Tình sử Chosun - Chương 5
Chương 5: Phá tan trại sơn tặc
Đêm. Có bóng bốn người chầm chậm di chuyển lên đỉnh núi, đó là Jaejoong, Yunho, Yoochun, Junsu. Ki Bum do không biết võ công nên phải ở lại dưới chân núi, nếu gặp nguy họ sẽ bắn pháo hiệu, lúc đó y sẽ chạy đi kêu quan sai ứng cứu. Bốn người nấp sau mấy thân cây, trước mặt là khoảng sân lớn, căn nhà to với cánh cổng gỗ chắc chắn, đèn lồng thắp sáng rực khiến cả bọn không dám mạo hiểm đến gần hơn. Yunho thầm thì phân phó nhiệm vụ.
“Trước tiên phải khống chế lũ cướp tránh thương vong ở mức thấp nhất. Jaejoong, ta nhớ đệ có tài dùng hương thuật, hãy khiến bọn chúng mê ngủ được không?”
Jaejoong gật đầu, nhưng nói ngay sau đó. “Hương liệu tôi đem theo rất ít, sợ rằng không có tác dụng với nhiều người.”
“Chỉ cần khiến phân nửa mất khả năng chiến đấu là được.”
“Vậy hay nhất là thổi hương mê vào phòng kín, sẽ có tác dụng hơn.”
“Chuyện đột nhập để tôi đi.” Junsu lên tiếng. Jaejoong móc từ trong người ra hai lọ hương nhỏ, căn dặn.
“Màu lam là hương mê ngủ, màu vàng ngửi vào sẽ khiến người ta bất động, dù chúng có bịt mũi thuốc vẫn có hiệu quả, hãy trộn hai thứ hương liệu này với nhau. Trước khi đột nhập nhớ uống viên thuốc này vào, vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng.”
Junsu đón lấy tất cả, nuốt viên thuốc tròn màu trắng rồi mới đứng dậy, thận trọng áp sát bờ tường. Y nhìn lên bức tường để ước lượng khoảng cách, chỉ nhún chân một cái đã vượt qua bức tường cao hơn hai trượng lọt vào trong nhà. Ba người bên ngoài hồi hộp dỏng tai lên nghe động tĩnh. Yoochun lo thấp thỏm, ngồi không yên, chỉ thở phào khi thấy bóng người phi thân ra ngoài bờ tường, đáp xuống chỗ cả bọn nấp nhẹ như chim yến.
“Tôi đã khiến bọn chúng mê mệt cả rồi. Tất đang tập trung tại đại sảnh uống rượu ăn chơi, ước tính số lượng hơn ba trăm tên.” Junsu thấp giọng báo cáo
“Hy vọng còn nhiều tên tỉnh táo, ta chưa đánh đã tay.” Yunho nhếch mép, tà khí lại bốc lên ngùn ngụt, đậm đặc hơn màn đêm.
“Bây giờ chúng ta tấn công được rồi đấy.” Jaejoong nôn nóng, chàng sợ để lâu mất tác dụng hương mê.
Yunho đưa mắt ra hiệu về phía Yoochun, y gật đầu, thân ảnh vừa biến mất lập tức hiện ra, một tay nắm cổ áo một người nhỏ con, thân pháp của y nhanh như thể nãy giờ chưa hề cử động.
Junsu ngấm ngầm kinh hãi. Y thường tự hào mình có môn khinh công đệ nhất thiên hạ, thế mà nay có người biến mất ngay trước mắt y ra tay bắt người rồi lại xuất hiện tại chỗ cũ, y lại không phát hiện Yoochun thật ra đã dùng thủ pháp gì. Y vừa thấy hổ thẹn vừa ganh tức.
“Ki Bum, tại sao ngươi lại ở đây?” Yunho cau mày.
“Vì…mọi người dấn thân vào nơi nguy hiểm, tôi…tôi không thể đứng ngoài mưu cầu an lành được.” Ki Bum ấp úng.
“Nhưng ngươi không biết võ công, không những dễ gặp nguy hiểm mà còn vướng chân tay.” Yoochun lạnh lùng nói.
“Yoochun, ăn nói nhẹ nhàng chút không được à?” Jaejoong nạt. “Dù Ki Bum quả thật vướng víu chân tay, không biết làm gì ngoài ăn với chơi thì cũng không cần nói thẳng như vậy.”
