Tình sử Chosun - Chương 21
Chương 21: Gặp lại cố nhân
Qua một đêm nghỉ ngơi phục hồi thể lực, nhóm Yunho tới giờ ngọ đã vào trong Khai Phong phủ. Họ dừng chân tại một khách điếm, gọi món ăn và thức uống, chọn một bàn nhìn ra ngoài cửa, ngắm cảnh đường phố náo nhiệt người qua lại. Ki Bum được giao nhiệm vụ đặt phòng trọ, khi y quay lại cùng lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên. Vô tình Jaejoong liếc mắt về phía bên kia đường, khuôn mặt chợt biến sắc. Nơi chân tường loang lổ có những ký hiệu lạ lùng ai đó viết bằng phấn trắng. Ký hiệu vừa giống hình vẽ lại như chữ viết, hình dạng cổ cổ quái quái, xem ra giống con nít vẽ bậy. Nhưng có một điểm lạ là nó nằm ở góc khuất chân tường, nếu không để ý kỹ nhất định không thể thấy. Con nít vẽ bậy thường không chọn địa điểm kín kẽ như vậy, và hình dạng lập lại theo quy tắc nào đó. Xem qua sắc mặt biến đổi của Jaejoong, có thể đoán chàng đã biết ai tạo ra thứ ký hiệu kỳ lạ này, cũng như nó có ý nghĩa gì.
“Xin lỗi. Tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về lại khách điếm. Mọi người không cần chờ.”
“Hả?” Yunho ngẩng đầu lên, chưa kịp hỏi gì thêm thì bóng Jaejoong đã mất hút trong dòng người qua lại như thoi đưa.
TV………….TV
Một canh giờ sau, Jaejoong đã có mặt trong ngôi miếu hoang nằm ở ngoài thành. Ngôi miếu xập xệ, mái ngói thủng lỗ chỗ như tổ ong, ánh tà dương rọi hàng trăm tia sáng li ti chiếu xuống nền đá đầy rơm và cát. Có lẽ ngôi miếu này đã bị bỏ hoang quá lâu, bên ngoài không một bóng người qua lại.
“Đệ đã đến rồi, hai người hãy ra đi!”
Cánh cửa sau lưng Jaejoong chợt khép lại như có một bàn tay vô hình đóng nó. Jaejoong dửng dưng như chẳng hề hay biết, chú nhãn vào tượng Quan Âm đã giăng đầy bụi và mạng nhện, nét mặt hiền từ như cảm thán thế thái nhân tình nguội lạnh. Chàng không phải chờ lâu, từ phía sau bức tượng Quan Âm, hai nam nhân bước ra. Một người đứng lại, còn một người tiếp tục đi thẳng tới trước ôm chầm lấy Jaejoong.
“Cuối cùng cũng gặp được đệ.” Giọng Changmin vô cùng xúc động. Jaejoong chẳng nói gì chỉ khẽ đẩy người y ra. Changmin không ngờ tới hành động này của chàng, y sửng sốt hỏi. “Đệ làm sao vậy?”
Khuôn mặt Jaejoong lộ vẻ lo lắng, hỏi ngay. “Tại sao hyung tới đây? Chẳng lẽ Nam Chosun đã có chuyện? Hay là phụ hoàng và mẫu hậu…”
“Jae hyung đừng lo, mọi người vẫn mạnh khỏe, đất nước thái bình.” Ji Hoon lên tiếng đáp lời, nở nụ cười thân mật, bước tới vỗ vai chàng. “Thật may khi thấy Jae hyung sức khỏe vẫn an khang.”
Nghe Ji Hoon nói xong chàng liền thở phào nhẹ nhõm. “Không gặp một thời gian tam đệ lại cao lên, hình dáng trưởng thành nhiều hơn rồi.”
“Còn Jae hyung thì đã gầy đi, bây giờ nhìn vào không biết ai mới là hyung đây.” Y bóp khẽ vai chàng, mắt lộ vẻ quan tâm.
Jaejoong giơ tay vuốt sống mũi, cười gượng. “Chắc tại hành trình dài vất vả, khi nào về tới hoàng cung Bắc Chosun, ăn tẩm bổ là sẽ mập lên ngay thôi.”
“Jaejoong, hãy theo ta về nước.” Changmin đột ngột nói khiến Jaejoong giật thót, chàng bối rối đáp.
“Đó là chuyện không thể. Tuy đệ tự do hơn tù nhân nhưng không thể thích làm gì thì làm. Nếu tự ý biến mất phụ hoàng sẽ mang tiếng bội tín, tệ hơn là Bắc Chosun có cớ gây chiến. Hyung đã quên đệ vì nguyên nhân gì phải sang bên đó làm con tin sao?”
“Việc đệ ở Bắc Chosun đã không còn cần thiết nữa.” Changmin điềm tĩnh nói, pha lẫn sự nghiêm khắc không khác gì câu ra lệnh. Tiếc rằng Jaejoong ngoài mềm trong cứng, đâu dễ dàng chịu khuất phục, chàng quyết hỏi cho ra lẽ.
