Tình sử Chosun - Chương 6
Chương 6: Đại mạc biên hoang
Có thể nói khoảng thời gian đi thuyền là lúc nguy khốn nhất của Yunho, Yoochun, Ki Bum. Ba người ói liên tục do chưa lần nào đi thuyền, lại thêm sóng dữ khiến con thuyền lắc lư, cả ba nằm la liệt chẳng nhấc nổi một cánh tay. Thể Chân, Junsu, Jaejoong chia nhau chăm sóc người bệnh.
Đêm, mặt nước in bóng sao sáng.
“Không ngủ được ư?”
Junsu quay người lại, Jaejoong bước lên mũi thuyền đứng cạnh y từ lúc nào, mắt chàng nhìn y còn êm dịu hơn mặt nước đang vỗ dưới chân. Đôi mắt của Jaejoong phải nói là điểm dễ thu hút nhất, nhìn vào đó ta thấy cả thế gian bao la, có nhu tình ấm áp. Khuôn mặt thanh tú sáng lên dưới ánh trăng trông càng huyền ảo và diễm lệ.
“Chăm sóc ba người đó vất vả như vậy, công tử chẳng phải nên nghỉ ngơi sao?” Giọng Junsu nhẹ tênh, bóng tối che khuất khuôn mặt y.
“Chúng ta cùng mang dòng máu Chosun, xem nhau như bằng hữu, đừng gọi công tử này nọ, khi không có người ngoài cứ gọi tên tôi.” Jaejoong mỉm cười, rồi nói thêm. “Nhìn mặt tôi vậy chứ hai mươi lăm tuổi rồi đấy, nghe Ki Bum bảo Junsu chỉ mới hai mươi ba, nên gọi tôi là hyung chứ nhỉ?”
Junsu chau mày, suy nghĩ vẻ khó khăn một lúc lâu rồi gật đầu. “Vậy, Jaejoong hyung chăm sóc người bệnh cực nhọc, không nghỉ ngơi lấy sức sao?”
“Đây là căn bệnh của người lần đầu đi thuyền, trước đây tôi cũng từng bị nên đã có kinh nghiệm, không vất vả lắm đâu.”
“Cũng phải.”
Không khí chợt trầm lắng, chỉ nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Jaejoong đột ngột lên tiếng. “Junsu là người Nam Chosun?”
Sắc mặt Junsu thoáng đổi màu, nhưng vì trời tối và nó nhanh chóng trở lại bình thường nên Jaejoong không để ý thấy. “Không phải. Sao hyung nghĩ vậy?”
“Không, tại tôi nghĩ Junsu không bị say sóng mà người phương nam thì hay đi thuyền, chắc tại tôi suy nghĩ quá nhiều thôi.” Jaejoong bối rối cười khỏa lấp. Junsu không nói gì, quay lưng bước đi. Chàng vội hỏi. “Đi đâu vậy!?”
“Đi ngủ.” Y chỉ trả lời ngắn gọn rồi bước vào trong khoang thuyền.
Còn lại một mình Jaejoong, gió thổi tung tóc và vạt áo chàng. Trăng soi sáng khuôn mặt ưu tư.
TV……………………….TV
Junsu đi về phòng mình, khi ngang qua phòng Yunho, chẳng hiểu sao y lại dừng chân, rồi khẽ khàng mở cửa lách vào trong. Yunho đang ngủ mê mệt, trán ướt đẫm mồ hôi. Junsu cầm lên chiếc khăn đắp trán đã rớt xuống gối, y nhúng ướt nó rồi banh rộng ra, chậm rãi tiến lại gần Yunho. Trong mắt y bỗng lộ sát cơ.
Khoảng cách rút ngắn chỉ còn lại mười bước.
Sáu bước.
Sát khí ngày càng tăng mạnh, dày đặc đến khó thở.
Bốn bước.
Một.
“Junsu! Muốn làm gì?!” Jaejoong kêu lên thất thanh, cánh cửa mở tung.
“Làm gì ư? Thì đắp lại cái khăn cho Yunho hyung.” Y xoay lại nhìn chàng, khuôn mặt tỏ vẻ ngơ ngác.
Jaejoong lật đật bước tới, nói. “Thôi cứ để đó tôi chăm sóc cho.”
“Vậy đệ đi đây.” Junsu mỉm cười trao khăn vào tay Jaejoong rồi đi ra. Chàng trân trối nhìn cánh cửa đã đóng kín, một lúc sau vụt thở ra lẩm bẩm.
“Là ta quá đa nghi sao?”
Chàng cúi xuống đắp lại tấm chăn bị xô lệch cho kẻ vẫn đang nằm mê man, khuôn mặt giãn ra, khẽ thì thầm.
“Mau khỏi bệnh đi.”
TV…………….TV
Junsu còn chưa ngủ, tay y đặt hờ trên thành cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm ra bên ngoài, mặt nước tối đen trông thật đáng sợ.
Junsu, hãy nhớ nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nhị hoàng tử và hành thích hoàng đế Jung Yunho. Bằng mọi giá không được để hắn sống!
“Chủ nhân yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Khuôn mặt vốn lạnh băng của y bây giờ càng ‘lạnh’ hơn. Không, phải nói là hệt khuôn mặt người chết, mang cái thứ sát khí băng lãnh.
TV…………………TV
Sa mạc, nơi được coi là địa ngục với những người lữ hành. Phóng mắt nhìn ra bốn phía chỉ thấy cát và bầu trời mênh mông. Ban ngày, nắng rải sắc vàng lên cát, trông lấp lánh như được dát vàng. Nhưng trong sự đẹp đẽ đó ẩn chứa chết chóc khủng khiếp. Nhiệt độ nóng bức đủ để bốc hơi nước, mồ hôi toát khỏi cơ thể nếu không có nước bổ sung, chỉ trong vài ngày sẽ biến thành cái xác khô đét. Ban đêm, bầu trời đầy sao dài bất tận nối liền với sa mạc, trông như mặt đất và bầu trời liền làm một. Cảnh tượng rất đẹp mà cũng rất tàn nhẫn. Cơn lạnh xâm nhập tận xương tủy, gió thổi vào những kẽ đá phát ra tiếng âm u tựa lời kêu gọi người chết, hay một khúc nhạc cầu hồn thê lương. Không cần biết ra sao, chỉ cần lạc trong sa mạc, thứ chờ đợi kẻ lạc lối là cái chết.
Đoàn người cưỡi ngựa, lạc đà chở đồ đạc đi chầm chậm trên sa mạc, dấu chân nhanh chóng được gió thổi hạt cát bay tới lấp đầy. Yunho không kiềm nổi thắc mắc, quay sang hỏi A Tất Đạt.