“Nhị công tử, dù được công tử bênh vực nhưng tôi không hề thấy vui khi nghe mấy lời này.” Ki Bum gục đầu, cất giọng sầu thảm.
“A, không, tôi lỡ lời. Ý tôi là chỉ muốn Ki Bum được an toàn thôi.” Jaejoong bối rối.
“Dù sao…” Ki Bum ngước lên, mang ánh mắt cương nghị. “Tôi quyết đi cùng mọi người, có chết thì cùng chết.”
Tất cả nhìn Ki Bum, khuôn mặt tròn trịa toát lên vẻ thơ ngây, thân hình nhỏ bé hơn lứa tuổi mười tám. Nhưng đôi mắt lại kiên nghị như vậy, thật không tương xứng với bề ngoài. Yunho xúc động lao tới ôm chặt lấy Ki Bum.
“Ôi, Bum đã lớn thế này rồi sao! Không uổng công phụ thân hàng ngày dạy dỗ, mẹ nó mau tới xem nè!”
“Buông tôi ra!” Ki Bum vùng vẫy trong vòng tay hắn, trông càng giống trẻ nít. Giữa lúc đó, Yoochun đứng ngoài chợt xen vào.
“Ai làm mẹ Ki Bum?”
“Ờ thì…” Yunho ngước đầu lên, nhìn quanh rồi cứng họng, đáp bừa. “Ai biết, nói phông lông vậy mà, trúng ai thì trúng. Thôi chúng ta mau vào trong!” Nói rồi hắn hấp tấp dẫn đầu đi ra khỏi cánh rừng. Câu Yoochun hỏi thật khó trả lời, hắn cũng chẳng biết kêu ai đóng vai mẹ Ki Bum.
Yunho không biết, khi nghe Yoochun hỏi, người đầu tiên hắn nhìn là thanh niên vận bạch y đứng trước mặt. Chẳng ai nhìn thấy, ngay cả chính đương sự cũng không nhận ra, nhưng Jaejoong thì có. Ánh mắt hắn lúc đó làm xao động tâm trí chàng, không kiểm soát được bản thân, may nhờ đem tối đồng lõa che giu khuôn mặt đỏ bừng. Đến khi Jaejoong tỉnh trí thì mọi người đã vào trong hết, chàng vội cất bước đi. Vừa vào cổng, chàng chợt nghe tiếng gào rú thảm thiết từ trong nhà vọng ra, nghe thật rùng rợn giữa chốn rừng thâm u. Chàng nôn nóng dùng khinh công lao nhanh vào trong.
Trong đại sảnh, Ki Bum đang vất vả trói từng tên cướp, chẳng biết y lấy đâu ra nhiều dây thừng đến vậy. Nghĩ lại thì, trên đường đi y luôn nhai bánh kẹo dù trên tay chỉ xách hai bọc hành lý của chàng và hắn, ngoài ra không mang gì khác. Vậy thì số thức ăn đó y lấy ở đâu ra? Một số tên cướp đã tỉnh lại nhưng lập tức bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Lại thêm một điều lạ lùng về Ki Bum, y không biết võ công nhưng lại biết điểm huyệt, lúc bọn cướp tấn công thì sợ xanh mặt nhưng khi thấy máu chảy đầu rơi lại tỉnh như không. Kim Ki Bum, thật ra y là loại người như thế nào?
Có một chuyện khiến Jaejoong chú ý hơn, chàng nhìn theo hướng ánh mắt kinh hoàng, sợ sệt của Yoochun và Junsu. Tên thủ lĩnh đang ngồi run cầm cập trên chiếc ghế da hổ, trông gã bây giờ chẳng giống hổ mà giống con thỏ đứng trước mãnh thú hơn. Yunho nắm tóc gã kéo giật lên, nhẹ nhàng hỏi.
“Vàng bạc cất ở đâu?”
“T…ta…a…và…ng…” Gã lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu. Yunho dịu dàng vuốt mặt gã, gã co rúm người lại khi bị hắn chạm vào, như sợ móng tay sẽ biến thành vuốt nhọn xé xác gã ra.
