Tình yêu bất tận - Chương 28
Melody 6: Death
Note I
“Chẳng lẽ cứ để mặc thằng con hoang trốn đi?” Người đàn ông tức giận đi vòng quanh.
“Nếu không thì sao? Ông có thể giết quỷ bằng cái thân xác hũ rượu vô dụng này?” Người đàn bà ngồi trên ghế liếc xéo chồng, miệng chanh chua nói.
“Bà…!”
“Con người có thể giết quỷ.” Đột nhiên trong căn phòng vang lên giọng nói lạ. Giọng nói thanh như tiếng chuông động lòng người.
“Ai?!” Hai vợ chồng cùng cảnh giác nhìn ra cửa.
Ngoài cửa đứng một người. Vì đứng ngay ngưỡng cửa nên thân thể người đó chắn ánh sáng mặt trời. Không nhìn rõ khuôn mặt hay thân hình, chỉ thấy vị trí đôi mắt phát ra ánh sáng vàng nhạt.
Căn phòng lại vang lên thanh âm dễ nghe khơi dậy dục vọng trong con người.
“Con người mạnh nhất, mới là chúa tể thế giới này. Quỷ cũng có nhược điểm, ánh sáng và thứ tinh khiết sẽ giết chết chúng. Hãy tưởng tượng trong nơi ở của quỷ có hàng trăm núi vàng. Giết chết quỷ, tất cả báu vật sẽ thuộc về các ngươi.”
Đôi mắt hai vợ chồng như phủ sương mù, ánh sáng dần ảm đạm, thì thào lập lại.
“Giết quỷ…giết quỷ….giết quỷ…giết quỷ…giết quỷ…giết quỷ…giết quỷ…giết quỷ…giết quỷ…”
TV………………………………….…TV
“Mọi người! Cháu tôi nay bị quái vật trong rừng bắt đi, chúng ta hãy cùng nhau tiêu diệt quái vật, giải thoát cho cháu tôi!” Người đàn ông hùng hồn tuyên bố.
“Cầu xin dân làng đồng lòng giết quái vật. Cháu tôi số khổ, mới sinh ra đã không có cha mẹ, vừa ngoan lại hiếu thảo….hu hu…” Người đàn bà vừa nói vừa lấy khăn tay lau khóe mắt.
“Nhưng mà…sao có thể giết quái vật được?” Một người chần chừ hỏi.
“Đúng vậy. Quái vật vừa bất tử lại có nhiều phép thuật. chúng ta làm sao giết nó?” Một người khác lên tiếng.
“Tốt nhất cứ để mặc. Lỡ chọc giận nó thì dân làng chết hết…” Lại một người rụt rè nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Dân làng hùa theo.
Thấy tình thế không theo ý muốn, người đàn ông cao gầy đứng trên bục quát to.
“Các vị, xin nghe tôi nói! Hôm nay quái vật bắt đi cháu tôi, biết đâu ngày mai sẽ tới lượt người thân của các vị?!”
Thấy mọi người im lặng, người đàn ông liền tiếp tục nói.
“Hơn nữa giết quái vật tuy không dễ nhưng có thể làm được!”
Liếc mắt nhìn chồng, người đàn bà tiếp lời.
“Tôi vừa thông tri cho giáo hội Vatican. Tin tưởng vài ngày nữa sẽ có người đại diện tới!”
“Vatican? Có phải là giáo hội chuyện tiêu diệt quỷ không?” Một người không tin hỏi kỹ.
“Phải đấy. Giáo hội đã trả lời là sẽ phái linh mục cao cấp tới hỗ trợ chúng ta giết quỷ! Mọi người, đừng chần chừ nữa! Chậm trễ một giây quái vật sẽ ăn mất một người trong làng! Mọi người muốn thế sao?!”
Im lặng trong chốc lát sau bùng nổ tiếng hò hét.
“Không thể để quái vật hại con người!”
“Nếu có người của giáo hội, chúng ta không phải sợ nó!”
“Đúng lắm, can đảm lên! Giết quỷ!”
“Giết quỷ!”
“Giết quỷ!!”
“Giết quỷ!!!”
Trên nóc nhà cách đó không xa, một con mèo đen ngoe nguẩy ba cái đuôi. Nó nhìn đám đông kích động giơ cao ngọn đuốc, trong con ngươi màu vàng kim là loại tình cảm xúc vật không nên có: khinh bỉ.