“Ở nơi này ta không hề thấy dấu hiệu chứng tỏ có người sinh sống. Làm sao tìm được người trong bộ tộc của ông?”
A Tất Đạt không nói gì, kéo vật đeo trên cổ lên kề miệng thổi, ra là một chiếc còi làm bằng ống trúc. Tiếng còi lảnh lót vang đi xa. Thể Chân cưỡi ngựa phía sau lên tiếng giải thích, chừng như đã biết trước những người khách lạ đang rất thắc mắc.
“Bộ tộc trên sa mạc không sống cố định một chỗ, chúng tôi có nuôi chim ưng, chỉ cần thổi còi nó sẽ dẫn người tới đón.”
Để chứng minh lời nàng nói, đằng xa đã có lớp bụi mù bốc lên, những chấm đen di chuyển khá nhanh, sau cùng hiện ra ba chàng kỵ sĩ cưỡi trên lưng những con ngựa đang phi nước đại tới gần. Chim ưng chao liệng đôi cánh trên bầu trời dẫn đường. Thể Chân đeo găng tay vải vào, kề hai ngón tay lên miệng huýt sáo. Chim ưng lập tức lao xuống, móng vuốt bấu chặt vào găng tay trái của nàng.
“Bảo Bảo.”
Chim ưng thân thiết rỉa nhẹ vào tay nàng như một câu trả lời. Ba người thanh niên cao lớn đã xuống ngựa, thi lễ trước A Tất Đạt. Khi tất cả đứng dậy, người thanh niên cao to lực lưỡng nhất trong ba người chạy lại bế bổng Thể Chân lên, vui vẻ nói.
“Muội muội về bình an thật hay quá!!! Thấy Bảo Bảo bay về ta mới yên tâm muội bình an, lập tức theo nó đi đón muội.”
“Tứ ca, tha lỗi cho muội đã khiến ca ca lo lắng.” Thể Chân cười khúc khích, trong mắt ánh tia cười. Một thanh niên có mái tóc dài thắt bím lên tiếng châm chọc.
“Muội không biết đâu, nếu muội mà về trễ thêm chút nữa là anh chàng này đã kéo cả tộc đi tìm rồi.”
“Chính phải, mấy ngày nay A Tứ ăn không ngon, ngủ chẳng yên vì…lo lắng cho người thương.” Thanh niên có làn da đen như than, cười khoe hàm răng trắng.
“Hai người không nói đâu có ai bảo câm!” A Tứ thẹn đỏ mặt, vốn không quen ăn nói nên chẳng thể đối đáp lại được, co nắm tay thụi cho hai tên bạn vài đấm vì tội…nói trúng tim đen của y.
“Tứ ca, làm cho ca ca lo lắng muội thật không phải. Muội đã mua món đồ mới lạ cho ca ca, xem như quà tạ lỗi.”
“Không cần, muội bình an quay về đã là món quà lớn nhất.” A Tứ thành thật nói, mặt y đỏ bừng cả lên. Ki Bum đột nhiên phát ra tiếng khịt mũi nho nhỏ khiến A Tứ chú ý, y cảnh giác hỏi. “Chân muội, mấy người này là ai?”
“Tệ thật, muội quên giới thiệu. Các huynh, đây là A Tứ ca, từ nhỏ đã luôn chơi với muội, là đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc. Còn đây là năm vị ân nhân cứu mạng gia gia, muội và mọi người khỏi tay bang cướp Choisang đáng sợ.” Thể Chân cười rạng rỡ nói.
A Tứ đưa mắt hồ nghi hỏi A Tất Đạt. “Tộc trưởng, có thật thế chăng?”
“Nếu không có các thiếu hiệp đây, e rằng chúng ta đã vùi thây nơi xứ người.” Ông vuốt chòm râu, từ tốn đáp. Nghe vậy, cả ba cùng nghiêng người làm đại lễ cảm tạ trước nhóm Yunho. A Tứ vẫn biểu lộ vẻ không phục, y nói.
“Dáng cách của họ như thư sinh làm sao có thể đánh thắng bọn cướp hung hãn đó được chứ? Hay chúng là do người ta đồn đãi quá sự thật chứ chẳng hề mạnh đến vậy?”
Năm người nhóm Yunho nhíu mày khó chịu, bắt đầu mất thiện cảm với người thanh niên bộc trực. Thể Chân vội đỡ lời.
“Tứ ca tánh tình thẳng thắn, không biết ăn nói, nhưng tấm lòng Tứ ca rất tốt, mong mọi người không trách.”
“Chân cô nương đừng lo. Chúng tôi đâu phải hạng người hẹp lượng.” Yunho mỉm cười ôn hòa dù trán nổi gân xanh cục bự. Hắn đã ghim tội trạng kẻ dám khinh lờn mình vào lòng, chờ ngày hoàn trả gấp đôi.
A Tất Đạt nói giọng không hài lòng. “A Tứ, các thiếu hiệp là ân nhân của ta và là khách quý, ta cấm ngươi không được ăn nói hàm hồ.”
“A Tứ biết lỗi, xin tộc trưởng trách phạt.” Y cúi đầu.
“Lần này ta không trách, tuyệt không được có lần sau.” Rồi ông cười khà khà. “Thôi, chúng ta mau về tộc nghỉ ngơi, đi đường xa cả ngày mệt nhọc quá rồi.”
Người tộc Đa Khả Nhĩ sống trong các căn lều vải, lối sống của họ, cách sinh hoạt cũng giống như bao bộ tộc du mục khác. Đêm hôm đó cả tộc đốt lửa, nướng thịt mở tiệc mừng đoàn người về bình an. Các cô gái nắm tay nhau nhảy múa quanh đống lửa, các chàng trai cũng tham gia hò hát. Thiếu nữ tuổi vừa tròn trăng, kín đáo đưa những ánh mắt thẹn thùng liếc nhìn năm vị khách nam tuấn tú phi phàm. Đáng tiếc cả năm người đều đã quá mệt, ngáp lên ngáp xuống chờ tiệc tan đặng còn đi ngủ, đâu có tâm trí nhìn quanh mà biết bản thân được yêu thích. Đây chẳng biết nên nói họ vô tâm, ngu ngốc hay giả khờ.
Sau một đêm nghỉ ngơi, năm người nhóm Yunho đã lấy lại sức, theo chân A Tất Đạt và A Tứ đi xem các lều trại. Người trong tộc Đa Khả Nhĩ rất hiếu khách, ai cũng đối xử với bọn Yunho thân thiết như người cùng tộc. Jaejoong nhìn thấy một đám người vây quanh thành vòng tròn, bên trong có hai nam nhân mình trần cứ ôm chặt lấy thân thể người kia, mồ hôi làm da đối phương trơn như bôi mỡ nhưng họ vẫn cố bám không buông tay. Chàng thắc mắc hỏi.
