Tình sử Chosun - Chương 23
Chương 23: Sóng gió Nam Chosun
Hai tháng sau, qua sự chẩn đoán của quan ngự y, hoàng đế Nam Chosun, vua Kim Bon Sook lâm bệnh nặng qua đời. Cả nước tạm ngừng tất cả công việc trong ba ngày để tang vua. Cùng lúc đó người ta phát hiện xác một cung nữ chết dưới đáy giếng, không có dấu hiệu mưu hại, hình bộ cho rằng cô ta nghĩ quẩn nên quyên sinh. Chỉ một số ít người biết rõ sự liên hệ giữa hai cái chết một là đấng chí tôn, một là hạ nhân.
Jaejoong ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ như mọi khi, đôi mắt lạc thần nhìn mông lung về nơi xa xôi. Nghe tiếng mở cửa, chàng ngẩng đầu lên bắt gặp Changmin bước vào, miễn cưỡng gượng cười. Lần trước Ji Hoon đã cảnh cáo chàng không nên chọc giận Changmin, chàng hiểu rõ tình thế, nghĩ đến đấng sinh thành sẽ gặp nguy hiểm nên không lạnh nhạt với Changmin nữa. Jaejoong nhìn bộ mặt trầm trọng của Changmin, tang phục trên người y, khuôn mặt chàng lan dần nét u ám theo.
“Hyung, sao lại mặc tang phục? Còn Ji Hoon đâu? Chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
Changmin bước đến đối mặt với chàng rồi mới chầm chậm đáp lời. “Tam đệ đang ở bên cạnh an ủi Jung Quý phi.”
Jaejoong thở phào khi biết Quý phi vẫn bình an, rồi chàng lập tức lo lắng hỏi ngay. “An ủi? Tại sao phải an ủi? Thật ra là ai qua đời?!”
“Phụ hoàng đã băng hà.”
“Hyung nói sao?!” Jaejoong thất kinh đứng bật dậy làm ngã ghế. “Hyung…mới nói gì?”
“Khuya hôm qua phụ hoàng băng hà, ngự y chẩn đoán là do bệnh lâu ngày đột ngột bùng phát. Đệ hãy chuẩn bị, ngày mai cả hoàng tộc sẽ đưa linh cửu phụ hoàng đến lăng tẩm hoàng gia.”
“Phụ hoàng chết do nguyên nhân gì?” Chàng không kiềm chế được thân người run rẩy.
“Theo ngự y khám nhiều lần thì do bệnh của người lớn tuổi lâu ngày tích tụ…” Changmin kiên nhẫn giải thích.
Jaejoong chưa nghe hết câu đã cắt ngang.
“Sai rồi! Lúc đệ mới quay về có vấn an phụ hoàng, lúc đó thần sắc người rất hồng hào khỏe mạnh, không lý nào chỉ mới mấy tháng đã lâm bệnh nặng đến nỗi qua đời! Đệ không tin!” Chàng bước tới nắm tay áo Changmin. “Hyung, nếu hyung biết nguyên nhân thật sự cái chết của người, xin hãy cho đệ biết!”
Jaejoong hỏi chẳng qua chỉ cho có, lòng thương yêu thân phụ khiến chàng không muốn tin người đã chết. Không ngờ Changmin chẳng chút giấu giếm, y thở dài gỡ tay chàng ra, điềm tĩnh nói.
“Việc này sớm muộn gì đệ sẽ biết, nói sớm cũng tốt. Không sai, phụ hoàng chết là do bị hạ độc. Cái trò này trong hoàng cung chắc đệ đâu còn lạ gì?”
Jaejoong buông thõng tay, mắt mở to, sau chàng chàng lẩm bẩm.
“Quả nhiên là vậy. Nhưng hung thủ là ai? Kẻ nào to gan dám hạ độc?!” Jaejoong trừng mắt giận dữ, nghiến răng căm phẫn, chàng như muốn băm vằm kẻ thù chưa biết mặt.
“Là một ả cung nữ ba tháng nay mỗi ngày bưng thuốc tẩm bổ cho phụ hoàng.”