“Hyung nói vậy là sao? Đệ không hiểu gì cả!”
“Không lâu nữa Bắc Chosun sẽ có nội loạn.” Changmin trầm giọng.
“Sao cơ?” Jaejoong kinh ngạc, quay đầu nhìn Ji Hoon dò hỏi bằng ánh mắt. Ji Hoon gật đầu dứt khoát, còn nói thêm.
“Đại tướng quân Park Jung So tạo phản, đã khống chế được triều đình bắc phương. Sau khi Jung hoàng đế trở về sẽ xảy ra một trận huyết chiến, Jae hyung không liên quan gì đến họ, hãy đứng ngoài tránh bị lôi vào vòng xoáy.”
“Chúng ta đợi hai phe đánh nhau, mặc bên nào chiến thắng cũng sẽ sức cùng lực kiệt. Đến lúc đó ta thừa cơ thâu tóm tàn binh bại tướng, thống nhất Chosun, hoàn thành tâm nguyện bao đời dòng họ Kim không làm được.” Changmin đắc ý nói.
“Không…chuyện này không thể…!” Jaejoong bàng hoàng thối lui mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Chàng xoay người lao ra phía cửa miếu, miệng lẩm bẩm. “Phải mau báo cho Yunho biết, không nên về nước lúc này! Nguy hiểm…!”
Jaejoong mới đi được vài bước đã phải khựng lại, bởi Ji Hoon đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa, thân hình y che chắn hết cả lối đi. Jaejoong đang giờ phút bấn loạn, chàng không chút suy nghĩ, quát lớn.
“Ji Hoon, mau tránh ra!!!”
Ji Hoon không hề nhích động, chân mày y khẽ cau lại, chiếu tia mắt lạnh lẽo nhìn chàng. Jaejoong bất giác rùng mình như bị dìm trong hồ băng. Y hừ nhạt. “Jae hyung muốn đi đâu? Về báo lại cho tên hoàng đế đó biết ư? Từ khi nào hyung trở thành con dân Bắc Chosun, nô tài của Jung hoàng đế vậy?”
Âm điệu không thanh sắc hóa thành ngàn mũi nhọn xuyên thân người Jaejoong, khiến chàng chấn động, toàn thân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất. Câu Ji Hoon nói đánh trúng ngay trái tim chàng. Đúng vậy, Jaejoong đã quên, giữa chàng và Yunho chỉ có thù hận, hai người là kẻ địch. Nhưng chàng không nghĩ tới có lúc chống lại hắn, không mong hắn chết. Giữa lúc chàng đang bối rối, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai chàng, một giọng nói ôn nhu cất lên.
“Đệ ở bên Jung hoàng đế đã lâu, không trách được có chút cảm tình với hắn. Miễn sao đệ đừng quên mình mang dòng máu hoàng tộc họ Kim.”
Changmin càng dịu dàng bao nhiêu càng khiến Jaejoong thêm hổ thẹn. Chàng đỏ mặt, bối rối nói. “Hyung, đệ…”
“Không cần nói nữa, có nói chỉ là lời thừa mà thôi. Hyung không ép đệ phải ly khai ngay bây giờ, trong thời gian chờ đợi hyung cũng muốn xem thử người khiến đệ động tâm có bản lĩnh siêu tuyệt gì.”
“Hyung!” Jaejoong kêu lên thảng thốt như kẻ trộm bị người ta bắt quả tang. Chàng cúi đầu nói, sợ nhìn vào đôi mắt như thấu suốt tâm tư người đối diện của Changmin. “Được rồi, đệ theo ý hyung.”
TV………….TV
Tại khách điếm, nơi nhóm Yunho ở trọ.
Yunho cứ đi tới đi lui, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. “Sao giờ này chưa về vậy chứ?”
Ki Bum ngồi gà gật, mắt vô hồn nhìn bầu trời đêm đã mọc ngôi sao đầu tiên, không biết y có nhìn thấy gì không hay đã thả hồn phiêu du cảnh mộng. Junsu thì ngồi thơ thẩn trên ghế, thỉnh thoảng chau mày như đang suy nghĩ điều gì đó cực kỳ nan giải, đôi lúc cơ mặt y nhăn lại lộ vẻ khổ tâm. Yoochun dường như đã mất kiên nhẫn, y rụt rè đánh tiếng.
“Công tử ngồi xuống có được không? Từ chiều đến giờ người đi quanh phòng đúng một trăm vòng rồi, tôi chỉ nhìn đã thấy chóng mặt.”