“Họ đang làm gì vậy?”
A Tất Đạt nói. “Đây là trò chơi Khua-Jen, hai người vào trong vòng đấu dùng sức vật đối phương té ngã lưng chạm đất là thắng. Nếu bị hất ra ngoài vòng tròn cũng coi như thua.”
Vừa lúc đó Thể Chân đang đứng một bên xem trận đấu vội chạy lại hớn hở hỏi. “Mọi người đang đi tham quan à? Có muốn tham gia chơi không?”
“Mới nghe qua thì cũng giống trò đấu vật nhỉ?” Yunho cười cười, hắn không có hứng tham gia.
“Giống làm sao được? Đừng so sánh kỹ thuật cổ truyền của chúng tôi với mấy thứ trò bá láp kia chứ. Hạng người ốm yếu như các vị mới bước vào là đo đất ngay.” A Tứ cười khẩy. Y không chỉ đích danh ai, nhưng ánh mắt nhìn Yunho lộ vẻ thách thức. Hắn nóng máu, hất mặt bảo.
“Kẻ nhìn bề ngoài đã vội phán đoán thì chỉ là…tên mù. Có dám đấu một trận không?”
“Chơi thì chơi, lúc đó đừng sợ bỏ trốn đấy.” Y gằn giọng.
“Tự nói với mình đi.” Yunho độp lại.
“Khoan đã, còn phần thưởng thì sao?” A Tất Đạt xen vào, thấy hai thanh niên lộ vẻ lúng túng, ông tốt bụng mở miệng gỡ bí. “Thôi thế này vậy, ai thắng thì được một nụ hôn từ Chân nhi, người đẹp nhất bộ tộc, được chứ?”
“Đồng ý.” Đương nhiên A Tứ không phản đối, từ lâu y đã thương thầm Thể Chân, gây sự với bọn Yunho chẳng qua vì nàng tỏ vẻ ngưỡng mộ họ, khiến y thấy tức tối.
“Tôi không có ý kiến.” Yunho nhún vai.
“Gia gia, người không hỏi qua ý con sao? Con không chịu!” Nàng phản đối ngay lập tức. A Tất Đạt bước tới thì thầm vào tai nàng.
“Chân nhi, đây là dịp tốt để con thử xem ‘người ta’ có tình ý với mình không.”
Nghe xong mặt nàng bất giác đỏ bừng, liếc trộm Ki Bum. Bắt gặp ánh mắt nàng, y liền giả lơ ngó chỗ khác, dù đuôi mắt len lén liếc lại. Nàng cắn môi nói. “Thôi được, con đồng ý.”
Khi nghe câu nàng thốt ra, Jaejoong tưởng như tim mình ngừng đập trong khoảnh khắc. Chàng đột nhiên có mong muốn mãnh liệt hỉ vọng A Tứ thắng. Nhưng ý niệm đó chỉ tồn tại thoáng chốc, sau đó chàng lắc đầu thầm nhủ, ‘phe’ mình không ủng hộ lại đi ủng hộ ‘phe’ địch, chàng thật quá đáng, nếu bốn người kia mà biết chắc sẽ rất buồn. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu chàng, dù có tài thánh thì mấy người còn lại làm sao biết được. Jaejoong cốc nhẹ đầu mình, tự hứa nếu Yunho thắng thì toàn tâm chúc mừng, nếu lỡ có thua chàng cũng chuẩn bị sẵn…thuốc chữa thương.
“Vậy ta sẽ làm người phân xử trận đấu. Đây chỉ là trò chơi, quyết không được gây thương tích gì nghiêm trọng làm tổn thương hòa khí hai bên.” A Tất Đạt nghiêm nghị bảo.
Như chỉ chờ có thế, A Tứ liền nhảy vào trong vòng đấu, y cởi áo ra, để lộ cơ bắp nổi cuồn cuộn. Yunho nuốt nước bọt khan, luận về võ công hắn tin rất ít người thắng được hắn. Nhưng so về dùng sức lực đấu nhau thì quả thật hắn kém phần tự tin, nhất là nhìn bắp tay A Tứ to gấp đôi bắp tay hắn. Nhưng giờ đâu thể rút lui ngang xương? Với nam nhi đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tuyệt không thể để bị mất mặt. Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một sáng kiến. Hắn vẫy tay kêu Yoochun tới gần.
“Công tử có gì cần…”
Y chưa nói dứt câu đã bị hắn đạp vào trong vòng đấu.
Yunho lớn tiếng. “Đấu với ta sợ ngươi chưa đủ mạnh, trước hết hãy thắng người hầu của ta đã!!!”
Yoochun luôn luôn thắng trong những cuộc đấu vật, cử y đại diện là tốt nhất. Sợ đối phương không chịu nên hắn ra tay thách thức trước. “Sao hả? Có dám không?”
“Ngươi đừng có hống hách! Hạ con rùa này xong sẽ tới lượt ngươi!!!” A Tứ gân cổ rống lên.
Yoochun thầm kêu khổ trong lòng, Yunho nói thế chẳng khác nào xem thường đối phương, châm dầu vô lửa? Nhìn A Tứ nghiến răng, bẻ khớp tay, từng cục cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, Yoochun đâm ra ngán ngại định thối lui. Yunho dường như đoán biết trước ý định của y, liền lên tiếng thúc giục.
“Nhớ đừng nương tay đó, Yoochun. Không được thua làm mất mặt ta!”
Yoochun thở dài, đã có lệnh từ chủ nhân, phen này không đấu không xong, chắc chỉ còn cách hòa mới không làm mất lòng người. Y miễn cưỡng cởi áo ra. A Tứ nhìn cơ thể tuy không to bự bằng mình nhưng khá săn chắc, chứng tỏ đã từng tập luyện rất gian khổ, thầm nảy sinh sự e dè với người trước mặt. Y giơ ngón cái thốt.
“Ngươi có thân hình khá đấy.”
“Quá khen.” Yoochun vòng tay chào. “Đắc tội.”
A Tứ không nói lại khách sáo mà chỉ nghiêng người chào, sau đó khom người tạo bộ tấn vững chắc, chờ nghe hiệu lệnh.
A Tất Đạt hô. “Trận đấu…Bắt đầu!!!”
Ki Bum đưa mắt ngán ngẩm nhìn hai người nghiến răng bám riết lấy nhau, Yunho đứng một bên la hét cổ động, Jaejoong thì lơ đãng ngó hắn. Y nhủ thầm_Hay ho gì cái trò dùng sức trâu vật nhau này, thật chẳng hiểu nổi.