“Cung nữ?” Tay Jaejoong nắm chặt mép bàn cố ngăn cơn xúc động. Sự ăn uống không điều độ và tâm thần bất định khiến sức khỏe chàng nhanh chóng sa sút, nay gặp tin dữ khó lòng chịu đựng nổi, chàng cảm thấy đầu đau nhức như sắp ngất. Chàng gắng gượng trấn tĩnh, nhắm mắt lại sắp xếp suy nghĩ trong đầu sau đó mở mắt ra. Chàng chiếu ánh mắt sắc bén nhìn Changmin. “Một cung nữ không thể to gan như thế, ắt hẳn có nguyên hung đứng sau hoặc một lý do rất trọng đại. Người cung nữ đó ở đâu? Đệ muốn tra hỏi nàng ta.”
Changmin nhếch môi cười ra vẻ hài lòng trước suy luận của chàng, nhún vai đáp. “Sau khi phụ hoàng băng hà, ả cũng đã nhảy xuống giết tự sát.”
“Tự sát hay bị giết bịt miệng?” Vẻ ngoài Jaejoong thật bình tĩnh dù ẩn chứa sóng ngầm.
Changmin lại cười, lần này là nụ cười bí mật.
“Cái đó tùy đệ nghĩ.”
Dĩ nhiên Jaejoong nắm bắt được ngay ý nghĩa đằng sau nụ cười đó, chàng khẩn trương hỏi. “Có phải hyung biết điều không!?”
Changmin không đáp, giơ tay dịu dàng vuốt tóc chàng, ánh mắt y nhìn chàng có tia tán thưởng. “Jaejoong, đệ thông minh hơn ta tưởng nhiều. Được, ta sẽ cho đệ biết ai là chủ mưu, xem như khen thưởng.”
“Hyung mau nói đi!” Jaejoong nôn nóng hối thúc.
Changmin kề miệng thì thầm vào tai chàng, vẫn là kiểu nói khiến người ta suy đoán lời giải từ trong câu hỏi.
“Là ai dám hạ độc hoàng đế nếu không có vị trí an toàn mà dù âm mưu bại lộ cũng sẽ không bị giết? Là ai căm thù phụ hoàng, lập nên một kế hoạch không chút sơ hở tốn nhiều công sức và thời gian? Là ai có thể kiên nhẫn chờ đợi đến giờ phút này?”
Một luồng lãnh khí chạy khắp sống lưng Jaejoong, mặt chàng trắng bệch. Đôi môi chàng run rẩy thoát ra giọng nói như vọng từ không gian xa xăm.
“Lẽ nào…là hoàng hậu?”
Changmin không đáp, mặc nhiên thừa nhận. Jaejoong khuỵu gối quỳ xuống đất, lòng chàng cực kỳ chấn động và kinh hoảng, có cả…hối hận, chàng lẩm bẩm như tự nói với mình. “Hoàng hậu rốt cuộc đã ra tay. Nếu như mình sớm nói sự việc ‘kia’ cho phụ hoàng biết, có lẽ giờ này người đã không sao. Là do mình hại chết người. Là lỗi do mình…”
“Chuyện xảy ra vào mười tám năm trước, đệ vẫn không quên chứ?”
Jaejoong ngước ánh mắt thất thần nhìn Changmin, trong đáy mắt là tia nhìn hoảng loạn. Chàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không! Đệ không nhớ gì hết!”
Changmin cười lạnh, khom người, hai tay giữ mặt Jaejoong nhìn thẳng vào y.
“Hoàng đệ yêu quý, vì lo cho tính mạng Jung Quý phi và Ji Hoon nên đệ giả ngây à? Yên tâm đi, cả đời này ta sẽ không tiết lộ chuyện đệ biết bí mật cấm cung, bí mật của hoàng hậu.” Changmin cất giọng trầm bổng như người đang kể chuyện. “Mùa hè mười tám năm trước, chúng ta đều còn nhỏ tuổi, chơi đùa khắp hoàng cung không cần biết chỗ nào cấm kỵ. Có một đêm ta và đệ chơi trốn tìm cùng các cung nữ, hai ta núp vào đường hầm trong hoa viên, không ngờ nó lại ăn thông với phòng hoàng hậu, ngoài ra còn một đường khác thông ra ngoài thành. Không ngờ nhờ đường hầm đó mà hai chúng ta đã nhìn thấy một việc trái luân thường đạo đức, chính là…”
“Đủ rồi! Hyung đừng nói nữa!” Jaejoong bịt tai, hét lên.
“Là mẫu hậu đang cùng một người đàn ông lạ mặt ân ái trên giường.” Changmin nhếch môi cười khẩy. “Đôi lúc ta nghi ngờ chính mình không hề mang dòng máu hoàng gia.”