Yunho cau có nhưng cũng nghe lời ngồi xuống ghế, nhưng vừa ngồi xuống hắn đã đứng dậy ngay, hớn hở lao ra cửa. Ki Bum giật mình bởi tiếng ghế ngã, ba người nhìn nhau rồi cùng chạy ra ngoài. Vừa bước ra ba người liền ngơ ngác, trạng thái khuôn mặt Yunho thay đổi nhanh không ngờ, mới vừa nãy còn lộ nét mừng vui thì chớp mắt một cái bộ mặt hắn trở nên hằn học. Ngay sau đó họ đã tìm ra câu giải đáp. Biểu hiện vui vẻ của Yunho là do thấy Jaejoong đã về, còn khuôn mặt ‘khổ qua’ là vì đi bên chàng có hai người dáng vẻ như thư sinh. Một trong hai tỏ ra khá thân mật với chàng, vừa đi thỉnh thoảng kề miệng nói nhỏ vào tai chàng, qua cử chỉ chứng tỏ sự thân thiết giữa họ không giản đơn. Junsu thấy hai người khách lạ đó thì các cơ mặt liền co giật, nhưng do y đi đằng sau tất cả nên không ai phát hiện. Vẫn là Ki Bum mau mắn nhất, y chạy ra nắm tay Jaejoong, cười tươi hỏi.
“Công tử đi lâu quá làm tôi lo muốn chết. Hai vị này là…?”
Như có sự chuẩn bị từ trước, Jaejoong trả lời liền một mạch. “Họ là bằng hữu của tôi, nhiều năm rồi không gặp, hôm nay gặp lại mới biết họ lập nghiệp tại đây. Chúng tôi mãi trò chuyện đến quên cả thời gian nên mới về trễ như vậy, thật có lỗi khiến mọi người lo lắng.”
“Công tử quá khách sáo rồi. Ở đây người lo lắng nhất sự an nguy của công tử đương nhiên là đại công tử.” Yoochun cười mím chi, liếc về phía Yunho. Hắn trả lại cho y cú lườm rách khóe mắt.
Changmin bước ra một bước, nở nụ cười phong lưu tiêu sái. “Hôm nay gặp quý vị anh hùng ở đây thật là hạnh ngộ, tại hạ tên là Thẩm Xương Mân, vốn là một thương nhân đi buôn khắp nơi. Nghe nói Khai Phong phủ có nhiều thắng cảnh nên huynh đệ chúng tôi nán lại thưởng ngoạn, không ngờ gặp được bằng hữu cũ lại biết được tình cờ cùng trọ một nơi. Đúng là duyên phận.”
“Tại hạ là đệ đệ của huynh ấy, tên Thẩm Trí Huân.” Ji Hoon cung tay chào, xem dáng cách lẫn thân thể cường tráng cũng đủ biết y một thân võ học.
Yunho chẳng buồn nhếch môi, chỉ lạnh nhạt đáp. “Tại hạ là Trịnh Duẫn Hạo.”
Rồi mọi người giới thiệu qua lại tên họ của nhau. Changmin khéo ăn nói rất hòa hợp với Ki Bum. Yoochun thì trò chuyện rôm rả cùng Ji Hoon.
Sắc mặt Yunho ngày càng u ám, trong lòng hắn cảm thấy bức bối như ngồi trên bếp lò, tự nhiên cảm thấy căm ghét con người mới quen tên Thẩm Xương Mân này vô cùng. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân tại sao căm ghét người ta.
TV…………TV
Yunho nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần phòng, thở dài chán nản. Tới phủ Khai Phong đã sáu ngày nhưng hắn chẳng buồn bước chân ra khỏi khách điếm. Cứ tưởng năm người sẽ đi dạo chơi khắp nơi, thăm thú thắng cảnh. Nhưng giữa chừng tự dưng xuất hiện hai con kỳ đà phá đám, khiến hắn bị Jaejoong bỏ bê, thành ra tâm trạng mới ủ dột như tháng có mưa. Thật ra, nói cho công bằng cũng nhờ hai con người đó hắn mới khẳng định rõ ràng tình cảm đối với chàng. Cái thứ tình cảm mà hắn không biết nên chối bỏ hay chấp nhận. Hắn không biết nó gieo hạt vào trái tim khi nào cũng như nở mầm từ bao giờ, chỉ biết cảm tình kia đã đơm hoa dù chẳng thể nào kết trái. Làm hắn đau đầu nhức óc, cả ngày cứ than ngắn thở dài muốn già thêm chục tuổi.
Đang suy tư chợt nghe tiếng gõ cửa, hắn gắt hỏi. “Kẻ nào?”
“Công tử!”
Nghe tiếng biết người, hắn thở ra. “Vào đi.”
Ki Bum đẩy cửa vào, y chạy ngay lại bên giường, toét miệng cười. “Công tử, mặt trời đã mọc quá đỉnh đầu rồi mà còn ngủ sao?”
“Mặc ta!”
“Người mau dậy thay đồ đi, cơm trưa đã dọn lên rồi.”
“Ta không ăn, để ta yên!” Hắn quay mặt vào vách tường. Không chịu thua, Ki Bum lay vai hắn, cố nài.
“Người bỏ bữa là không tốt cho sức khỏe. Nhị công tử nhất định sẽ rất lo lắng. Bây giờ nhị công tử đang ngồi tại bàn ăn chờ công tử đó.”
“Ashhh! Sao ta lại có tên hầu nhiễu sự thế này không biết!!!” Yunho bực bội vùng dậy, mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.
Ki Bum vẫn giữ nụ cười trên môi, lật đật thay y phục cho hắn.