Y lắc đầu quay lưng đi về căn lều của mình, định bụng sẽ ngủ một giấc cho khỏe. Chính lúc y đi được vài bước, trận đấu đã đến hồi ngã ngũ. Yoochun thắng sau một đòn quật qua vai, khiến A Tứ ngã đo lưng ra đất.
“Đã đắc tội.” Yoochun chìa tay ra trước mặt A Tứ, y ngần ngừ rồi cũng nắm lấy để Yoochun kéo mình lên, sau đó thẳng thắn nói.
“Tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Tuy người mình thua nhưng người Đa Khả Nhĩ vẫn reo hò chúc mừng Yoochun, họ thật chất phác và chân tình. A Tứ cũng bắt đầu có thiện cảm với Yoochun, đúng là anh hùng trọng anh hùng.
“Hôn đi!!!” Mọi người reo hò thúc giục. Yoochun bị Yunho đẩy đến sát bên Thể Chân. Y rất muốn từ chối ‘phần thưởng’ này, nhưng lại chẳng dám trái ý chủ nhân. Y len lén liếc về phía Junsu.
Junsu nhìn thấy ánh mắt của Yoochun, hình như trong đó ánh lên tia hỉ vọng được cứu thoát. Y quay mặt làm ngơ như chẳng thấy, trong lòng nảy sinh cảm giác bực bội mà chẳng hiểu nguyên nhân. Mặt Yoochun xụ xuống thất vọng. Lúc đó Thể Chân đã vòng tay qua cổ Yoochun, thân thể nữ nhân ấp ám thoang thoảng hương thơm trong vòng tay y. Bờ môi mềm nàng chạm lên khóe môi y, người ngoài nhìn vào lại tưởng họ đang hôn thật, càng reo hò dữ hơn. Nàng nhìn qua vai Yoochun tìm kiếm bóng hình Ki Bum. Nghe trong lòng trào dâng nỗi thất vọng, Ki Bum vẫn chậm rãi bước đi về căn lều như không hề nghe thấy gì. Mấy ngày qua nàng đã cố chủ động, là phận nữ nhi lại lớn tuổi hơn, thật cần rất nhiều dũng khí để làm chuyện đó. Nhưng y tỏ ra vô tư như chẳng hay biết, là y khờ thật hay đang cố giả vờ?
“Cấp báo! Bang Bách Mộc Tháp Nhĩ sắp tới tấn công!!!” Một thanh niên cưỡi ngựa hộc tốc nhảy xuống báo cáo, nói xong thì gã thở cũng chẳng ra hơi, người ta vội đưa bầu nước cho gã uống.
A Tất Đạt nghiêm giọng. “Ngươi có chắc không?”
“Chắc chắn. Tôi đang đi trinh sát thì thấy bụi mù bốc lên đằng xa, nghi có chuyện nên cưỡi ngựa tới hướng đó, tôi thấy rõ ràng cờ hiệu và mặt của thủ lĩnh băng cướp đó. Lúc xưa hắn tấn công bộ tộc tôi đã nhìn thấy tận mặt, tuyệt không thể nhầm lẫn!” Người thanh niên kích động nói, nghĩ đến mối thù diệt toàn tộc toàn thân gã run lên, hai tay nắm chặt lại căm thù.
Không khí ấm áp thân thiện bỗng chốc đóng băng, trên mặt từng người Đa Khả Nhĩ đều lộ nét khẩn trương. Nhóm Yunho cũng bất giác bị ảnh hưởng theo. Nghe nói có chuyện nên Ki Bum không quay về lều nữa, y mau miệng hỏi.
“Tộc trưởng, sắp có cướp tới tấn công hả?”
“Chính phải. Bách Mộc Tháp Nhĩ còn hung hãn hơn bang Choisang gấp nhiều lần.” A Tất Đạt nói.
“Chúng mạnh tới cỡ nào?” Junsu dò hỏi.
“Một mình tôi có thể đương đầu cùng lúc mười tên Choisang, nhưng chỉ có thể thủ hòa với sáu tên Bách Mộc Tháp Nhĩ.” Thể Chân rầu rĩ đáp. Lần trước nàng thất thủ trước Choisang chẳng qua vì đoàn người quá ít, một mình không thể chống lại số đông.
“Thật ghê gớm vậy sao? Cái tên chúng kỳ quái ghê, chả hiểu nổi ý nghĩa.” Ki Bum hóm hỉnh nói, tuy hiệu quả chẳng khiến không khí giãn ra được chút nào.
Thể Chân lên tiếng. “Nghe nói chúng vốn là binh lính Đông Doanh, vì hành động tàn bạo nên bị đem đi xử chém, chúng trốn tội sang đây hành nghề cướp bóc. Sa mạc này là nơi thông thương, các lái buôn hay qua đây để đem hàng đến các nước khác bán, có thể nói đây là mảnh đất béo bở đối với mấy tên cướp.”
“Không có cách gì trừng trị chúng sao?” Yunho hỏi.
Lần này không phải Thể Chân mà là Jaejoong trả lời. “Vô ích thôi, đám lính bình thường chẳng làm gì nổi bọn chúng đâu, lại không thuộc địa hình. Lính Đông Doanh vừa hung hãn vừa thiện chiến, thêm binh khí và kiếm pháp kỳ dị, rất khó đối phó.”
“Dường như thiếu hiệp biết chúng khá rõ?” A Tất Đạt thắc mắc.
Chàng ngần ngừ như không muốn nói. “Từng đụng độ một lần. Lúc đó chúng định cướp ‘nhà’ của gia đình tôi, phải vất vả lắm mới thắng được, nhưng số tử thương thật không phải ít.”
Yunho hiểu ngay chàng đang nói đến trận chiến ba năm trước. Nam, Bắc Chosun luôn phải đơn độc chống lại giặc ngoại xâm, lại còn kình chống lẫn nhau nên binh lực hao tổn, đất nước dần suy yếu. Nếu không phải vì muốn có tấm khiên vững chắc đối phó với bọn man di, Yunho đâu đã chịu luồn cúi làm chư hầu bên Trung Nguyên. Từng nhiều lần hắn nghĩ nếu sát nhập nam, bắc lại, tin rằng Chosun cũng là cường quốc chẳng kém ai. Nhưng một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua. Vua Nam chắc chắn không chịu thần phục, hắn thì chẳng yên tâm giao đất nước, người dân cho tên hôn quân suốt ngày chỉ biết thưởng rượu, xem ca múa. Nếu không phải có hoàng hậu Kim Hee Bin đa mưu túc trí, và thái tử Changmin lãnh đạo, thì giờ đây nước Nam đã sớm rơi vào tay hắn.
