đứt quãng.
“Nếu bị thánh kiếm đâm trúng, không phải Hắc Long sẽ chết?” Đương nhiên hỏi lại. Khuôn mặt tái nhợt. Mắt dần không có tiêu cự, ánh sáng tím trở nên lu mờ. Nhưng nụ cười của cậu vẫn hồn nhiên vui vẻ, bởi vì cậu đã thỏa mãn tâm nguyện, bảo vệ hắn, chết trong tay hắn.
“Ngu ngốc! Thứ tầm thường đó không thể tổn thương ta! Ngược lại nó giết chết ngươi!” Hắc Long nổi giận mắng, động tác rút kiếm ra khỏi lồng ngực Cain lại mềm nhẹ vô cùng.
“Như thế…đúng là ngốc thật…” Cain vô lực cười.
“Đừng nói nữa! Ta sẽ chữa trị cho ngươi!”
Câu nói đó có lẽ để an ủi Cain hoặc chính hắn. Tay bất lực đè ngực trái, hắn không ngừng đưa ma lực vào cơ thể Cain. Hắn biết biện pháp này không thể cứu sống cậu, chỉ có thể kéo dài lâu hơn một chút. Cho dù Hắc Long khinh thường nhưng phải chấp nhận sự thật, một sinh vật bóng tối như hắn, không thể chữa trị vết thương do kiếm thánh gây ra.
Sinh mạng con người rất mong manh. Giờ phút này hắn càng hiểu rõ hơn bao giờ hết, khi sự sống trôi dần qua kẽ tay theo con suối máu.
Hắc Long không phải thần. Hắn không thể sáng tạo sinh mệnh.
Năng lực có thể làm là…
Hồi sinh người chết, hoặc biến Cain thành Vampire…
Không!!!
Hắc Long mạnh lắc đầu. Hắn không thể nghĩ đến điều đó. Hắn quyết không để cậu thành khối thịt mục rữa vô tri. Càng không thể kéo cậu vào bóng tối nguyền rủa.
Một bàn tay run rẩy cầm tay Hắc Long. Hắn cúi đầu, nhìn người tựa trong ngực mình.
“Có…có…hai điều ước…muốn…muốn Hắc Long…thực…thực…hiện…” Môi Cain khép mở, khó khăn phát ra âm thanh.
“Nói đi.” Trong âm thanh lạnh lùng ẩn giấu bi thương.
Thời gian đã sắp hết rồi sao?
“Đừng giết người…trừ khi…nguy hiểm đến Hắc Long…” Cain cố gắng nói trọn câu. Nói xong cậu như dùng hết sức lực, ngực kịch liệt phập phồng, há miệng thở gấp.
Hoàn toàn không chần chờ suy nghĩ, Hắc Long lập tức đáp ứng.
“Ta hứa. Còn điều thứ hai?”
“Khặc (hãy)…khặc (hãy)…khặc (hãy)…” Máu từ cổ họng trào ra khóe miệng thấm ướt ngực áo trắng.
Hắc Long không tự giác siết chặt bàn tay dần lạnh buốt, trầm giọng.
“Không cần nói, cử động môi, ta sẽ hiểu.”
Đôi môi khẽ mấp máy.
Hãy sống vui vẻ.
Cain có rất nhiều lời muốn nói cho Hắc Long. Rằng cậu yêu Hắc Long, yêu, yêu, yêu, yêu nhiều lắm. Cậu sẽ không tham lam cầu Hắc Long đừng quên mình. Chỉ cần thỉnh thoảng một lúc nào đó trong năm tháng trường cửu, Hắc Long chợt nhớ đến cậu một chút thôi, cậu sẽ rất hạnh phúc. Sau khi chết cậu sẽ hóa thành gió. Kéo mây đến khi trời nắng. Thổi mát khi trời nóng. Cuốn lá cây đan thành vòm che khi trời mưa. Cậu sẽ mãi mãi, mãi mãi bảo vệ Hắc Long. Cậu sẽ bay đi khắp nơi, dẫn Hắc Long tìm gặp người hắn yêu.