TV………………TV
“Đệ thích nhất tôm chiên, hãy ăn nhiều vào.” Changmin ân cần gắp con tôm to nhất trong đĩa vào chén cho Jaejoong, chàng khó xử gật đầu tỏ ý cảm ơn, bối rối liếc nhìn Yunho ngồi ngay bên cạnh. Mặt hắn lạnh như tiền, nhưng nhiệt độ từ thân hắn phát ra đủ nướng chín mấy con khô mực. Chàng nuốt nước bọt khan, thức ăn hôm nay thật khó nuốt trôi.
Yunho nhìn thấy cảnh trên đương nhiên ứa gan, ngứa ngáy chân tay. Dù hắn luôn dặn lòng về tình, về lý cũng chẳng có lý do gì cấm cản hay can thiệp vào chuyện này, nhưng thà rằng họ hành động thân mật ở nơi vắng mặt hắn, chứ đã thấy rồi là hắn gai mắt vô cùng. Hắn gắp miếng thịt bò định bỏ vào chén của chàng liền bị Changmin dùng đũa gạt phắt đi, y gay gắt nói.
“Đệ ấy không ăn được thịt bò, ăn vào sẽ nổi mẫn đỏ! Hai người đi chung lâu như vậy, cả chuyện đơn giản này cũng không biết sao?!”
Yunho nóng máu, câu nói trên càng khẳng định mức độ thân mật giữa chàng và gã họ Thẩm, mối quan hệ thân đến mức chàng kỵ ăn cái gì tên họ Thẩm đều biết. Giọt nước tràn ly, hắn dằn mạnh đũa xuống mặt bàn, đứng lên nói.
“Ta no rồi.”
Không nói thêm câu nào, hắn quay lưng bỏ đi thẳng ra ngoài. Jaejoong thấy hắn có thái độ kỳ lạ, lại nhìn dáng lưng cô độc thì trong lòng phiền muộn. Chàng chậm rãi bỏ chén xuống bàn, đứng lên gật đầu chào mọi người trong bàn ăn rồi vội đuổi theo hắn. Từ khi Yunho hỉ sinh một cánh tay cứu mạng chàng, Jaejoong luôn tìm đủ mọi cách săn sóc hắn chu đáo. Chàng tự biện hộ với mọi người và bản thân rằng, hắn đã bị khiếm khuyết tàn tật chỉ vì chàng, nên chàng phải có trách nhiệm. Dĩ nhiên cái lý do này có thể qua mắt được người ngoài, nhưng trong thâm tâm làm sao chàng gạt được bản thân mình? Sự đối xử đặc biệt chàng dành cho hắn chẳng qua chỉ là một cái cớ, cái cớ để chàng danh chính ngôn thuận kề cận bên Yunho.
Ra đến hoa viên cuối cùng Jaejoong đã bắt kịp Yunho, chàng kéo tay hắn giữ lại, nói trong hơi thở gấp. “Có chuyện gì khiến anh tức giận?”
“Theo ra đây làm gì?” Hắn giữ bộ mặt lạnh lẽo.
Jaejoong không đáp, chàng hỏi lại lần nữa. “Là ai khiến anh nổi giận?”
“Không có gì.” Hắn trả lời cộc lốc.
“Không có?” Jaejoong cau mày, chàng giơ ngón tay lên kéo giãn đôi chân mày của hắn đang dính khít vào nhau. “Không có gì mà mặt mày cau có như vậy? Nếu anh thấy trong lòng buồn phiền hãy nói ra hết đi, cứ giấu kín sẽ tích tụ uất khí rồi sanh bệnh đấy.”
“Mặc ta!” Yunho hất tay chàng ra. “Đi vào trong đi!”
“Nếu bất mãn chuyện gì phải nói ra người ta mới biết chứ? Mỗi ngày anh giữ bộ mặt quạu quọ, có biết tôi khó chịu lắm không? Anh đâu phải là nữ nhân, cớ gì cứ quanh co không dám nói?! Hèn gì ai cũng sợ hãi, không dám tiếp cận anh!!!”
Jaejoong đã nổi giận. Dù gì chàng cũng là một hoàng tử, tỏ ra quan tâm lại bị người ta liên tục lạnh nhạt, đương nhiên chàng đâu chịu nổi sự khinh lờn này? Nhưng sau khi lỡ nói rồi chàng mới thấy hối hận, dường như chàng đã quá nặng lời. Yunho bây giờ mất một cánh tay, coi như thành người tàn phế, tính tình có trở nên thất thường cũng là lẽ dĩ nhiên, đáng trách là chàng mất kiên nhẫn. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự bi thương. Lòng chàng xáo trộn bởi ánh mắt ấy, ước gì lời nói thốt ra có thể thu lại được. Chàng giơ tay ra như muốn chạm vào hắn, ân hận nói.
“Tôi xin lỗi, tôi không có ý…”
Yunho bước lùi tránh cái động chạm. Bộ mặt hắn như phủ một lớp băng dày, ngay cả tiếng nói cũng mang âm hàn lạnh lẽo. “Nếu đã thấy khó chịu thì đi đi, ta không cần ai ở cạnh. Mất một cánh tay nhưng ta không phải phế nhân!”