“Hoàng hyung!!!” Jaejoong hét lên, sắc mặt tái mét. Chàng kinh hoảng không muốn nghe Changmin nói thêm câu nào, mỗi lời y thốt ra nếu để ai biết được đủ gây họa sát thân cho chàng và người xung quanh.
“Yên tâm, Ji Hoon đã đứng canh ngoài cửa không để ai đến gần. Lời nói hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ta và đệ biết. Đệ muốn nghe danh tính người năm xưa thông gian cùng mẫu hậu không?”
“Là ai?” Sự tò mò khiến chàng buột miệng hỏi, có muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.
Changmin nhướn mày, bình thản nhả từng chữ.
“Đại tướng quân của Bắc Chosun, Park Jung So.”
Giờ đây biểu cảm trên khuôn mặt Jaejoong đã không còn nữa, nó đông cứng lại như mặt nạ làm bằng băng giá. Chỉ có giọt mồ hôi chầm chậm lăn trên thái dương chứng tỏ xúc cảm của chàng hiện giờ. Changmin đứng thẳng người, giọng y thật ôn nhu.
“Bây giờ đệ đã hiểu tình hình ở Bắc Chosun ‘loạn’ như thế nào rồi chứ? Tốt nhất đệ nên ở yên trong cung nếu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy. Jung hoàng đế tự bản thân hắn khó bảo toàn, đệ đừng mong gặp lại hắn, hãy ngoan ngoãn ở đây phụng dưỡng Quý phi!”
Không biết Jaejoong có nghe thấy hay không, chàng giữ nguyên tư thế bất động, mi mắt chẳng hề chớp. Changmin cũng không buồn lập lại, y bước đi thẳng ra cửa. Từ đây, trận chiến quyền lực của y mới thực sự bắt đầu.
TV………………TV
“Đất nước một ngày không thể không có vua, xin thái tử hãy mau đăng cơ!”
“Thái tử, lời tấu của Tả Tể tướng cũng là ý nguyện của Hữu Tể tướng này và các quan đại thần cùng muôn dân trong Nam Chosun!”
“Xin thái tử hãy mau đăng cơ!!!”
Dưới sự thỉnh cầu tha thiết của các quan đại thần, mùa thu năm 784, Kim Changmin lên ngôi hoàng đế Nam Chosun. Bề ngoài là vậy, kỳ thực bên trong hơn phân nửa quyền triều chính thuộc về Kim thái hậu.
-TV………………..TV
“Xin chúc mừng hoàng thượng đã đạt thành tâm nguyện.”
“Ji Hoon, đệ mà còn nói cái giọng đó thì đừng trách ta.” Changmin ném tia mắt chết người về phía Ji Hoon.
“Được, không cho nói thì không nói.” Ji Hoon mỉm cười, tay thoăn thoắt cởi long bào Changmin đang mặc. Y bước lại phía giường, nằm xuống thở ra mệt mỏi. Ji Hoon vừa xoa bóp bàn chân y vừa quan tâm nói. “Hyung đừng cố sức quá, lúc gần đây hyung ốm thấy rõ. Chính sự không phải một ngày một buổi là sắp xếp được.”
“Ta không sao, đây mới chỉ là bước đầu, trận chiến khốc liệt còn ở phía sau.” Changmin ngồi dậy, cười nhạt. “Cũng may, hành động mẫu hậu đã giúp kế hoạch của ta bớt nhiều công sức.”
“Hyung hãy cẩn thận, Kim thái hậu không dễ đối phó.”
“Ta biết.”
TV…………..TV
Quyền lực là thứ không dễ chia sẻ, người ta luôn muốn độc chiếm lấy nó dù là người thân thích. Changmin lên ngôi không bao lâu thường hay xung đột chuyện triều chính với Kim thái hậu. Mới đầu chỉ là những vấn đề nhỏ, về sau mâu thuẫn ngày càng gay gắt, cho đến khi sự việc trở nên nghiêm trọng, khởi điểm là việc Kim thái hậu cương quyết đòi xua quân phạt Bắc.
“Mẫu hậu, thần nhi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Thời điểm xuất quân chinh phạt chưa chín muồi, ta không thể vọng động!”
“Nhưng bên đó đang có nội loạn, bây giờ động binh lực thì việc thâu tóm là dễ như trở bàn tay.”