A Tứ nói. “Các bộ tộc bị chúng tiêu diệt gần hết, người sống sót đa số chạy đến nương nhờ tộc Đa Khả Nhĩ, số khác thì trốn lánh sang Trung Nguyên. Nhưng chúng ta chẳng thể lẩn tránh mãi được, phen này các anh em hãy theo tôi quyết sống mái với chúng một trận. Dù có chết cũng phải lôi vài tên theo cùng!”
“Phải lắm!!!” Nam nhi trai tráng trong tộc cùng hò reo tán đồng, phụ nữ thì sắc mặt lộ nét lo âu. A Tất Đạt lên tiếng.
“Các vị thiếu hiệp, theo tôi các vị nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nếu chậm trễ e không đi được nữa.”
“Nhưng còn mọi người?” Jaejoong hỏi.
“Đây là chuyện trong tộc chúng tôi, tự chúng tôi giải quyết.” Thể Chân đáp, rồi nàng huýt sáo gọi chim ưng tới đậu trên tay. “Con chim ưng này sẽ dẫn đường cho các vị tới Trung Nguyên, không sợ lạc.”
“Các vị định chống lại quân địch như thế nào?” Ki Bum lo lắng hỏi.
“Không chỉ đàn ông, tất cả phụ nữ chúng tôi và trẻ con cũng sẽ cầm gươm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.” Nàng đáp chắc nịch.
“Đâu cần phải như vậy? Các tỉ chỉ là những cô gái yếu đuối, có chạy trốn cũng là việc đương nhiên. Trốn đi rồi nuôi dưỡng trẻ con, tiếp tục lưu truyền dòng máu bộ tộc mình chẳng phải hay hơn là cùng chết sao?” Ki Bum lựa lời khuyên nhủ.
Thể Chân không để mình dao động, nàng lớn tiếng đáp. “Không, chúng tôi không thể chạy trốn. Đại mạc là nơi chúng tôi sinh ra, có chết cũng phải vùi thây nơi đây!” Rồi nàng chợt hạ giọng buồn thảm. “Vả lại có thể đi đâu bây giờ? Nơi nào dung chứa kẻ ngoại tộc như chúng tôi?”
“Nói hay lắm.” Yunho vỗ tay. “Khí khái của cô nương sợ rằng bọn nam nhi không mấy ai có được. Chúng tôi cũng không đi, làm sao có thể bỏ đi để mặc nữ nhân ở lại liều thân? Như thế chúng tôi đâu đáng gọi là con người nữa!”
“Nói đúng lắm.” Jaejoong tán đồng.
“Cây thương này đang thèm uống máu hạng vô sỉ đó.” Yoochun nắm chặt cây thương trong tay. Junsu không nói, khoanh tay lại tỏ ý đồng tình.
“Đúng, chết thì chết. Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa thái sơn. Lẽ nào chúng tôi lại chọn cách sống làm con rùa rút cổ?!” Ki Bum nắm chặt tay phấn khích nói.
A Tất Đạt ngần ngừ. “Nhưng mà…”
“Ý chúng tôi đã quyết, tộc trưởng không cần nói thêm.” Yunho nói chậm rãi mà chắc chắn. A Tất Đạt cảm động quỳ sụp xuống lạy bọn Yunho một lạy, cả tộc cùng làm theo. Hắn lúng túng. “Mọi người làm gì thế? Mau đứng lên đi!”
“Đa tạ các thiếu hiệp đã có lòng tương trợ. Nếu như bộ tộc Đa Khả Nhĩ qua được kiếp nạn này, dù có phải đổ máu chúng tôi quyết đền đáp ân tình hôm nay.”
Yunho nâng A Tất Đạt đứng dậy. “Tộc trưởng không phải khách sáo như vậy. Đã cùng ăn, cùng ngủ, xem như là bằng hữu. Còn nói chuyện đền ân sao?”
A Tất Đạt ứa nước mắt trước tấm lòng nghĩa hiệp. Jaejoong chợt lên tiếng. “Tôi có một cách giảm thiểu thương vong, nhưng cần có sự đỡ của các cô nương, không chừng họ sẽ chết.”
“Công tử đừng xem thường phụ nữ chúng tôi. Dòng máu chảy trong thân chúng tôi cũng là của đại mạc. Từ lúc mới sinh chúng tôi đã ở trên lưng ngựa, lòng quả cảm quyết không thua nam nhi!” Thể Chân kiêu hãnh đáp, mắt nàng sáng rực. Các cô gái khác cũng hò reo tán đồng, khí phách quả thật không thua gì nam tử hán.
“Được, vậy mọi người hãy nghe đây…”
TV……………………TV
Hoàng hôn.
Ánh chiều tà đỏ thẫm rải trên dải cát vàng, biến hạt cát thành những giọt máu li ti như muốn báo hiệu một trận huyết vũ sắp xảy ra. Xa xa nơi chân trời bụi bốc lên mù mịt, vó ngựa chạy rầm rập như tiếng sấm động, ước tính khoảng hơn trăm người. Vài kỵ sĩ cưỡi ngựa đến trước liền nhảy xuống, xem xét mặt cát dưới chân một cách cẩn thận. Bên hông họ giắt thanh kiếm dài lưỡi cong, trông hình dạng khá kỳ dị. Một kỵ sĩ đầu bịt khăn bước lại con ngựa nâu xám, người cưỡi trên nó có thân hình cao lớn, mặt mũi đầy sẹo để báo cáo.
“Thủ lĩnh, theo dấu vết để lại thì bọn chúng chưa đi xa!”
“Chắc rồi, mang theo nhiều vàng bạc thế thì chạy sao nổi.”
Quả thật trước mặt chúng là kim ngân, tế nhuyễn rải dọc thành hàng về hướng đông, như một mốc chỉ đường. Tên thủ lĩnh ghìm cương ngựa, dồn lực la lớn.
“Các anh em! Chúng ta hãy đi săn mồi! Có gái đẹp anh em cứ hưởng, còn bọn nam nhân sau khi bắt khiêng tài vật về chỗ chúng ta, sẽ lóc thịt chúng làm thức ăn nhắm rượu. Anh em thấy sao hả?!”
“Hoan hô thủ lĩnh!!!”
Lũ cướp giơ tay reo hò, lập tức giục ngựa phi nhanh, sợ tới chậm đồng bọn sẽ giành phần hơn. Đuổi theo độ nửa canh giờ, vết chân ngựa ngày càng hiện rõ tuy thưa thớt. Chẳng mấy chốc chúng thấy phía trước lấp lánh ánh vàng, sắc bạc thò ra từ những bọc vải bằng lụa đắt tiền chất thành đống trên cát, lại thêm mấy cô gái đang ngồi nghỉ. Nghe động, các nàng đứng lên, do vội vã làm rớt khăn choàng lộ ra nhan sắc mĩ miều.