“Làm ơn…tôi không…” Jaejoong tiến tới một bước, hắn lại lùi một bước. Giọng chàng như sắp khóc. “Tôi thật tình không có ý gì đâu. Xin anh đừng giận!”
“Ta không dám giận hờn ai.” Hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng. “Hãy đi trò chuyện với vị bằng hữu phong lưu tuấn nhã ngài quen.”
“Huynh ấy không liên quan gì tới chuyện chúng ta!” Jaejoong nói trong hờn dỗi, sống mũi chàng thấy cay. Suốt cuộc hành trình, chàng đã nghe quen hắn gọi là ‘đệ’. Nay bỗng dưng hắn xưng hô tiếng ‘ngài’ như thuở ban đầu gặp gỡ, nghe sao xa lạ quá. Chỉ một tiếng gọi, cả hai đứng đối diện nhau mà khoảng cách bỗng chốc hóa xa xôi ngàn vạn lý.
Yunho cất giọng mỉa mai. “Không liên quan? Sao lại không liên quan được? Người ta vừa đẹp trai vừa tài hoa, gia thế giàu sang lại là bằng hữu tâm giao, có điểm nào không xứng đứng bên ngài chứ, nhị hoàng tử? Đi đi thôi, ta làm sao dám chen vào giữa hai người.”
“Jung Yunho, anh nói gì tôi thật không hiểu!” Jaejoong tức tối đến mức nghẹn thở, chàng gào lên. “Cái gì mà xứng hay không xứng? Gia thế, dung mạo, đó là ý gì chứ? Dù anh có là gì, thân phận giữa tôi và anh ra sao, thì cảm tình của tôi đối với anh đã…!”
Đang nói chàng chợt ngừng ngang, vừa tức vừa thẹn, thiếu chút nữa chàng đã không ngăn được mà bộc bạch hết tâm tư. Jaejoong giương to đôi mắt để lệ đừng rơi, chàng không muốn hắn thấy sự yếu đuối của mình, chàng tự nhủ mình không phải nữ nhân để dễ dàng rơi lệ. Chàng vội vàng xoay lưng lại. “Anh đã muốn tôi đi thì tôi đi, không cần nhọc công đuổi!”
Tiếc rằng dù chàng cố tỏ ra kiên cường vẫn không sao che giấu nổi giọng nói nghẹn ngào. Tuy Jaejoong không nói trọn câu, nhưng Yunho đã hiểu bằng chính trái tim mình lời chàng muốn nói. Hắn hiểu mà lại không muốn hiểu. Trong lòng hắn rối loạn tơ sầu trăm mối. Jaejoong đi rất chậm, chỉ cần giơ tay hắn sẽ giữ được chàng, nhưng hắn đã không làm. Yunho siết chặt nắm tay, thân người tưởng như không trụ nổi phải ngã xuống, trên mặt hiện rõ nỗi thống khổ. Có lẽ hắn cứ để chàng ra đi như thế nếu không nhìn thấy những giọt nước tròn trịa thẳng tắp rơi theo từng bước chân chàng. Hắn biết trời không mưa, giọt nước thấm vào lòng đất chính là nước mắt của chàng, bên tai còn nghe giọng chàng ai oán.
“Jung Yunho, anh là kẻ không có trái tim.”
Mỗi lời chàng thốt như mũi phi đao đâm thẳng vào trái tim hắn, sâu thật sâu. Như chịu không nổi, hắn buột miệng cất giọng buồn thảm. “Nói đúng lắm, ta là kẻ không có trái tim. Ta không biết yêu là gì.”
Jaejoong ngừng bước, xoay người lại, nước mắt đã được lau khô nhưng khóe mi còn ươn ướt. Chàng chớp đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhoẻn miệng cười. “Xem trọng một ai đó hơn bản thân mình, đó chính là tình yêu.”
Yunho rúng động tâm thần, nhìn chàng đăm đăm, hai người mắt đối mắt, không nói một lời. Rất lâu sau hắn khẽ lắc đầu, rồi tiến tới đi lướt qua chàng, cánh cửa phòng khô khan đóng lại sau lưng Jaejoong như chính trái tim hắn. Chàng đứng ngây ra đó, mắt mơ hồ nhìn khoảng trống trước mặt, dường như đã hiểu rõ một điều gì đó rất trọng đại. Cánh môi hồng điểm nụ hàm tiếu.
“Yêu chính là không mong đền đáp. Khi được đáp lại, đó là cả một điều kỳ diệu.”
Jaejoong thở ra khoan khoái, thấy lòng ấm áp lạ thường, cảnh vật xung quanh vẫn như cũ nhưng sao trong mắt chàng chúng chợt đổi khác. Tươi sáng hơn, diệu kỳ hơn.
Một cánh cửa sổ để mở, từ trong đó nhìn ra thấy rất rõ toàn cảnh hoa viên. Changmin nghiến răng vò nát đóa bạch mai yếu ớt cắm trong chiếc bình đặt trên cái bàn ngay dưới khung cửa sổ. Ji Hoon lặng lẽ đứng sau lưng nhìn y với ánh mắt buồn bã. Tình đơn phương là thứ độc dược tàn ác nhất thế gian, nó không dày vò thể xác mà đày đọa linh hồn ta cho đến khi linh hồn đó tan biến trong nỗi đau triền miên.