Bản tính con người chính là như thế.
Yếu đuối. Tham lam. Ích kỷ. Sợ hãi. Vĩnh viễn không thỏa mãn dục vọng. Dễ dàng bị tác động. Hay thay đổi quyết định.
Con mèo đen đứng dậy, nhấc 4 chân đi vào màn đêm.
…………………………..
Con người tuy yếu đuối nhưng cũng mạnh mẽ. Tham lam nhưng có khi không cần tất cả. Ích kỷ nhưng cũng bao dung. Sợ hãi nhưng có lúc can đảm. Rất nhiều rất nhiều những mặt trái ngược đều có trong mỗi con người. Chính vì có tốt xấu mâu thuẫn nên mới là con người. Không giống sinh vật khác chỉ trung thành bản năng. Con người mâu thuẫn như thế vì có tình cảm. Đó là điều mà sinh vật không phải người không bao giờ hiểu được.
TV……………………………………TV
Đó là một đêm kỳ lạ
Bầu trời không có ánh sáng sao. Mây đen che khuất vầng trăng. Có lẽ vì bóng tối nguyên thủy bao trùm lên tất cả, vạn vật sợ hãi không phát ra âm thanh, cho dù là tiếng gió thổi hay tiếng côn trùng kêu. Âm thanh duy nhất là tiếng dơi đập cánh.
Đêm nay lâu đài cổ càng trở nên âm u.
“Hắc Long, làm sao vậy?” Cain lên tiếng hỏi.
Hắc Long đã đứng ở cửa sổ rất lâu. Bầu trời tối đen làm cậu sợ hãi, không biết hắn có thể nhìn đến thứ gì ngoài ấy. Quanh thân hắn như có một tầng không khí lạnh lẽo trầm trọng bao quanh. Hắc Long lúc này, có chút đáng sợ. Nhưng Cain không sợ, mà là bất an. Bởi vì hắn mang đến cảm giác chỉ riêng hắn cô độc trong thế giới này. Cậu ở đây, ngay sau lưng, chỉ cần hắn quay lại là có thể nhìn thấy, lại bất lực không thể vươn tay kéo hắn. Chờ đợi, là điều duy nhất cậu có thể làm.
Hắc Long nghe tiếng chầm chậm xoay người, quanh thân áp lực biến mất, trên môi vẫn nụ cười nửa miệng. Hắn vươn tay vuốt nhẹ mặt cậu.
“Ta có việc đi ra ngoài. Hãy ở đây chờ ta.”
“Tôi đi cùng!” Cain nắm chặt tay Hắc Long, kiên quyết nhìn hắn. Cậu không muốn buông bàn tay này ra, đêm nay dường như sắp có biến cố xảy ra, cảm giác sợ hãi tràn ngập lòng cậu.
“Ta rất nhanh sẽ trở lại.” Hắc Long thanh âm rất dịu dàng, bàn tay dứt khoát gỡ ra từng ngón tay Cain.
Hai bàn tay, một lớn một nhỏ. Ngón tay đan vào nhau rồi chậm rãi tách ra. Bàn tay nhỏ chơi vơi giữa chừng không trung, ngón tay bất lực khẽ run nhưng không thể níu giữ cái gì.
Hắn quay lưng đi ra, không nhìn đôi mắt lưu luyến cùng sợ hãi.
Đóng cửa, ánh mắt Hắc Long trở nên sắc lạnh. Môi lầm rầm đọc lời chú tạo ra ba tầng kết giới quanh căn phòng. Cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra, hắn hài lòng nghĩ trừ phi Cain tự mình bước ra, không có thần hoặc quỷ xâm nhập vào được. Cain luôn nghe lời, Hắc Long tin tưởng cậu sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đợi hắn trở về.
Quá tự tin tạo thành sai lầm. Phạm lỗi sẽ không được tha thứ. Hắc Long phải nhận lấy cái giá của sai lầm. Cho dù cái giá phải trả có tàn khốc thống khổ đến thế nào.
TV……………………….TV
Cain mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa bập bùng cháy trong lò sưởi. Lửa reo tí tách bình ổn nhịp đập bất an trong lồng ngực. Cậu tự an ủi mình rằng không có gì phải sợ, hôm nay chỉ là trời tối hơn một chút, mọi thứ đều bình thường. Nhưng căn phòng ấm áp vẫn không ngăn được lạnh lẽo thấm từ trong xương cốt. Bóng đêm ngoài kia như miệng ác thú há ra chực chờ nuốt chửng cậu.