“Ngươi không nói thì sẽ nếm mùi như mấy đứa kia.” Yunho nhẹ giọng cảnh báo. Gã càng run rẩy hơn, ngồi không vững ngã lăn ra đất. Yunho tốt bụng nắm khuỷu tay gã giữ lại.
Jaejoong bất giác liếc mắt về phía cột nhà cách không xa chỗ hắn đang đứng. Ba bốn tên cướp nằm chồng lên nhau, thân thể chúng không hề có thương tích gì ngoài việc mắt tên nào cũng mở to trợn trừng. Khuôn mặt nhăn nhúm vẻ kinh hãi, có lẽ đã chết giấc. Một luồng lãnh khí chạy dọc sống lưng chàng.
“Ta hỏi lại lần nữa, những thứ bọn ngươi cướp được cất chỗ nào?”
“Ở…phòng cuối cùng trong dãy hành lang phía tây.”
“Đưa chìa khóa đây.”
Lee So Man run rẩy lôi ra một chùm chìa khóa, vì quá run nên gã đánh rơi xuống đất vang lên tiếng keng chói tai. Yunho lạnh lùng bảo.
“Nhặt lên.” Tên thủ lĩnh ngoan ngoãn làm theo, dâng món đồ đến trước mặt hắn bằng hai tay. Yunho lười biếng xỏ một ngón tay vào lỗ hổng chùm chìa khóa, Lee So Man thở phào nhẹ nhõm. “Chìa nào mở cửa phòng?”
“Là…là cái lớn nhất.”
“Không có bẫy ngầm gì chứ?”
“Không có!”
“Hừ, nếu để ta biết ngươi lừa ta, đến lúc đó ngươi muốn sống chẳng được, mà chết cũng không yên đâu.” Yunho nhẩn nha nói.
“Không dám!”
“Ngươi nói ta không dám?” Yunho nhếch môi bắt bẻ.
Gã run bắn người, lập cập thưa. “Không…không phải! Là tiểu nhân không dám lừa đại gia…”
“Bum, tới đây trói tên này theo kiểu đặc biệt.” Yunho quay đầu ra lệnh.
“Tới liền!” Ki Bum hý hửng chạy lại ngay. Bàn tay y thoăn thoắt quấn dây thừng quanh người gã. Lee So Man oằn người lại như con giun, khuôn mặt chẳng biết là xúc cảm đau đớn hay sung sướng, miệng bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ không thể kiềm chế. Hình như…Ki Bum rất giỏi về chuyện tra tấn thì phải.
Jaejoong không nhịn được, quay sang hai người đồng hành hỏi. “Làm thế nào mà tên thủ lĩnh đó ngoan ngoãn khai ra hết vậy? Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Yoochun cười khổ. “Tốt nhất đừng hỏi.”
“Nhưng tại sao?”
“Hay hơn hết là quên sạch ngày hôm nay đi.” Junsu vỗ vai chàng khuyên.
“Tại sao chứ?”
“Này, mọi người còn đứng đó làm gì, đi mau đi chứ!” Yunho đứng ở lối vào hậu viện lớn tiếng gọi.
Jaejoong ngơ ngác đi theo. Yunho thật ra đã làm những gì? Bí mật này có lẽ mãi mãi không bao giờ được bật mí.
Năm người đứng trước căn phòng cuối dãy hành lang phía tây, chờ đợi Yunho mở khóa. Khi cánh cửa mở, bên trong không có sàn phòng mà là những bậc thang đá dẫn xuống dưới. Yoochun lấy hỏa tập ra, đi trước thắp sáng những ngọn nến dọc hai bên bờ tường ẩm mốc. Họ cứ đi mãi cho đến cuối đường thì đụng phải ba cánh cửa. Hai ở bên tay trái và một nằm bên tay phải. Yunho nghĩ cánh cửa đơn có khả năng dẫn đến phòng chứa châu báu nên đã mở cửa phía bên phải trước. Đáng tiếc bên trong chẳng hề có đồng bạc nào mà chỉ đầy những hình cụ tra khảo dính máu me, đây rõ ràng là phòng tra tấn. Yunho bình thản bước vào trong, ngắm nghía từng món đồ kinh dị với ánh mắt thích thú, gật gù nói.
“Sở thích bọn này cũng khá nhỉ. Có vài món đồ phải đặt hàng trong kinh thành mới có.”