Ái tình, là thần dược hay độc dược?
-TV……………….TV
Trăng treo chênh chếch trên cao, Jaejoong ngồi nhìn đăm đăm cây bạch lạp đang cháy. Chàng đang mãi suy tư về rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy rối rắm không có cách nào giải quyết. Nguyên nhân cho sự phiền não của chàng chính là Jung Yunho, con người không biết là vô tâm, ngu ngốc hay chỉ giả vờ để trốn tránh?
Tiếng gõ cửa làm Jaejoong giật mình, mặt lộ nét tươi vui, chàng đứng dậy bước ra phía cửa. Khi cánh cửa mở, khuôn mặt chàng sa sầm lại, nụ cười biến mất.
“Không hoan nghênh ta sao?” Changmin mỉm cười đứng trước cửa. Ji Hoon vẫn ở vị trí thường khi, luôn đi sau lưng Changmin.
“Sao lại thế được.” Jaejoong chối ngay, đứng qua một bên để hai người vào trong. Chàng đóng cửa rồi quay trở vào phòng, Changmin, Ji Hoon đã yên vị trên ghế. Changmin nở nụ cười mang nhiều ý nghĩa, nhẹ nhàng hỏi.
“Xem vẻ mặt thất vọng của đệ, nhất định đang chờ hắn?”
Jaejoong giật mình, miễn cưỡng nặn ra nụ cười. “Là ai chứ?”
“Jung hoàng đế, Jung Yunho.” Changmin buông từng tiếng nặng nề.
“Hyung lầm rồi, đệ không chờ ai cả, đệ đang định đi ngủ thì hyung gõ cửa.” Jaejoong gắng sức giữ bộ mặt trầm tĩnh, nhưng bàn tay bấu chặt đầu gối đang run bần bật.
Changmin cười nhạt, hiển nhiên y không tin lời chàng vừa bào chữa. “Jaejoong, bắt đầu từ khi nào đệ thích hắn?”
“Hyung, trò đùa đi quá xa rồi đấy!” Chàng cau mày bất nhẫn.
“Đùa? Ta làm sao có thể lôi chuyện này ra đùa được?” Changmin bật cười, cười sảng khoái như có chuyện gì vui thích lắm. Khi dứt tràng cười, khuôn mặt của y rắn đanh lại. “Đệ đã thay đổi quá nhiều, ta thật không nhận ra nổi nữa. Còn nhớ ngày ra đi đệ đã nói những gì không?”
“Tất nhiên đệ còn nhớ, sao hyung đột nhiên hỏi?”
“Có phải vì thích hắn nên đệ góp phần giúp hắn liên minh với Trung Nguyên?”
“Đệ không có!” Chàng vội thanh minh.
“Đừng chối. Nếu muốn, đệ có rất nhiều cơ hội phá hoại ý định của hắn, kể cả giết chết hắn. Nhưng đệ đã không làm vậy, nếu chẳng phải vì có tình riêng thì tại sao đệ không xuống tay?”
“Không…hyung đừng đổ oan cho đệ!” Chàng lắc đầu nguầy nguậy, không dám ngước mặt lên.
Changmin nhướn mắt, gằn giọng.
“Kim Jaejoong, đệ tưởng ta mắt mù, tai điếc, không biết gì hết sao? Đệ đã nhiều lần cứu tính mạng hắn. Đáng kể nhất là lần ở Vân Sơn, cả lần mới đây, trận chiến trong rừng giải cứu vua Đường khiến thiên hạ bàn tán xôn xao. Ta thật không ngờ, nhị đệ mà ta sống chung hơn hai chục năm cứ ngỡ yếu đuối trói gà không chặt, lại thân hoài tuyệt kỹ.” Changmin cười mỉa mai.
“Đệ…” Jaejoong cắn môi không thể nói tiếp.
Changmin đứng lên bước tới cạnh chàng, khẽ nâng cằm chàng lên, trong mắt y chất chứa nỗi niềm xót xa. Y dịu giọng hỏi, vừa giống như khẩn cầu.
“Jaejoong à, tại sao đệ phải thay đổi? Vì sao người thay đổi đệ lại chính là Jung Yunho?”
Jaejoong nghiêng đầu tránh né ánh mắt bi thương của Changmin. “Đệ không hiểu hyung nói gì, hyung nên về nghỉ ngơi đi.”
Changmin quỳ xuống, đôi tay áp chặt khuôn mặt chàng, ép chàng nhìn thẳng vào y. Trong mắt y chỉ có mỗi hình bóng Jaejoong, ánh lên nỗi si luyến và van xin chút tình. Lời nói nhẹ hẫng, tưởng như không cẩn thận sẽ vỡ tan.
“Đệ biết ta rất yêu đệ, phải không Jaejoong?”