“Chính vì Bắc Chosun có nội loạn ta mới phải chờ chúng xâu xé nhau, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi, như thế không phải tốn một binh một tốt nào. Hơn nữa có tin tức Jung hoàng đế đang trên đường trở về nước, rồng hổ đấu nhau ắt một con phải chết, con còn lại cũng sẽ bị thương.”
Cách phân tích của Changmin quá sắc sảo, khiến Kim thái hậu dù muốn cũng không tìm ra chỗ phản bác. Bà đành nghiến răng nén giận, nói. “Được, việc đó tạm không nhắc tới. Còn vụ Kim Thân vương, Kim Hee Jong, hoàng thượng định xử sao?”
Changmin thở dài, mệt mỏi nói.
“Kim Thân vương lạm dụng chức quyền tham ô hối lộ, làm thâm hụt quốc khố, chiếm đoạt dân nữ, tự ý sát hại dân lành, tội trạng đã rõ ràng. Tất cả đại thần trong triều đồng loạt dâng sớ xin chém đầu làm gương, thần nhi định theo ý muốn các quan lại và dân chúng.”
“Hoàng thượng, Kim Thân vương chỉ lỡ lầm một chút, ta sẽ khuyên bảo ngài ấy từ nay tu tâm dưỡng tánh. Huống gì ngài ấy là cậu ruột của con, con nỡ tuyệt đường hương hỏa gia tộc Kim chúng ta sao?”
“Xin đừng quên người là Thái hậu đương triều, không phải tiểu thư nhà họ Kim. Luật nước không thể vị tình thân, dù thiên tử phạm tội cũng bị trừng trị như thứ dân. Nếu thần nhi nhắm mắt làm ngơ, làm sao dám đối mặt với thiên hạ, với trời đất?” Changmin cứng rắn nói.
Kim thái hậu giận run, bà đập bàn, gằn giọng. “Giỏi, giỏi lắm! Bây giờ ngài đã là hoàng thượng nên không coi người mẹ này ra gì, không muốn nhận cả họ hàng tổ tông!?”
“Xin mẫu hậu bớt giận, thần nhi không dám!” Changmin vội quỳ xuống.
Kim thái hậu nặng nhọc hít thở đến khi bình tĩnh trở lại, bà khoát tay nói.
“Ta không cần biết hoàng thượng có dám hay không. Nếu hoàng thượng không muốn bị người đời cho là tên nghịch tử, thì hãy để vụ Kim Thân vương cho ta!”
“Thần nhi biết rồi.” Changmin miễn cưỡng đáp.
Kim thái hậu ra vẻ hài lòng, bà nói thêm.
“Ngài đi được rồi. Việc Bắc phạt nhớ suy nghĩ kỹ càng.”
“Thần nhi xin ghi nhớ. Thần nhi xin phép cáo lui.” Changmin đứng lên định quay đi.
“Khoan đã, còn việc mẹ con Quý phi. Chúng còn sống ngày nào là ta gai mắt ngày ấy, hoàng thượng hãy sớm tiêu diệt mầm họa đó.”
“Mẫu hậu?!” Changmin kêu lên thảng thốt.
“Đi đi.” Kim thái hậu lạnh lùng xua tay.
Changmin đành ngậm miệng, rời khỏi phòng. Trong một thoáng y liếc tia mắt sắc bén về phía Kim thái hậu, đáng tiếc bà đang nhắm mắt định thần nên không thể thấy.
TV………………………TV
Ji Hoon đang ngồi trong thư phòng, chú tâm xem quyển binh phổ. Chợt trước mắt tối sầm, thì ra đôi bàn tay ai đã bịt mắt y, luồng hơi ấm chạm vào da thịt, mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi.
“Đoán xem ta là ai?”
Trên đời này ta có thể không nhận ra bất cứ ai.
Nhưng cho dù không nhìn thấy, không nghe được, ta vẫn nhận ra em.
Ji Hoon đặt quyển sách xuống, hơi ngã đầu ra sau, mỉm cười hỏi.
“Min hyung đã thỉnh an thái hậu xong rồi sao?”
“Lần nào chơi bịt mắt cũng bị đệ đoán trúng, không vui gì cả.”
“Có lẽ tại vì mũi của đệ hơi bị thính.”