Nhưng cơn buồn ngủ ập đến làm mi mắt Cain nặng trĩu. Cậu mỉm cười ngủ trong vòng tay êm ái của hắc ám.
Phát giác bàn tay nhỏ bé buông lỏng, hơi thở yếu ớt đã không có. Tâm bình tĩnh lạ. Hắc Long cọ mặt vào gò má trắng bệch, cảm nhận hơi ấm dần mất đi.
“Cain, em nói muốn ta sống vui vẻ, nhưng không có ấm áp của em, ta không thể thoải mái cười.”
Không giống lần đầu mất đi, trái tim như bị xé nát. Lần này chỉ là lồng ngực bị hổng một lỗ, gió lùa vào lạnh buốt.
Trong đám người vây quanh có một thanh niên nổi tiếng can đảm nhất làng. Người thanh niên thấy Hắc Long chăm chú nhìn Cain, len lén đi đến bên xác chết khô linh mục, thận trọng cầm lên thánh kiếm. Nuốt nước miếng, không ngừng tự nhủ nâng cao tinh thần, thanh niên từ từ tới sau lưng Hắc Long, hai tay run run nhấc thanh kiếm cao quá đầu, thật mạnh đâm xuống.
Hoa đỏ lại nở rộ. Không, đúng hơn là suối máu.
Hắc Long không ngẩng đầu, chỉ phất nhẹ tay. Mũi kiếm như bị người vô hình điều khiển quay ngược lại đâm vào cổ họng thanh niên. Thanh niên không kịp kêu một tiếng, trợn mắt ngã xuống.
Đám người hoảng loạn. Tiếng la hét, cầu xin, kêu khóc, tiếng bước chân hỗn loạn chạy trốn hòa cùng tiếng mưa rơi.
Sau đó tất cả trở về trạng thái yên tĩnh.
Mưa vẫn không ngừng rơi, dòng nước trong vắt trở nên đục, phút chốc đất trong khu rừng nhuộm màu đỏ chói mắt.
Đôi mắt Hắc Long chưa một lần rời đi thân thể Cain. Ngón tay di chuyển theo đường nét bờ môi, lưu luyến ma sa.
“Hai điều em muốn ta làm, ta đều không làm được. Đừng im lặng nữa, Cain, hãy mắng ta đi nào. Mắng ta không giữ lời.”
Môi kề vào tai Cain, Hắc Long thầm thì.
“Cain, mở mắt ra. Em biết, đúng không? Rằng ta ghét cô độc. Ngoan, chỉ cần em mở mắt, ta sẽ nói câu nói mà em muốn nghe nhất. Cain…Cain…Cain…”
Hắc Long một lần lại một lần gọi tên Cain. Chỉ là bây giờ mặc cho hắn kêu bao nhiêu lần, đôi mắt kia sẽ không sáng long lanh nhìn lại hắn, đôi môi kia sẽ không nhếch cười vui vẻ nữa.
“Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain� ��Cain…Cain…Cain…Cain…Cain…Cain……… ”
Nếu có thể nghe thấy, chắc chắn Cain sẽ khóc.
Âm thanh dịu dàng như Thiên Sứ hát đang gọi tên cậu.
Âm thanh tuyệt diệu như vậy lại khiến người nghe muốn rơi lệ.
Giọt mưa rơi trên mi mắt khép, lăn dài tới khóe mắt, đọng lại sợi tóc vàng. Giọt nước trong suốt tựa như nước mắt ai.
“Chủ nhân.”
Hắc Long không quay đầu nhìn kẻ đứng bên cạnh.
“Là kế hoạch của ngươi?”
Cathy căng thẳng nhìn Hắc Long. Hắn cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt bị tóc đỏ che khuất, nhìn không ra biểu tình ngoài giọng nói bình thản.
Cố ra vẻ trấn tĩnh, Cathy nhún vai. “Nếu đã biết, chủ nhân còn hỏi làm gì?”