“Nhưng chúng chỉ biết xài mà không lo bảo quản, đa số đã rỉ sét cả rồi, thật là bọn vô dụng.” Ki Bum thở dài bực bội.
Căn hầm dưới lòng đất rõ ràng không thể có gió, vậy mà ba người đứng ngoài cửa như cảm nhận cuồng phong sau khi nghe đoạn đối thoại rất ‘chuyên gia’ đó.
Kế tiếp Yunho mở cánh cửa thứ hai bên tay trái, lần này cũng không phải phòng chứa châu báu mà là phòng nhốt con tin. Đầu mũi thương của Yoochun làm bằng chất liệu chém sắt như chém bùn, chỉ một cú chặt là xích sắt đã đứt, giải thoát cho những người bị giam cầm. Ki Bum lăng xăng chạy lại ngay chỗ có cô gái duy nhất trong phòng, vừa dùng thuốc xoa vết đỏ trên tay nàng, y vừa nói.
“Cô nương không sao chứ? Đừng sợ nữa, bọn cướp đã bị các công tử và tôi tiêu diệt hết rồi.”
“Đa tạ đệ đệ, không ngờ đệ còn nhỏ mà đã tài giỏi như vậy.” Cô gái nhoẻn miệng cười, nụ cười làm nghiêng nước nghiêng thành. Dù mặt lấm lem bùn đất nhưng vẫn không che giấu hết sắc đẹp mặn mà. Mắt cô gái to long lanh, tròng mắt đen láy. Khi cười, lúm đồng tiền nơi cằm lún sâu trông rất có duyên. Da nàng không trắng mà ngăm ngăm, nhưng cũng vì vậy càng khiến nàng thêm thu hút. Con chim ưng màu nâu đậu trên vai nàng chiếu tia mắt cảnh giác nhìn Ki Bum, dường như nó đang phân định xem y có phải kẻ địch hay không. Một ông lão có bộ râu dài tới ngực đứng lên, cúi người trước Jaejoong nói.
“Đa tạ các thiếu hiệp đã cứu giúp. Bộ tộc Đa Khả Nhĩ nguyện có ngày đem sinh mạng ra đền đáp.”
“Xin đừng làm vậy. Giúp người là chuyện nên làm, vả lại toàn bộ kế hoạch là do đại huynh của tại hạ…” Jaejoong quay đầu tìm kiếm Yunho thế mạng, nhưng hắn đã biến đâu mất tiêu, lát sau xuất hiện trước cửa phòng với đống châu ngọc dính đầy trên áo. Khuôn mặt hắn rạng rỡ còn hơn ngọn nến đang cháy.
“Không ngờ bọn chúng cướp được nhiều đến vậy, cả núi châu báu chứ chẳng ít.” Rồi thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Yunho khẽ hắng giọng, lấy lại vẻ nghiêm nghị nói. “Ta sẽ dùng số vàng bạc này đem phân phát lại cho những người khốn khó.”
Ông lão cảm động nói. “Thiếu hiệp thật có tấm lòng bồ tát, quả là người văn võ toàn tài, hơn nữa còn có tâm thiện lương. Lão là tộc trưởng tộc Đa Khả Nhĩ, tên A Tất Đạt, xin ngỏ lời kính phục thiếu hiệp.”
“Tộc trưởng đã quá lời.” Yunho cười khiêm nhượng, nhưng không từ chối cái nghiêng người chào trịnh trọng của A Tất Đạt. Jaejoong vẫn còn nhìn hắn đầy nghi ngờ, Yunho ngó lơ sang chỗ khác như sợ bị chàng nhìn thấu tim đen.
“Xin hỏi các thiếu hiệp định đi đến đâu?” A Tất Đạt hỏi tiếp.
“Bọn tôi đang trên đường tới Trung Nguyên.” Jaejoong trả lời.
“Vậy thì hay lắm. Nếu muốn tới Trung Nguyên phải vượt qua sa mạc, bộ tộc chúng tôi hiện trú ở đó, để chúng tôi dẫn đường cho các thiếu hiệp. Nếu không quen thuộc đường đi trong sa mạc nhất định sẽ bị lạc.”
“Như thế có làm phiền tộc trưởng quá không?” Yoochun khách sáo hỏi.