Đàn bà và tiền, hai thứ trên thế gian này không ai không muốn, nhất là nam nhân, bọn nam nhân không đàng hoàng. Tuy rằng chúng nhìn muốn đứng tròng, nhưng chẳng tên nào thúc ngựa tiến lên, vì bản năng gần như trực giác dã thú của chúng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Chúng có cảm tưởng sau những khuôn mặt xinh tươi kia là nanh độc, chỉ cần bước đến gần sẽ sa vào vực thẳm, vì vậy chúng chỉ còn cách nuốt nước bọt trân mắt ngó.
Đột nhiên cô gái mặc hồng y nãy giờ ngồi im nay đã đứng lên đi tới trước, nàng giở khăn trùm đầu ra, để lộ sóng mắt đưa tình, cái nhoẻn miệng cười mang theo lúm đồng tiền hút hồn người, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên. Rồi nàng duỗi tay ra, bàn tay vừa thon vừa mềm uốn éo vẫy gọi chúng. Tay nữ nhân rất khả ái, vốn là thứ tạo vật vô cùng xinh đẹp. Nhưng nó càng khó kháng cự hơn khi được tô điểm bằng những thứ đính trên nó như ngọc bảo, cẩm thạch. Tay của hồng y thiếu nữ đeo đầy trang sức đắt giá, các cô nương khác cũng để lộ đôi tay đeo ngà ngọc làm sáng rực bầu trời vốn sắp ngả màu đêm. Vàng và mĩ nhân, vốn là thứ dụ hoặc khó ai kháng cự được, bọn cướp lại càng không nằm ngoài cái lệ ấy.
Chúng ào ạt xông lên. Đột nhiên tiếng ngựa hý vang, tiếng kêu thét thảm thiết, những thớt ngựa lún xuống bãi cát chẳng mấy chốc đã không còn dấu vết. Tất cả tên cướp đằng sau khựng lại, mồ hôi lạnh toát khỏi lỗ chân lông khiến chúng thức tỉnh cơn mê. Chúng đã đủ tỉnh táo để nhận biết thứ đang chờ đợi phía trước là gì. Bãi lầy sa mạc, bất cứ ai lọt vào đừng hòng thoát ra. Từ sau lưng chúng, tiếng gầm long trời lở đất vang lên.
“Không được lùi! Tiến lên!!!”
Không dám chần chừ vì sợ oai thủ lĩnh, lập tức tên nào tên nấy thúc ngựa xông tới. Dù biết là địa ngục chúng vẫn không lùi, vì chúng sợ nếu lùi lại thì cái đầu sẽ chẳng còn. Vì chúng coi trọng vàng bạc, gái đẹp hơn cái mạng. Vì từ lâu chúng đã chẳng thiết lấy mạng sống mà chỉ muốn được hưởng thụ giây phút ngắn ngủi. Thế nên chúng xông lên.
Bãi lầy không sâu lắm, nhanh chóng được lấp đầy bởi mấy chục mạng người. Màn đêm nhanh chóng buông xuống, dường như ông trời quá chán ghét, không muốn thấy cảnh tượng phi nhân nghĩa vì lòng tham con người. Từng bó đuốc được đốt sáng rực một vùng sa mạc, bọn cướp còn hơn phân nửa tạo thế vòng tròn bao vây các cô gái. Mặt hoa đã xanh mét, bên tai như vẫn còn âm vang tiếng kêu thê thiết rợn người, có cô không chịu được đôi chân run rẩy phải tựa vào người khác, dù người mình tựa vào cũng đang run không kém. Chỉ có thiếu nữ hồng y vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khuôn mặt vô cảm như pho tượng càng đẹp huyền bí dưới ánh đuốc mờ ảo.
Cầm chắc sẽ ôm ấp được mĩ nhân, tên thủ lĩnh cất giọng sang sảng. “Anh em cứ hưởng thụ người đẹp, riêng mĩ nhân hồng y thì để dành cho ta!”
“Thủ lĩnh thật có khẩu vị, nàng ấy là người đẹp nhất.”
“Để tôi đem nàng ta tới cho thủ lĩnh.”
Một tên có vóc người nhỏ thó nhanh nhẹn phóng tới sau câu vừa nói. Tay của gã như vuốt chim ưng định chộp bắt cổ tay nàng, nhưng đáng tiếc gã chưa kịp chạm vào vạt áo hồng thì cổ tay đã bị vặn ngược. Không lâu sau đó, tiếng xương cổ gãy vang lên khô khốc trong không khí. Gã ngã xuống tay còn giơ về phía hồng y thiếu nữ, mắt trợn trừng nhìn nàng như thể chưa tin mình đã chết, vì gã đã lìa đời mà không kịp cảm nhận sự đau đớn. Nếu người bình thường nào có mặt ở đó, họ sẽ nói đều do phép lạ hay thần tiên đã ra tay, cũng có thể do quỷ dữ. Họ tuyệt không thể tin người xuất thủ là cô gái vận hồng y có đôi bàn tay vừa thon vừa mềm. Nhưng đám cướp thì tin, chúng chẳng phải những tên ngốc tử. Chúng từng lăn lộn bao nhiêu năm trong chốn giang hồ, vào sinh ra tử như cơm bữa, chúng đủ hiểu mình đang đụng đầu một cao thủ. Một cao thủ tuyệt đỉnh. Vì nàng ra tay mà chúng chẳng hề nhận biết nàng đã làm cách gì vặn gãy cổ một nam nhân trai tráng.
Tên thủ lĩnh quát lớn, không kiềm được trong thanh âm có chút run rẩy.
“Nàng kia, nàng là ai? Thuộc môn phái nào?!”
Hồng y thiếu nữ ngước cặp mắt sáng quắc nhìn trừng trừng bọn cướp.
“Bổn cô nương đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi danh, tên gọi chỉ hai chữ là Thể Chân. Hạng nhãi nhép như bọn ngươi ta chẳng cần nói ra danh tính sư môn. Hôm nay bổn cô nương quyết đại khai sát giới, các ngươi hãy chịu chết đi!”
Tên thủ lĩnh ngó nàng trân trân, trong cơ thể mảnh mai đó chẳng tưởng được lại có tính cách cương cường đến thế. Gã ngày càng có hứng thú với nàng. “Hay! Nói hay lắm. Cô nương chẳng những dung mạo tuyệt mĩ thiên hạ hiếm có hơn nữa tính cách còn rất thú vị, ta rất thích. Ta quyết phải có nàng làm áp trại phu nhân!”