“Tại sao?” Âm điệu bằng phẳng không phập phồng.
“Vị trí bên cạnh chủ nhân chỉ có thể là ta!” Cathy kiêu ngạo nâng cằm.
“Cathy, ngươi trở nên ngu xuẩn. Hãy nhận lấy hậu quả chọc giận ta.” Hắc Long bình thản nói, cánh tay lại nhanh chóng đâm thủng ngực Cathy, móc ra trái tim đang đập đầy sức sống, chậm rãi bóp nát.
Cathy vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đôi môi gã vặn vẹo nở nụ cười méo mó.
Trái tim bị bóp nát, máu bắn tung hóa thành vô số mũi tên độc hướng tới Hắc Long. Nhưng chúng bị dội ngược ra bốn phía như đụng phải bức tường vô hình, cây cỏ mặt đất bị chúng dính vào liền bốc khói tan biến.
Lợi dụng khoảnh khắc Hắc Long vì lập kết giới bao quanh thân mà phân tâm, Cathy liền tận dụng cơ hội độn thổ biến mất. Gã phải tìm một nơi an toàn trú ẩn, chờ đợi hồi sinh.
TV………………………..…….TV
Mưa không biết ngừng từ lúc nào. Ánh sáng mắt trời chiếu vào khu rừng âm u. Hắc Long đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc dài. Cho nên hắn không đuổi theo Cathy, chậm rãi đi từng bước, ôm thân xác Cain vào trong lâu đài.
Hắc Long cẩn thận lau đi vết máu, bụi bẩn trên cơ thể Cain. Từ mặt, tới cổ, cởi nút áo, định tiếp tục lau thì tay chợt run rẩy ngừng lại. Hắc Long khiếp sợ nhìn ngực Cain. Gần xương vai trái có một vết sẹo hình tròn. Nơi đó hắn từng nhiều lần nhìn mà chưa bao giờ thấy.
Hắc Long muốn cười.
Hắn thật sự ngửa đầu cười lớn.
“Ha…ha ha….ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!!!!”
“Trò đùa gì thế này?! Là em? Thật là em? Một hình dạng khác, tính cách khác, cái tên khác. Ta cứ ngỡ đã yêu một con người, băn khoăn, do dự, tội lỗi phản bội. Cuối cùng…người ta yêu vẫn là em??? Michael!!! Cain!!!”
Tiếng thét tuyệt vọng xé nát không gian, hóa thành sấm sét ầm vang trên bầu trời. Mặt đất rung chuyển, cả tòa lâu đài nhanh chóng sụp đổ thành mảnh vụn.
Hắc Long ôm thi thể Cain đứng trên đống đổ nát, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt trống rỗng.
Ngay từ đầu Hắc Long không nhận sai. Cain đúng là chuyển thế của Michael. Vết sẹo nguyền rủa chỉ hiện ra khi nơi đó bị thấm máu. Hắn không sai, chỉ là bỏ lỡ.
Là số phận giễu cợt hắn? Rằng hắn không phải thần linh, chỉ là một con quỷ vô dụng bị cuốn trôi theo định mệnh. Dù có cố phản kháng, vẫy vùng đến thế nào, hắn vẫn không thể đi ngược dòng.
TV………………………………………..T V
Hắc Long tạo ra một quan tài bằng băng trong suốt. Cain yên tĩnh nằm bên trong. Trước khi đẩy quan tài vào nước, Hắc Long nhẹ nhàng đặt nụ hôn vĩnh biệt lên vầng trán lạnh băng. Quan tài trôi ra giữa hồ, từ từ chìm xuống. Chốc lát sau, mặt hồ nhanh chóng kết băng. Băng vĩnh viễn sẽ không tan, bởi vì đó là một lời chú vĩnh hằng.
Hắc Long quay lưng bước đi, bóng lưng cô độc biến mất trong hắc ám.
‘Lần sau gặp lại, ta nhất định không để mất em.’