“Cain!”
Đột ngột bị kêu tên, Cain giật mình nhìn quanh căn phòng. Không có ai, trong phòng chỉ có một mình cậu.
“Cain!” Tiếng nói lại vang lên. Giống như ở sát bên tai nói, nghe kỹ lại như từ xa xôi vọng về.
Lần này Cain không quay đầu tìm xung quanh, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống ghế.
“Cain!”
“Ngươi là quỷ.”
“Ngươi không sợ?” Thanh âm lộ vẻ ngạc nhiên.
Cain lắc đầu mỉm cười.
Một lát, truyền tới tiếng cười.
“Ha ha, không ngờ ngươi thú vị như vậy. Khó trách chủ nhân thích ngươi.”
“Ngươi nói là Hắc Long?”
“Vì ngươi thú vị nên ta nói cho tin tức này. Hiện tại chủ nhân đang bị dân làng bao vây, có thể sẽ…….chết.” Thanh âm cố ý tha dài chữ cuối.
Cain rùng mình một cái, lắc đầu phản đối.
“Không thể nào. Hắc Long sẽ không dễ dàng bị giết. Hắc Long là…quỷ.”
Thân phận này từng làm cậu khổ sở không thể tiếp cận hắn, nhưng bây giờ cậu thầm may mắn.
Vì là quỷ nên bất tử. Vì là quỷ nên không dễ bị tổn thương. Vì là quỷ nên không sợ hắn chết trước mắt mình.
“Ngươi sai lầm rồi, chủ nhân tuy vĩ đại nhưng cũng có nhược điểm. Giống như hắc ám vĩnh viễn không thể thắng ánh sáng. Linh mục là khắc tinh của quỷ.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Tim vốn bình tĩnh nay đập cấp tốc.
“Dân làng vì muốn giết chủ nhân, đặc biệt cầu xin Vatican trợ giúp. Hiện giờ đứng trong đám người có linh mục của giáo hội.”
“Hắc Long!” Cain hoảng hốt đứng dậy, chân bước ra một bước rồi lại do dự thu trở về.
Cain muốn chạy đi tìm Hắc Long nhưng nhớ tới hắn dặn không được ra khỏi phòng. Cố nén ngọn lửa trong lòng, cậu giả vờ bình thản nói.
“Ta sẽ không mắc lừa ngươi.”
“Ha ha ha ha.” Thanh âm trở nên cao vút. “Ngươi không nghe thấy sao? Tiếng dân làng hò reo. Ngươi không nhìn thấy? Cả khu rừng bừng sáng bởi ánh lửa từ ngọn đuốc.” Tiếng cười như giễu cợt Cain khờ dại.
Cain không nhịn được chạy tới khung cửa sổ. Cậu không nghe được tiếng hò reo, nhưng thấy rất rõ trong đêm đen khu rừng sáng lên ánh lửa.
Cain xoay người, sắc mặt tái nhợt. Cậu bỗng vùng chạy lao ra ngoài cửa. Chạy như điên trên hành lang dài được thắp sáng bởi cây nến ở hai bên tường. Trong đầu cậu chỉ có duy nhất ý nghĩ:
Hắc Long nhất định không có việc gì! Hắc Long nhất định không có việc gì! Hắc Long nhất định không có việc! Thượng đế, con cầu xin ngài! Tuy Hắc Long là quỷ, xin ngài hãy từ bi cứu rỗi, đừng cướp đi ánh sáng duy nhất của con! Cầu xin ngài!
Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long Hắc Long
TV……………………………………….TV
Trên đỉnh chóp tòa lâu đài, con mèo đen lười biếng lay động ba cái đuôi. Đôi mắt vàng kim nhìn theo chàng trai chạy qua khỏi cây cầu đá, biến mất trong khu rừng. Nó ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đen, khoái chí hừ nhẹ.
Ha ha ha ha! Hãy chạy đi, con người hạ đẳng! Chạy nhanh đến cánh cổng thần chết! Chủ nhân là của ta, ngươi không tư cách đoạt! Ngươi nên chết bởi chính tay đồng loại của mình! Con người xấu xí hạ đẳng!
…………………………………………� �………