Thể Chân hừ mũi. “Ngươi có nằm mơ suốt đời, lạy ta ngàn cái cũng đừng hòng rửa chân cho ta. Muốn làm phu quân ta ư? Kiếp sau đầu thai làm người rồi hẵng tính, hạng heo chó không bằng sao xứng với ta?”
Nghe thủ lĩnh bị nhục mạ trắng trợn, bọn cướp tức giận nhao nhao cả lên. Một tên nóng tính nhất quát. “Này, tiểu cô nương. Đừng tưởng được thủ lĩnh ưa thích rồi ăn nói càn quấy!”
“Phải đó. Cô nương mồm miệng dữ thế coi chừng sau này…ế chồng!” Tên cột tóc đuôi ngựa buông lời trêu ghẹo. Bọn cướp khoái trá cười rộ.
Thể Chân cắn môi, tức giận vung tay lên. Hai tên vừa nói đinh ninh chúng đứng cách xa nàng hơn hai sải tay, lại đang trên mình ngựa nên chắc sẽ an toàn. Nào ngờ thứ binh khí nàng sử dụng khoảng cách xa hóa ra vô dụng. Thứ nàng dùng là ngọn roi, một ngọn roi màu đỏ như máu. Lúc nãy nàng xuất thủ rồi thu roi lại, hành động vô cùng thần tốc nên chẳng ai thấy. Có ai ngờ được sợi dây nàng quấn nơi thắt lưng lại là ngọn roi vô cùng lợi hại. Lần này nàng xuất thủ thật chậm, cốt để tất cả nhìn thấy, để sự sợ hãi chết chóc từ từ ngấm sâu vào từng thớ thịt của chúng.
Mắt thấy ngọn roi sắp chạm vào người, tên cột tóc đuôi ngựa phản ứng cũng không chậm, vội nghiêng người lách sang một bên tránh né. Đáng tiếc bạn gã lại không nhanh bằng, đuôi ngọn roi điểm trúng ngay giữa trán tên đó, lập tức xuất hiện một lỗ hổng nhỏ như đồng tiền, có thứ trắng trắng như là não bắn phụt ra. Tên cột tóc đuôi ngựa không có thời gian nhìn thêm, bởi ngọn roi như có linh tính, lại lao đến tấn công gã. Thường thì sau chiêu đầu, lúc thu roi lại hay điều khiển nó sang hướng khác tốc độ phải chậm hơn phân nửa. Nhưng với Thể Chân thì khác, chẳng biết nàng làm cách nào mà chỉ hơi nhích động cổ tay, sợi roi đã như con rắn bao quanh địch thủ. Tốc độ ngày càng tăng. Gã sợ hãi ngã ngửa người rạp trên lưng ngựa tránh né. Những tưởng sẽ lại thoát chết như chiêu đầu tiên, nhưng sợi roi đột ngột hạ xuống quất ngang mặt gã, tạo thành một lằn đỏ kéo dài từ huyệt thái dương bên trái cắt ngang mặt dọc xuống bả vai phải, máu bắn ra thấm ướt bãi cát.
Thể Chân thu roi lại, trong mắt thoáng nét khó chịu. Bây giờ thì có thể hiểu tại sao sợi roi lại có màu huyết. Bởi vì nó đã thấm máu, quá nhiều lần đến mức không thể lau sạch được nữa. Nàng cau mày rút từ trong người ra một chiếc khăn tay trắng muốt để lau máu dính trên ngọn roi, dường như sợ dòng máu đó làm bẩn món binh khí yêu quý của mình. Trắng và đỏ tạo nên một tổ hợp vừa đẹp đẽ vừa khiến người ta kinh hãi. Nàng đưa mắt lạnh lùng nhìn lũ cướp đang đứng chết trân, nhếch môi cười.
“Đây là trừng phạt vì tội dám xem thường ta, xem thường ta tức là xem thường phụ nữ đại mạc. Cho các ngươi hay, cây roi này làm từ gân bò và da rắn, thấm máu một trăm con vật mới thành hình. Đao kiếm không thể chém đứt, dây càng dài càng nặng, càng khó điều khiển. Từ lúc lên mười tuổi ta đã dùng nó giết chết lũ sói hoang, các ngươi không sợ chết cứ tới đây.”
Sói, là loài động vật vô cùng đáng sợ, nhất là sói sa mạc. Chúng rất ốm, chỉ có da bọc xương, sống theo bầy, luôn đói khát nhưng sinh sản rất nhanh. Một bầy sói có thể ăn sạch cả đàn lạc đà chỉ trong nháy mắt, đôi lúc chúng ăn luôn con người, ăn sạch không chừa một mẩu thịt vụn. Vì vậy người ta ngoài sợ đi trong sa mạc, còn sợ việc gặp sói hoang. Chúng rất dai dẳng, giết một con càng khiến chúng hung hãn tấn công. Thể Chân nói năm lên mười tuổi nàng đã đương đầu với lũ sói, lại còn sống sót đến tận bây giờ, cái bản lãnh đó thật rất đáng gờm.
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ lạnh băng, thật ra trong lòng nàng đang lo sợ lắm. Nàng nói nhiều như vậy chẳng qua muốn chúng biết khó mà rút lui, vì nàng không nắm chắc nếu giao đấu có thể toàn thắng. Tuy nắm trong tay món thần binh lợi khí, nhưng nàng chẳng có khí lực dồi dào như nam nhân. Có câu ‘mãnh hổ nan địch quần hồ’, bọn cướp đông như vậy, e rằng nàng chưa tiêu diệt hết thì đã chết vì kiệt sức.
Dường như tên thủ lĩnh cũng thấu hiểu đạo lý trên, hô to. “Các anh em hãy xông lên, một mình ả không làm nên trò trống gì đâu!”
Chứng kiến Thể Chân chỉ vung tay đã giết hai mạng người, nhưng bọn cướp không hề chùn bước, vẫn phi ngựa xông tới. Nam nhân có một cái tật lớn, đó là luôn xem thường nữ nhân. Dù từ lâu bọn cướp đã đem vứt cái gọi là ‘lương tâm’. Dù vậy chúng vẫn là nam nhân, là giống đực. Trong tâm chúng tự nhiên sản sinh ý thức rằng ‘nam nhân mãi mãi không thể bại dưới tay nữ nhân’, nếu không hạng nam nhân đó chỉ còn cách chết đi cho khỏi chật đất. Đây có thể xem là sự ngu muội của bọn nam nhân. Khi họ nghĩ rằng đã thần phục được người nữ nhân đó, thì cũng là lúc họ đã chết trong tay tình nhân, đã là nô lệ trong đôi tay vừa yếu ớt vừa mềm mại.