Jaejoong không có biểu cảm gì ngoài đôi chân mày khẽ cau lại, chàng từ tốn gỡ bàn tay Changmin ra, ánh mắt kiên định nhìn y. “Đêm khuya rồi, hyung hãy về phòng đi. Đệ rất mệt, không muốn nói chuyện nữa.”
“Jaejoong…” Changmin đau đớn cố níu kéo. Chàng dứt khoát quay sang hướng khác. Changmin mang khuôn mặt thất vọng gượng đứng lên.
“Được, ta đi. Ta đi…”
Changmin lảo đảo lê từng bước chân ra cửa, Ji Hoon lộ vẻ bất mãn đi bên cạnh nhưng không lên tiếng, biết nói gì đây? Trong chuyện tình cảm, người thứ ba làm sao có thể xen vào được? Changmin đau lòng một, trái tim Ji Hoon tan nát tới mười. Y hiểu rõ lắm cảm giác hiện giờ của Changmin, cùng là tình yêu đơn phương, biết chắc không có ngày được đáp lại vẫn chẳng thể ngừng yêu. Mấy ai đo được tình là nông hay sâu? Với mỗi người cảm nhận yêu thương lại khác nhau. Giữa Changmin và Ji Hoon, ai đau nhiều hơn ai?
Chân Changmin sắp bước qua ngưỡng cửa, Jaejoong chợt lên tiếng.
“Hyung à, hiện giờ Yunho đang cai trị đất nước rất tốt. Xin hyung và phụ hoàng đừng vì ích kỷ mà khiến bá tánh phải khổ, gây nên nạn binh đao, chiến tranh tang tóc nữa!”
“Việc này ta không có quyền quyết định. Không gặp một thời gian, trái tim đệ đã quá mềm yếu, không còn hướng về Nam Chosun!” Changmin lạnh lùng đáp trả, bước nhanh về căn phòng của mình.
Chân y bước gấp gáp như có yêu quái đuổi theo, cho đến khi vấp phải bậc thềm ngã sấp xuống đất. Ji Hoon không kịp lao đến đỡ do nãy giờ đang suy tư, đi hơi cách xa Changmin, thấy vậy vội kêu lên.
“Hyung, có sao không?!”
Như không nghe thấy câu hỏi đầy lo lắng của Ji Hoon, Changmin vung tay đấm mạnh xuống mặt đất, làn da rướm máu bắn từng giọt theo đà vung liên hồi. Y vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hét điên cuồng, âm thanh như bị hãm lại trong cổ họng.
“Ahhhhh!!!!!!!!!”
Ji Hoon cấp tốc tiến đến chộp lấy cổ tay Changmin, ôm y sát vào người. “Hyung! Xin hãy bình tĩnh lại!”
Changmin vùng vẫy, da tay rách toạt đẫm máu, vẫn không ngừng gào thét. “Tại sao chứ, Jaejoong? Tại sao không phải là ta!? Tại sao!? Tại sao???”
“Đệ xin hyung, làm ơn bình tĩnh!!!”
“Ta có điểm nào thua kém hắn?! Nói đi chứ!!! Điểm nào??? Hả???”
“Hyung!!!”
Một phần lo lắng Changmin cứ mất kiểm soát sẽ hành động dại dột, hơn nữa nếu để nhóm Yunho phát hiện náo động mà chạy tới thì sự tình càng rắc rối. Bất đắc dĩ, Ji Hoon đành điểm vào huyệt ngủ sau lưng Changmin. Changmin lập tức bất tỉnh ngã vào lòng Ji Hoon, đầu dựa vào vai y, chân mày vẫn còn cau lại khổ sở. Ji Hoon nghiến răng, máu chảy từ khóe môi, trong mắt y là nỗi thống khổ vì bất lực.
Không đủ sao? Tình yêu ta dành cho em không đủ ư?
Nếu người em yêu là ta, ta sẽ không bao giờ khiến em đau buồn, tuyệt đối không.
Jaejoong! Ta hận! Dẫu biết người không có lỗi, nhưng làm tổn thương Changmin, báu vật quý nhất đời ta…Ta không tha thứ!
Ji Hoon bồng Changmin lên, đi về phòng, đặt nằm ngay ngắn trên giường. Ji Hoon thận trọng băng bó bàn tay Changmin đầy thương tích, cẩn thận như đang cầm thủy tinh dễ vỡ. Ngắm nhìn gương mặt say ngủ, giọt lệ còn vương trên mi mắt khép, lòng Ji Hoon đau đến nghẹt thở, y nhớ lại có lần từng hỏi Changmin.
“Min hyung, nếu đã thích Jae hyung đến vậy sao không sai người đưa hyung ấy về, rồi ra tay chiếm đoạt? Đến khi đó sự đã rồi, Jae hyung sẽ ở mãi bên hyung, thế thì không cần phải mạo hiểm xuất cung…”
“Không được. Cái ta cần là trái tim Jaejoong, dĩ nhiên ta cũng khao khát thân xác đệ ấy. Nhưng ta tin chỉ cần có lòng kiên trì, nhất định sẽ cảm động được Jaejoong.”
Ji Hoon vén mái tóc vướng trên trán Changmin, cất giọng u buồn.