Changmin bật cười, dựa người vào lưng Ji Hoon, đôi tay duỗi ra, uể oải nói. “Nói chuyện với thái hậu xong ta mệt đừ, chỉ muốn ngủ một giấc.”
“Vậy hyung hãy đi tắm trước, như thế sẽ ngủ ngon hơn.”
“Được.” Changmin che miệng ngáp dài. “À, ta muốn ngày mai không còn nghe hay nhìn thấy Kim Hee Jong nữa.”
“Đệ hiểu rồi.” Đương nhiên Ji Hoon quá quen thuộc kiểu ra lệnh này. Khi Changmin nói như thế, tức là muốn kẻ đó yên giấc ngàn thu.
Hồ nước rộng bằng mười sải tay người quây thành vòng tròn, hơi nước nóng bốc lên pha lẫn với hương trầm khiến tinh thần thư thả. Changmin chống tay lên thành hồ, lim dim mắt thích thú. Ji Hoon đứng trong nước, mặc một cái áo khoác mỏng, đang chà lưng cho Changmin.
“Đàn bà đúng là hạng người tham lam, có thứ này thì lại muốn thứ khác nhiều hơn. Ta vốn biết thái hậu muốn lợi dụng ta như vị vua bù nhìn, mặc bà thừa sức thao túng.”
“Nhưng hyung sẽ không để thái hậu toại nguyện, đúng chứ?” Ji Hoon đáp lời.
“Không ai được phép xâm phạm quyền uy hoàng đế của ta.” Changmin rắn giọng.
Ji Hoon ngừng tay, cảm thấy hơi sợ hãi câu Changmin vừa thốt, y dò hỏi.
“Hyung có định ra tay với thái hậu?”
“Đó là nan đề khiến ta đau đầu.” Changmin thở dài. “Dù sao bà cũng là người đã sinh ra ta.”
“Hyung không nỡ xuống tay?”
“Nếu bà đừng bức ép thái quá thì ta sẽ gắng chịu đựng.” Changmin xoay người lại trả lời.
Thân thể Changmin ướt nước, làn da ngăm càng thêm mịn màng và quyến rũ, mái tóc đen buông xõa bờ vai che phủ một phần nhũ hoa, như mộng như ảo, như thực như hư. Tưởng như thần tiên giáng trần khiến người mê đắm.
Trên đời này chuyện khó kiềm nén nhất chính là nhìn thấy người mình thương ở ngay trước mặt, chỉ cần giơ tay ra là chạm vào được. Thế nhưng đôi khi khoảng cách hóa ra vô dụng, gần trong gang tấc mà như cách biệt rất xa.
“…oon…Ji Hoon!!!”
“Hả?!” Ji Hoon giật mình dời mắt khỏi thân hình khỏa thân của Changmin, tim y còn đang đập loạn nhịp.
“Đệ đang nghĩ gì mà ta kêu hoài không trả lời?” Changmin nhíu mày.
Ji Hoon lảng tránh. “Đệ chợt nhớ có chuyện phải làm, hyung cứ ở đây ngâm mình, đệ đi trước!”
“Ji Hoon?”
Ji Hoon đi như chạy trốn, không để Changmin kịp nói thêm lời nào.
Changmin cau mày tự hỏi. “Quái, đệ ấy làm gì như bị ma đuổi vậy chứ?”
Changmin cố nhớ lại từng cử chỉ hành động của Ji Hoon, đột nhiên y trầm mình xuống hồ, nước ngập đến gò má hây hây hồng. Thì ra y nhớ lại ánh mắt Ji Hoon lúc nãy nhìn thân thể y, ánh mắt hừng hực lửa khiến y bất giác nhớ đến lần duy nhất hai người ân ái, nên mới xấu hổ trầm mình xuống nước mong xua đi suy nghĩ vẩn vơ. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến rồi y cảm thấy kỳ lạ, dường như y không hề có ý tức giận. Không, phải nói là trước hay sau khi bị Ji Hoon cưỡng đoạt, y chưa từng cảm thấy căm chét Ji Hoon, chỉ thấy hơi khó đối mặt với nhau. Changmin bối rối, tại sao y không thấy ghét Ji Hoon? Người đã thô bạo cưỡng bức y. Người luôn dịu dàng quan tâm y. Luôn nghe theo những yêu cầu vô lý của y. Tại sao?
Changmin không thể hiểu lòng mình hay đúng hơn là y không muốn hiểu.