Thể Chân nghiến răng vung roi liên tiếp khiến lũ ngựa bị què giò, bọn cướp bỏ ngựa chạy bằng hai chân lao tới nàng. Roi cũng như các thứ binh khí khác, nó vẫn có nhược điểm. Nhược điểm của nó là bất lợi khi đánh cận chiến. Bây giờ nàng đang lâm vào tình cảnh bất lợi, hơn chục tên cướp đã xáp lại cự ly gần đến nỗi không thể vung roi, cái chết treo lơ lửng trước mặt. Chính lúc đó, đột nhiên có mấy bóng người phóng vụt đến vây quanh nàng. Vài tên cướp đứng gần có kẻ thì bị tống ra xa, răng môi lẫn lộn. Có tên thì bị chém cụt tay hay đứt nửa người. Có tên lại bị đâm thủng tim. Có tên đầu óc nát dẹp hoặc cổ họng bị một đường dài cứa đứt.
“Tứ ca? Hạo huynh? Thiên huynh? Tú huynh?” Thể Chân mừng rỡ kêu lên. Jaejoong, Ki Bum đứng cạnh các cô gái hộ vệ. Tuy rất mừng vì được cứu kịp lúc nhưng nàng vẫn phụng phịu nói. “Sao mọi người xuất hiện sớm vậy? Muội còn cầm cự được mà!”
“Phải vận động giãn gân cốt chứ, núp dưới hố cát đó cả buổi muốn mục xương.” Yunho duỗi tay ra nói. Hắn nói có chút phóng đại, vì thật ra họ núp ở dưới không lâu lắm.
Cả hai xoay lại khi nghe Yoochun cáu kỉnh thốt. “Nhị công tử, tiểu Phạm, tại sao hai người ở đây?”
“Không phải đã thỏa thuận sẽ trốn ở nơi an toàn? Hai người không có bao nhiêu công lực, chẳng nên đến chỗ nguy hiểm này.” Junsu nghiêm khắc trách mắng.
Jaejoong gãi mũi cười trừ, chàng chờ Ki Bum nói thay. Quả nhiên y nhanh nhẩu bảo. “Chúng ta là người nhà, đệ sao có thể ngồi yên trong khi người nhà gặp nguy hiểm?”
“Vả lại tuy không thể tấn công nhưng ít ra tôi có thể phòng thủ bằng hương thuật.” Jaejoong nói thêm. Yoochun, Junsu há miệng toan la tiếp thì Yunho đã chận họng.
“Thôi lỡ rồi, đã đến đây thì có nói nhiều cũng vô ích. Hai người họ tự biết lo lấy thân.”
Jaejoong, Ki Bum mắt long lanh nhìn hắn đầy cảm kích. Yoochun, Junsu quay lại nhìn Thể Chân tìm đồng minh, nàng ngó lơ chỗ khác, dĩ nhiên có Ki Bum nàng càng tăng thêm sức mạnh tinh thần, làm sao đuổi y đi được. Hai người thở dài bất lực, cũng chẳng nói gì nữa. Thể Chân trong mắt hiện sát khí, hét lớn.
“Sát!!!”
“Chờ mãi mới nghe được câu này.” Vẻ khoái trá hiện lên trong mắt Yunho, hắn lao đến kẻ địch trước tiên. Junsu bám sát theo sau, sát khí bao phủ người y, nhìn chăm chăm vào tấm lưng rộng của hắn.
Võ công từng người trong bọn Yunho có thể liệt vào hàng đệ nhất cao thủ, đối phó với đám cướp chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà. Các cô gái cũng cầm gươm chiến đấu, nếu một chọi một chắc chắn không dễ dàng thua. Junsu thừa lúc Yunho đang mãi truy đuổi kẻ địch để hở sườn, y vung kiếm đâm nhanh tới. Nhưng chính ngay lúc đó, một tên bị A Tứ đấm bể cằm bay qua chắn giữa họ, lãnh trọn đường kiếm đâm ngập lòi cả mũi kiếm ra sau lưng. Yunho quay lại, vừa cười vừa thở hồng hộc bảo.
“Này, cậu đừng có giành mất con mồi của tôi chứ. Cỡ tép riu này chẳng đả thương tôi được đâu.” Dứt câu nói đã có thêm năm mạng người chết trong tay hắn.
Junsu tay siết chặt đốc kiếm, lòng phừng lửa giận dù ngoài mặt vẫn lạnh băng. Y hoành kiếm đâm một nhát sau lưng Yunho ngay vị trí trái tim, lực đạo mạnh mẽ vô cùng, tình huống của Yunho cực kỳ nguy hiểm. Nhưng hắn bỗng tránh sang một bên né đường đao tập kích từ phía sau, khiến kiếm Junsu trật mục tiêu đâm nhầm vào tên cướp đã chém Yunho. Có câu: nhất quá tam, Junsu không nản lòng, lại xuất chiêu kiếm cực nhanh mục tiêu là cái cổ Yunho. Đường kiếm chém ngang, y đắc ý nghĩ thầm phen này hắn hết phương nhảy tránh. Nào ngờ một tên cướp hèn hạ gạt chân Yunho, tên đồng bọn lao tới tưởng đâu sẽ đâm trúng ngay ngực hắn. Yunho tình cấp trí sinh, ngã nửa người ra sau rồi lăn một vòng thoát tránh, tiện tay dùng quạt điểm vào tử huyệt tên đã gạt chân hắn. Nhát kiếm Junsu vô hình chung chém bay đầu tên cầm kiếm định đâm Yunho. Hắn đứng lên phủi bụi, nhìn Junsu thân ái thay lời cảm kích. Y cố tâm ra tay hạ sát hắn thêm vài lần nữa, nhưng mấy tên cướp cứ như nam châm bị Yunho hút dính, khiến y thành ra đang giết địch giùm hắn.
Phần thắng cuối cùng thuộc về phe ít người, đám cướp chết sạch không còn một mống. Thật ra bọn Yunho chẳng phải những tay tàn nhẫn, nếu chúng biết khôn mà rút chạy chắc đã còn sống. Nhưng tuy là cường đạo, trong chúng vẫn còn bản sắc nam nhi, vẫn còn cái hùng chí của một người lính. Dù biết sẽ bại chúng cũng tuyệt không trốn chạy. Bất luận chúng có làm chuyện bại hoại ra sao, bằng vào một điểm đó đủ khiến người ta nảy sinh lòng tương kính. Vì vậy bọn Yunho sau khi giết chúng rồi cảm thấy trong lòng có chút bi ai, bởi họ đã giết ‘người’ chứ không phải giết ‘súc sanh’.