“Xin lỗi, điều đệ sắp thực hiện đi ngược lại mong muốn của hyung. Nhưng tất cả những gì đệ làm chỉ vì đem đến hạnh phúc cho hyung.”
Ji Hoon đứng lên, chợt khựng lại vì vạt áo chẳng biết từ lúc nào đã bị Changmin nắm giữ. Y nhè nhẹ giật ra nhưng chẳng được, Changmin đã nắm rất chặt. Không còn cách nào khác, y vận sức xé rách phần vạt áo bị nắm. Y bước đi thẳng ra ngoài không một lần quay đầu nhìn lại. Gió đêm không làm sao thổi hết ưu tư chất chứa trong lòng Ji Hoon.
TV……………TV
Ji Hoon bước đến dãy phòng nhóm Yunho trọ, ánh đèn phát ra từ căn phòng Yunho khiến y ngừng bước, tiến lại gần cửa sổ đang mở.
“Bực mình thật! Tức quá đi!!!” Yunho nghiến răng, bước đi chân thấp chân cao quanh cái bàn. Yoochun ngáp lên ngáp xuống, chống tay lên mặt bàn, lờ đờ hỏi.
“Tại sao ngài tức giận?”
“Nghĩ đến gã Thẩm Xương Mân là thấy nóng máu. Ngay cái tên nghe đã muốn chán ghét rồi!” Như chỉ chờ có người hỏi, Yunho lập tức phun ra tất cả oán hận chất chứa trong lòng.
Ki Bum nãy giờ gục đầu xuống mặt bàn ngủ chập chờn cũng bị đánh thức bởi tiếng nghiến răng rùng rợn. Y giụi mắt, ngáp dài nói.
“Công tử à, ngài làm ơn thôi đi cho. Kể từ lúc người họ Thẩm xuất hiện, đêm nào ngài cũng đi quanh phòng và lẩm bẩm rủa xả ít nhất ba canh giờ. Ngài không mệt nhưng chúng tôi nghe riết cũng phát chán!”
“Thì đó, ngài ghen tị vì bị nhị công tử bỏ bê, sao không đi gặp ngài ấy cho rồi! Loanh quanh trong phòng tức tối phỏng có ích gì?!” Yoochun chen vào một câu.
Yunho ngừng hành động đi vòng vòng, lừ mắt nhìn Yoochun, Ki Bum, cười gằn. “Giỏi, bây giờ hai ngươi muốn tạo phản phải không? Dám chỉ trích cả ta?”
“Chúng tôi không dám!” Hai người liền xua tay, chớp mắt ngây thơ.
“Không dám thì lập tức câm ngay, hoặc là ta sẽ khâu miệng hai ngươi lại!”
“Nhưng sự thật khó che giấu lắm!!!” Ki Bum, Yoochun đồng thanh.
“Các ngươi chết chắc!”
Yunho gầm lên, bẻ khớp ngón tay. Ki Bum, Yoochun biết nguy tai đã tới, đưa mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông. Gần như cùng một lúc hai người chia ra hai ngã chạy trốn. Liền tiếp đó là màn rượt đuổi mèo bắt chuột giữa ba người. Junsu bình thản nhấp tách trà, đảo mắt nhìn cảnh tượng trên. Chợt y để ý thấy một bóng người in trên khung cửa sổ, cái bóng đó làm động tác tay lập lại ba lần. Đồng tử mắt Junsu thu hẹp lại khi cái bóng biến mất, y lặng lẽ mở cửa phòng, bước ra ngoài khách điếm tiến đến cây cổ thụ lớn nằm bên kia đường. Đã có một người đứng tại gốc cây, lưng hướng ra ngoài, ánh trắng rọi xuống người khách lạ, người đó dáng vẻ uy vũ bất phàm dù chỉ nhìn từ phía sau lưng. Junsu bước tới khom người cung kính nói.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
“Kim Junsu, ngươi còn nhớ nhiệm vụ của mình là gì chứ?”
“Bảo vệ nhị hoàng tử, hành thích hoàng đế Bắc Chosun!”
“Đến bây giờ ngươi đã hoàn thành trọn vẹn chưa?”
Junsu vội quỳ xuống, cúi đầu nói. “Thuộc hạ bất tài, xin chủ nhân trách phạt!!!”
“Thôi bỏ đi, ta không trách ngươi. Ta biết thời gian qua rất khó khăn cho ngươi. Nhiệm vụ của ngươi xem như đã tạm hoàn thành. Hãy về thu xếp hành trang, ba ngày sau ngươi cùng ta quay về Nam Chosun.”
Junsu giật mình, môi y mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Y cúi đầu. “Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Được rồi, cho ngươi lui.”
Junsu đứng lên, chân lê từng bước nặng trĩu như kéo theo tảng đá nghìn cân. Đợi đến khi Junsu đã vào trong khách điếm, người đó mới xoay lại, ánh trăng soi rõ bộ mặt y, thì ra đó chính là Ji Hoon. Y ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm trăng mờ sao nhạt, thở dài.
“Đến bao giờ cái vòng xoay này mới kết thúc đây?”