“Đoàn chúng tôi đi buôn từ Trung Nguyên đến Chosun, đang trên đường trở về thì bị toán cướp chặn đường. Bây giờ chúng tôi về lại đại mạc, cũng tiện đường cả thôi. Huống gì các vị còn là ân nhân cứu mạng.”
“Vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Yunho cung tay lễ độ nói.
A Tất Đạt xua tay, cười ha hả đáp. “Không phải khách sáo, không phải khách sáo. Chân nhi, mau tới đây chào các thiếu hiệp.”
Cô gái nãy giờ mãi nói chuyện với Ki Bum, nghe A Tất Đạt kêu vội đứng lên đi tới. “Đây là cháu gái lão, tên là Thể Chân.”
Nàng nghiêng đầu chào, làn thu ba ánh lên nét cười càng hút hồn người. Đáng tiếc Yunho, Jaejoong tuy còn trẻ tuổi nhưng mĩ nhân trong thiên hạ đã thấy quá nhiều, nên khả năng miễn dịch khá tốt. Yoochun hơi xao động nhưng lập tức trấn tĩnh ngay, bởi bên cạnh đã có người y thầm để ý. Junsu mặt mày không xúc cảm. Chỉ có Ki Bum là trở nên đờ đẫn trước nụ cười hoa, mà dường như nụ cười đó chỉ vì y mà nở. Tất cả đều ngó thấy biểu hiện của đôi trẻ, Yunho hắng giọng cắt ngang giây phút lãng mạn.
“Tại hạ tên Trịnh Duẫn Hạo, Duẫn là thành thực, còn Hạo là to lớn. Gia đình tại hạ di dân từ Trung Nguyên sang đây lập nghiệp, lần này tới Trung Nguyên để thăm quê cha đất tổ. Đây là đệ đệ và hai gia nhân của tại hạ, còn vị này là bằng hữu mới quen giữa đường.”
“Tại hạ là Trịnh Tại Trung.” Jaejoong nói.
“Tại hạ là Phác Hữu Thiên.” Yoochun tiếp.
“Còn tại hạ…”
“Là Kim Khởi Phạm.” Thể Chân cười khúc khích nói thay, lúc nãy cả hai đã tâm sự với nhau khá nhiều chuyện. Ki Bum gãi đầu cười ngượng ngùng, đứng trước cô gái này, y không còn tính cách liến thoắng, mau mồm nữa.
“Còn vị này quý danh là gì?” A Tất Đạt hỏi Junsu. Năm người giật mình, quên mất dặn Junsu nói dối, chuyện bịa đặt lúc nãy nhất định sẽ đổ bể sau khi y thổ lộ danh tính. Tất cả nín thở chờ y mở miệng.
“Tại hạ là Kim Tuấn Tú, tới Trung Nguyên để du ngoạn.”
Năm người cùng thở phào nhẹ nhõm, quên cả việc thắc mắc vì sao Junsu lại nói dối theo họ. Sau khi giao bọn cướp cho quan huyện gần đó, mọi người thẳng tiến đến bờ sông Áp Lục. Người trong bộ tộc Đa Khả Nhĩ phải mua ít đồ dùng nên bọn Yunho lên thuyền trước. Ki Bum run run bước qua ván gỗ bắc ngang mạn thuyền, vừa đặt chân xuống sàn thuyền y đã đứng không vững té đập mặt, bọc hành lý cầm trên tay rớt xuống, bung đồ đạc bên trong ra. Những viên minh châu, lưu ly, ngọc lục bảo lăn dài trên sàn thuyền. Cả bốn nhìn đống châu báu chói mắt dưới ánh nắng rồi quay sang ngắm Yunho, người đang cười bẽn lẽn, ngượng ngùng phe phẩy quạt.
“Hèn gì tôi xách hành lý cứ thấy nó đột nhiên nặng trịch.” Ki Bum chống tay đứng lên, lầm bầm bực tức.
Yunho cười mát bảo. “Ầy, chúng ta vất vả diệt bọn cướp, lấy chút đỉnh thù lao cũng xứng đáng mà?”
Jaejoong, Yoochun, Junsu, Ki Bum làm mặt lạnh, quay lưng bước vào trong khoang tàu. Yunho chột dạ chạy theo, bỏ lại đống châu báu sau lưng.
“Này, ta hứa lần sau sẽ chia cho các người một phần, đừng có phớt lờ ta chứ. Này!!!”